CHƯƠNG 1698: RƠI VÀO KHỐNG CHẾ
Triệu Tuấn cưỡi huyết mã, trước ngực đeo bông cưới màu đỏ, đằng sau đi theo rất nhiều người hầu, theo con đường thảm đỏ đi đến nhà tổ của nhà họ Triệu.
Dọc theo đường đi người xung quanh đều nhốn nháo, nói Bạch Tuyết có thể gả cho thành chủ thật là có phúc.
Nhà Triệu Tuấn có tiền, những đứa bé ở thành Tiên Linh đều có quà, đội ngũ thảm đỏ đi chậm rãi, chỉnh tề như một đội quân.
Ban đầu bọn họ cũng không muốn tổ chức rườm rà, dựa theo tính cách của Triệu Tuấn, anh ta cũng không muốn tốn kém, nhưng Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều cảm thấy chuyện như kết hôn nên náo nhiệt linh đình, Bạch Tuyết một lòng một dạ với Triệu Tuấn, Triệu Tuấn nên cho cô ta một hôn lễ suốt đời khó quên.
Lúc trước, hôn lễ của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài có thể nói là làm chấn động tứ phương, Hứa Bích Hoài nhớ lại liền nghĩ, bất giác thời gian đã trôi qua mấy năm.
Hứa Bích Hoài nắm lấy tay Lâm Thanh Diện, thở dài: “Không chú ý, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, họ kết hôn nhưng lại khiến em nhớ lại hôn lễ của chúng ta.”
“Vậy anh tổ chức một hôn lễ nữa với em, em thấy sao?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Hứa Bích Hoài vội lắc đầu, nói: “Em không muốn, hôn lễ cả đời tổ chức một lần là đủ rồi, tổ chức nhiều lần, vậy thật vô nghĩa.”
Kết hôn là một nghi thức, nghi thức cả đời, chỉ có người tái hôn mới tổ chức hôn lễ hai lần, Hứa Bích Hoài nghĩ đây là điềm xấu, Lâm Thanh Diện không hề nói giỡn, nếu Hứa Bích Hoài thích, dù là tổ chức chín, mười lần, anh cũng có thể tổ chức.
Từng tiếng kèn Xô-na lấn át tất cả những âm thanh khác, hôm nay Bạch Tuyết là cô gái hạnh phúc nhất trên đời, cô ta mặc áo cưới bước đến.
Bên cạnh có bà mai đỡ, bước lên kiệu hoa.
Hôn lễ có rất nhiều nghi thức, làm tới cuối cùng, đến khi khách đã rời đi quá nửa, Triệu Tuấn đưa Bạch Tuyết về nghỉ sớm, những chuyện sau đó đều có Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lo.
Bọn họ là người từng trải, lễ thức hôn lễ của Thiên Giới và địa cầu thật ra cũng không quá khác nhau, hai người xử lý không gặp khó khăn gì.
Lúc bày tiệc, Vương Phi Dương dẫn theo Tiền Ngũ đến, lôi kéo Lâm Thanh Diện uống rượu.
Nhìn thấy Tiền Ngũ, Lâm Thanh Diện rất ngạc nhiên, ba Tiền Ngũ và đám người Lâm Thanh Diện bằng mặt không bằng lòng, nhưng Tiền Ngũ lại rất hợp với họ.
Vài người lôi kéo Lâm Thanh Diện uống rượu, Hứa Bích Hoài ở một bên bận việc, bọn họ uống mặc họ Hứa Bích Hoài không dính vào.
Lúc này có một cô bé tới đây, dáng vẻ tầm mười hai mười ba tuổi, thấy Hứa Bích Hoài, lễ phép nói: “Cô Lâm, bên ngoài có người tìm cô.”
Hứa Bích Hoài nhíu mày, ở Tiên Linh này người cô quen rất ít, cô nhìn về phía cô bé, cười nhẹ: “Người đến là ai?”
Cô bé chỉ nói là một cô gái, vẻ ngoài nhìn hơi giống Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài liền biết là Hồng Linh, rồi đi theo cô bé ra ngoài.
Sau khi cô bé lui xuống, Hứa Bích Hoài hỏi: “Đến cũng đến rồi, ngày tốt như hôm nay, sao không đi vào uống một chén rượu mừng?”
“Uống rượu mừng không cần thiết, tôi có việc muốn bàn với cô.”
Hứa Bích Hoài xoay người quay về, vừa đi vừa nói: “Tôi không thân với cô, có gì mà bàn chứ, nếu cô không uống rượu mừng thì quay về đi.”
Hồng Linh vội vàng bước tới, ngăn Hứa Bích Hoài lại, khiêu khích hỏi: “Làm sao, cô sợ tôi hại cô?”
Hứa Bích Hoài khinh thường, cô gái trước mặt chỉ biết làm trò dụ dỗ đàn ông, cô có gì phải sợ?
Nhưng nếu Hồng Linh muốn, cô không ngại nói chuyện với cô ta.
Mới đi được vài bước, phía sau có người bước tới, trực tiếp đánh Hứa Bích Hoài, ra tay không nặng, Hứa Bích Hoài hoàn toàn là có thể phản kích, nhưng rất nhanh cô liền cảm giác không thể dùng sức, ót bị một cây gậy đánh vào, hôn mê bất tỉnh.
Trong tiệc rươu, Lâm Thanh Diện không để ý tới Hứa Bích Hoài, thấy cô không ở chỉ nghĩ là cô mệt, cho nên trở về nghỉ ngơi.
Mà lúc quay về phòng, không thấy Hứa Bích Hoài, lại tìm thấy một bức thư trên bàn.
Trong lòng lập tức có dự cảm xấu, vội mở thư ra, là thư của Tiền Kỳ, là Tiền Kỳ bắt Hứa Bích Hoài đi.
Siết chặt lấy bức thư, nháy mắt nó đã hóa thành tro tàn.
Đi ra ngoài, Tiền Ngũ đang uống rượu với Vương Phi Dương, Tiền Kỳ coi Tiền Ngũ như mạng của mình, nếu nắm lấy Tiền Ngũ trong tay, Tiền Kỳ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn giao Hứa Bích Hoài ra.
Lâm Thanh Diện nghĩ tới ý này nhưng ngay sau đó liền lắc đầu, bỏ qua nó.
Tiền Ngũ là Tiền Ngũ, Tiền Kỳ và Tiền Kỳ rốt cuộc không phải một người, không có đạo lý cha sai thì con đến gánh vác.
Lâm Thanh Diện lặng lẽ đi tới Tiền phủ… Bốn bề yên ắng, những ngôi sao lấp lánh trên trời, thời tiết lạnh lẽo, gió thổi lá cây xào xạc.
Trên cây cổ thụ ngàn tuổi ở Tiền phủ, Lâm Thanh Diện ngồi trên đó, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi phát ra ánh sáng.
Tiền Kỳ quả nhiên vẫn luôn chờ anh, nếu không đi, Tiền Kỳ tất nhiên sẽ tự loạn, Hứa Bích Hoài không có ích lợi gì cho Tiền Kỳ, hay là, muốn mạng của anh?
Lâm Thanh Diện suy nghĩ trong đầu, nhưng ý nghĩ lại bị một tiếng nói xa xa quấy rầy, nhìn về phía cửa lớn, vài người giúp đỡ Tiền Ngũ lảo đảo đi vào.
Tiền Ngũ về, Tiền Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kêu người hầu đưa anh ta đi nghỉ ngơi, tâm trạng tốt, nên không hỏi nhiều.
Tiền Kỳ nhận được tin của Hồng Linh, đã nhốt Hứa Bích Hoài lại, cười toe tóe, quả nhiên,vẫn là Hồng Linh có cách.
Cô gái thông minh như vậy giữ bên cạnh trăm lợi không một hại, Tiền Kỳ không nỡ thả cô ta rời đi.
Thời gian dần trôi qua, vốn là tối khuya, nếu không chú ý, thì không thể thấy có người lẻn vào Tiền phủ, người đó mặc đồ đen, trực tiếp đẩy cửa đi vào thư phòng của Tiền Kỳ.
Lâm Thanh Diện nhảy xuống, vội đuổi qua theo.
“Gia chủ, thư đã đưa đến rồi, tôi dựa theo lệnh của ngài đi gặp cô Hồng Linh, người cô ấy sắp xếp ổn thỏa rồi, nhưng cô ấy nói muốn rời khỏi đây, kêu tôi đem thư về cho ngài.”
Tiền Kỳ cau mày, nói: “Không được để Hồng Linh rời đi, nếu cô ta không làm việc cho ta, tất nhiên cũng không thể làm việc cho người khác.”
Tiền Kỳ làm động tác cắt cổ, tên thủ hạ kia cảm thấy lạnh lẽo, Tiền Kỳ quá độc ác mà.
Tử sĩ làm việc cho nhà họ Tiền, đều bị nhà họ Tiền nắm nhược điểm trong tay, không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù bây giờ Tiền Kỳ không có tu vi, bọn họ cũng không dám dùng mạng người nhà làm tiền đặt cược.
Dừng một chút, Tiền Kỳ nhíu mày: “Làm sao, lời nói của ta không đủ rõ ràng sao?”
“Thuộc hạ hiểu được, đi làm ngay!” Tên thuộc hạ kia rời đi, biến mất trong đêm tối.
Tiền Kỳ cười lạnh, một vũ nữ được trọng dụng, đơn giản chỉ vì có gương mặt giống với Hứa Bích Hoài, thật sự coi bản thân là người quan trọng sao.
Lâm Thanh Diện không rảnh lại kéo dài thời gian, ngay lập tức đuổi theo tên thuộc hạ kia, chỗ Hồng Linh ở, tất nhiên là nơi Hứa Bích Hoài ở.
Có thể xác định, giờ Hồng Linh đang khống chế Hứa Bích Hoài.
Hồng Linh ở trong một hang động ở ngoại thành Tiên Linh, hắc y nhân đi vào, Hồng Linh cười: “Gia chủ nói thế nào?”
“Ông ta muốn tôi giết cô!” Rồi rút kiếm chém về phía Hồng Linh, Hồng Linh bất cẩn bị lưỡi kiếm cắt vào tay áo…