CHƯƠNG 1708: CHỦ QUÁN QUYẾT ĐỊNH
Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, chú Phúc có chút không dám tin mà nhìn anh, không tin lời này thật sự là do Lâm Thanh Diện nói.
Ông ta sững sờ tại chỗ, Lâm Thanh Diện quay người nhìn mọi người, nói: “Đến chỗ này, cái chúng tôi cần là thầy lang, không phải khách đến uống trà, nếu như các vị muốn có thành tựu trong giới y học thì tôi sẽ dẫn dắt các vị, khiến cho y quán nhà họ Đổng chúng ta nổi danh, nếu như các vị không muốn, lập lờ đánh lận con đen thì chúng tôi không nuôi người nhàn nhã, ai muốn đi thì có thể đi.”
Lâm Thanh Diện nói xong, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, quay người nhìn chú Phúc và người thanh niên đó, hỏi: “Nếu như tôi nói chưa rõ, thì có thể nói lại một lần, chú Phúc, chú không muốn ở lại thì có thể đi, nếu như có người mượn người quen để mưu đồ lợi ích riêng thì tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra ở dưới mí mắt tôi.”
Lâm Thanh Diện cầm lấy y thư bị nước trà rơi vãi lúc nãy, chỉ vào y thư, tức giận quát: “Một người mà ngay cả y thư cũng có thể làm hư hỏng thì tôi không tin hắn có năng lực để chữa bệnh đâu; giống như một thổ binh mặc áo giáp, nếu như mất đi thanh kiếm trong tay thì còn vào trận giết địch như thế nào nữa?”
Cả y quán vang vọng giọng nói của Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Lâm Thanh Diện nói câu nào cũng là sự thật, bọn họ không phản bác lại được câu nào.
Thanh âm vang vọng bên tai, nói vào tim của mỗi người.
Chú Phúc không cam tâm bị Lâm Thanh Diện đuổi đi, ông ta tốt xấu gì cũng là thầy lang có chút danh tiếng, như vậy mà đi thì sau này sẽ không còn ai đến tìm mình xem bệnh nữa.
Siết chặt nắm đấm, nhìn quyển y thư trong tay Lâm Thanh Diện, ông ta chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy.
Chú Phúc nói: “Tôi được cậu chủ Đổng mới tới, cho dù có đi thì cũng phải là cậu chủ Đổng đuổi chúng tôi, Lâm Thanh Diện, cậu bớt lấy lông gà ra làm bệnh bài đi, cậu tưởng bọn tôi sẽ nghe cậu sao?”
Chú Phúc sau đó bắt đầu khuấy động những người xung quanh, nói: “Chúng ta đều được cậu chủ Đổng tìm tới, không lẽ phải nghe lệnh của tên nhóc này sao, cậu ta có chút bản lĩnh là không thể phủ nhận, nhưng đó không phải là cái mà cậu ta dùng để cưỡi lên đầu chúng ta, các anh em, các người không thể cái gì cũng nghe cậu ta được.”
Nghe ý của chú Phúc, chú Phúc là cho rằng sẽ có một đám người bị anh tẩy não, nhưng ngoại trừ ông ta nói chuyện thì người xung quanh không có ai lên tiếng hết.
Ông ta im miệng lại, xung quanh có thể nghe thấy hơi thở rất rõ ràng, còn có những tiếng nói chuyện truyền vào từ bên ngoài y quán.
Bầu không khí lập tức ngưng tụ lại, Lâm Thanh Diện nhìn chú Phúc, nhún nhún vai, nói: “Chuyện của y quán, đương nhiên là do chủ quán quyết định, đợi chú Phúc ở tại vị trí của tôi thì chú Phúc cũng có thể quyết định!”
Chú Phúc tức đến khuôn mặt già đều đỏ bừng, bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay, tất cả ánh mắt đều nhìn ra ngoài, Đổng Hoa đang từng bước từng bước đi vào, bên cạnh còn có Lục Hân.
Vừa đi vừa nói: “Tôi chỉ là một cổ đông của y quán này, chủ nhân của y quán này là Lâm công tử mới đúng, các vị đều phải nghe Lâm công tử, tôi tin mọi người cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ làm tốt việc ở y quán, nghiêm túc mà nói, thì tôi còn là đang làm công cho Lâm công tử nữa, thực ra không được tính chủ nhân gì đâu.”
Vốn dĩ Đổng Hoa đến xem tình hình của y quán, nhưng vừa mới đến đã nghe thấy chỗ này đang tranh cãi, từ đầu nghe đến cuối, nhưng cũng chỉ là nghe sơ sơ.
Có Lâm Thanh Diện ở đây, thì y quán này sớm muộn gì cũng sẽ thành đỉnh cao của Thượng Quận Thiên Đô, anh ta rất mong đợi.
Chú Phúc nhìn thấy Đổng Hoa đi vào thì tiến lên trước muốn nói chuyện với Đổng Hoa, nhưng Đổng Hoa chả nhìn chú Phúc lấy một cái.
Trực tiếp đi ngang qua chú Phúc, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, vỗ vỗ vai của Lâm Thanh Diện: “Sao anh Lâm đến mà không đến phủ ngồi chơi trước, ra ngoài uống vài ba ly rượu đã, chuyện của y quán không gấp.”
Đổng Hoa tới đây, Lâm Thanh Diện khá bất ngờ, nhưng có thể mượn cơ hội này để kéo gần mối quan hệ với người trong y quán.
Anh nhìn mọi người trong y quán, nói: “Chuyện của y quán này tôi đã để lỡ rất lâu rồi, các vị ở đây, tôi tin mọi người cũng hy vọng y quán sớm ngày được bước vào quỹ đạo, hôm nay trời cũng không còn sớm nữa, mọi người chắc là vẫn chưa ăn cơm tối, hôm nay cậu chủ Đổng mời, tôi đề nghị, tất cả chúng ta đều đi ăn một bữa, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai bắt đầu bận rộn.”
Lâm Thanh Diện thật sự có bản lĩnh, mọi người đều nhìn thấy vào trong mắt.
Lời của Lâm Thanh Diện hồi nãy, càng khiến người ta sôi sục máu huyết, nguyện ý theo Lâm Thanh Diện.
Vui vẻ mà ra ngoài ăn cơm, chú Phúc lon ton theo ra ngoài, cháu trai ông ta ở đằng sau cũng muốn đi theo, chú Phúc ngăn lại: “Cháu không cần đi nữa, đi cũng không được hoan nghênh đâu.”
Tức thì có tức, hồi nãy chú Phúc cũng vì cháu trai ông ta mà đã đắc tội với Lâm Thanh Diện, đã hối hận không kịp.
Người người đều biết lương ở y quán này cao hơn bên ngoài rất nhiều, cho dù mình có mở y quán cũng chưa chắc có thể kiếm bằng số tiền lương mà nhà họ Đổng cho, đều là để nuôi gia đình hết.
Người đàn ông nhíu mày, sốt sắng mà nói: “Chú Phúc, lúc đến chú không có nói như vậy, chú……”
“Chú làm gì biết cháu không an phận như vậy, Lâm Thanh Diện là kẻ nào, cháu có thể chống đối với cậu ta sao, mấy ngày trước chú đã biết tính khí cháu rồi, hôm nay não chú thật sự bị lừa đá rồi.” Chú Phúc hận sắt không thành gang mà nhìn cháu ông ta một cái: “Chú không giúp được cháu, cháu về đi!”
Người đàn anh cười lạnh: “Chú Phúc tưởng vứt lại cháu ở đây thì có thể được trọng dụng sao, cháu thấy Lâm Thanh Diện đó chả phải người độ lượng gì, cho dù có ở lại cũng sẽ bị bài xích, cháu cũng không thèm.”
Nói xong thì hậm hực đá cửa mà đi, chú Phúc nhìn anh ta đi, thở dài một hơi.
Lâm Thanh Diện nhìn là biết đang muốn làm chuyện lớn rồi, sẽ không vì chuyện này mà so đo với ông ta đâu, trong lòng ông ta rõ, chuyện này là mình làm sai, chỉ cần tìm cơ hội nhận lỗi với Lâm Thanh Diện thì mọi người cũng có thể chan hoà sống cùng nhau, cùng mở rộng y quán.
Mặt trời dần lặn xuống phía tây, mặt trăng cũng ló đầu ra, mặt trời và mặt cùng ở trên bầu trời, một cảnh tưởng độc đáo.
Y quán nằm ở con đường náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất ở Thượng Quận Thiên Đô, lúc náo nhiệt người người đông đúc, lúc thanh lãnh vắng vẻ thì trên đường chả có bao nhiêu người.
Chạng vạng tối, người ăn cơm trong quán trọ là nhiều nhất, Đổng Hoa đưa bọn người Lâm Thanh Diện cùng đến quán trọ của nhà mình, người quá đông, không gian cho tiểu nhị lên món chỉ có con đường nhỏ hẹp, do đám người nhường ra.
Đi vào quán trọ, ông chủ nhìn thấy Đổng Hoa đi vào thì cung kính đưa bọn người Đổng Hoa và Lâm Thanh Diện đến vị trí sát cửa sổ tốt nhất, hai chiếc bàn tròn lớn, một tấm rèm cách ly hoàn toàn nơi đặt hai chiếc bàn tròn với tiếng ồn ào bên ngoài.
Có thể nhìn thấy quang cảnh đường phố qua cửa sổ, đây là vị trí độc quyền của nhà họ Đổng.
Đổng Hoa nói: “Mang tất cả những món ngon lên đây để các anh em ăn, đúng rồi, đưa thực đơn cho Lâm công tử và các anh em đây đi, muốn ăn gì thì gọi đó, tôi thanh toán.”
Ông chủ nhanh chóng đưa thực đơn cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hỏi thăm khẩu vị của đám người, sau đó chọn vài món rồi chuyển xuống dưới.
Mọi người đều lịch sự từ chối, đây là quán tốt nhất ở Thượng Quận Thiên Đô ngoại trừ Thành Trung Tâm, ai có thể nói là đồ ăn không ngon chứ, có khi cao nhân trong Thành Trung Tâm cũng sẽ ra đây ăn mấy miếng nữa là.….