Chương 1709

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

CHƯƠNG 1709: ĐỒ ĂN CÓ ĐỘC

Nói đến ăn cơm, mục đích cũng là để mọi người thân quen hơn, chỉ khi mọi người thân thuộc rồi mới có thể hợp tác càng tốt.

Ăn cơm xong, khi trở về trời đã tối rồi, Hứa Bích Hoài còn chưa ngủ, nhìn thấy Lâm Thanh Diện trở về, hỏi Lâm Thanh Diện: “Bên y quán như thế nào rồi?”

“Tất cả đều khá thuận lợi, nhiều nhất ba ngày thì có thể đi vào ổn định, có sự tuyên truyền của nhà họ Đổng, còn có nhiều lang trung như vậy, nhất định có thể làm được.”

Mặc kệ là ở trái đất hay ở Thiên Giới đều không rời được tiền bạc, Lâm Thanh Diện nghĩ trong lòng, chỉ cần có đủ nhiều tiền, đợi sau khi Nặc Nặc ra ngoài, một nhà bọn họ có thể hạnh phúc sống ở đây, thỉnh thoảng trở về trái đất thăm thú.

Hứa Bích Hoài khẽ mỉm cười, nhìn Lâm Thanh Diện, sùng bái nói với Lâm Thanh Diện: “Em tin anh, hiện nay không có chuyện gì anh làm không tốt cả.”

Lời của Hứa Bích Hoài khiến Lâm Thanh Diện thở dài một hơi, nói: “Em nói lời này, ngược lại khiến anh không biết đáp như nào, bị em nói không cái gì là không thể, nhưng bây giờ, ngay cả con gái của chúng ta đều không cứu được, đây là sự thất trách của người làm ba như anh.”

Hứa Bích Hoài vội vàng ở một bên nói: “Đây không phải là lỗi của anh, anh đã cố hết sức, huống chi người làm ba mẹ như chúng ta trước giờ chưa từng từ bỏ, không phải sao?”

Hứa Bích Hoài không hy vọng Lâm Thanh Diện có gánh nặng gì, cô cái gì cũng không làm được, cho dù có công pháp nội kình, ở trước mặt những cao thủ kia, cái gì cũng không bì được.

Lâm Thanh Diện ôm Hứa Bích Hoài vào trong lòng, anh rất hy vọng mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, tất cả mọi chuyện đều quay về lúc ban đầu, cho dù không cần thành tựu của hiện nay, người một nhà bình an sống bên nhau cũng không tồi.

Nhưng thời gian chung quy không thể quay ngược, thực tế là Nặc Nặc nằm ở trong tay người tà phái, anh bắt buộc phải đi cứu Nặc Nặc.

Lâm Thanh Diện có thiên phú tu luyện, nhưng tất cả mọi thứ đều không phải là cho không, tóm lại phải bỏ ra cái giá không nhỏ.

Giống như Nặc Nặc, trên người cô bé có thiên phú lợi hại hơn Lâm Thanh Diện, trở thành cái gai trong mắt tà phái.

Một đứa trẻ mà thôi, có thể có ảnh hưởng lớn như vậy, người của tà phái sao để cô bé có cơ hội trưởng thành?

Bên trong sơn động, ẩm ướt lạnh lẽo, có tiếng nước nhỏ xuống, ngày đêm không phân rõ được, cứ tiếp tục như vậy, con người nghỉ ngơi không tốt, tinh thần cũng sẽ chịu tổn hại rất lớn.

Một mùi lạ lạ tản mạn ở trong sơn động, ngửi vào chỉ khiến người ta cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Bên trong tối tăm được ngọn đuốc hai bên chiếu sáng, ngọn đuốc đó cháy nhiều năm không tắt, bên ngoài có thủ vệ canh chừng, chỉ sợ Nặc Nặc sẽ bị người khác cứu đi.

Một lồng sắt lạnh lẽo đặt ở chính giữa sơn động, Nặc Nặc tóc tai bù xù ở bên trong nghịch ngón tay của mình, sớm đã quen tình trạng này.

Sau khi Hứa Bích Hoài rời đi, những người đó giam giữ cô bé càng chặt hơn, dù sao những tên này cũng không có bản lĩnh gì có thể dày vò cô bé, thế nào cũng được.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô bé ngẩng đầu nhìn, sau đó tiếp tục cúi đầu hỏi: “Hôm nay lại đưa đồ ăn gì đến vậy?”

Nặc Nặc lúc vô tình nghe thấy những tên đó khi nói chuyện với nhau đã nói, đồ ăn đưa tới mỗi ngày đều có độc, cho nên bên trong đồ ăn cô bé ăn trường kỳ đều có thuốc độc.

Nhưng không biết là vì nguyên nhân gì. Cho dù ăn nhiều hơn nữa hình như đều không có ảnh hưởng gì đến cơ thể cả.

Người bên ngoài đi vào, bê một cái đĩa, bên trong để một ít màn thầu, liếc mắt thấy Nặc Nặc ở trong lồng sắt, không quậy không nháo, đứa trẻ này ngược lại rất ngoan.

Dao Trì tới gần, nói: “Đồ ăn lần này là màn thầu, đồ ăn có hơi tệ, có điều ba cháu đang đợi cháu ra ngoài ăn đồ ăn ngon.”

Nghe thấy giọng nói này, Nặc Nặc bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: “Dì là ai?”

Dao Trì nhìn Nặc Nặc, nhàn nhạt mỉm cười: “Đợi cháu sau khi ra ngoài, ba cháu sẽ nói cho cháu biết. Cô bé, đã chịu không ít ủy khuất ở đây nhỉ!”

Nặc Nặc khua khua chiếc xích sắt trong tay, nói: “Dì đến cũng không cứu được cháu, chiếc lồng sắt này của cháu dì không mở được, cho dù mở ra được, cũng còn có chiếc xích tay và xích chân.”

Dao Trì nhìn, quả nhiên, Nặc Nặc nói không sai, xích sắt trên cổ tay hình như được tạo riêng, chỗ tốt duy nhất chính là chiếc lồng này không phải cố định, đến đâu cũng được.

Tuy không mở ra được, nhưng có thể mang chiếc lồng cùng đi, thời gian ở tà phái cũng không ngắn, có thể tiến vào sơn động này, thật sự là không dễ.

Dao Trì nhìn Nặc Nặc, mỉm cười: “Cô bé cháu quả nhiên là con gái của Lâm Thanh Diện, sự thông minh này của cháu không khác gì ba của cháu, ăn màn thầu trước, dì mang cháu ra ngoài.”

Nặc Nặc liếc nhìn màn thầu, nói: “Dù sao đều là có độc, nếu đã muốn ra ngoài, vậy cháu sao không để ra ngoài cùng ăn một bữa ngon với ba mẹ của cháu?”

“Có độc?” Dao Trì nhìn chiếc màn thầu, không dám tin: “Khoảng thời gian này cháu…”

“Độc không chết được cháu, cháu cũng không biết nguyên nhân gì, ba mẹ cháu đều khỏe cả chứ?” Nặc Nặc nhíu mày, lo lắng nói: “Cháu ở đây, ba mẹ nhất định rất lo lắng.”

Dao Trì ngưỡng mộ Lâm Thanh Diện có một cô con gái hiểu chuyện như vậy, cười nói: “Cô bé này, thân mình còn lo chưa xong, thế nào còn có thời gian đi quan tâm ba mẹ cháu chứ, có cô con gái như cháu thật là phúc của bọn họ.”

Nặc Nặc bĩu môi, nói: “Dì mang cháu đi đi, cháu không muốn ở đây, cháu nhớ ba mẹ của cháu.”

Nặc Nặc không chắc chắn dì mỹ nữ trước mặt này có thể mang cô bé ra ngoài hay không, nhưng cô bé tin, người có thể đi vào nơi này, nhất định không phải là người bình thường.

Có thể ra ngoài hay không, tóm lại phải thử mới biết được, nếu thật sự không thể ra ngoài cũng không thể oán người ta.

Dao Trì thi pháp vừa muốn mang chiếc lồng sắt đó đi, ánh sáng bạc nhàn nhạt nâng chiếc lồng sắt, tốn sức muốn nâng chiếc lồng sắt lên, một phần công lực không đủ, hai phần, từ từ, trán bắt đầu toát mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm: “Sao lại nặng như vậy chứ?”

Chiếc lồng sắt không chút xê dịch, Nặc Nặc ở một bên hỏi: “Cháu có thể giúp được gì không?”

Dao Trì dùng tất cả công lực, ánh sáng bạc đó theo sự gia tăng công lực của Dao Trì mà sáng hơn, chiếu sáng cả sơn động, ánh sáng của ngọn đuốc bị che đi, ánh mắt mạnh chiếu vào khiến Nặc Nặc không mở mắt ra được.

Nặc Nặc vội nói: “Dì à, dì không cần cứu cháu nữa, lát nữa thu hút người xấu đến thì dì không thể thoát thân, dì mang tin về cho ba mẹ của cháu, bảo bọn họ không cần lo lắng cho cháu, những tên đó không giết được cháu.”

Dao Trì không chết tâm, cô ta không tin không thể mang Nặc Nặc rời khỏi.

Trong sơn đông vang lên âm thanh ầm ầm, rung lắc, tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài và giọng nói truyền nói.

Dao Trì lập tức cảm thấy không hay, dừng lại, công lực hao tổn có hơi lớn, đến trước chiếc lồng sắt, xin lỗi nhìn Nặc Nặc, nói: “Đứa trẻ ngoan, xin lỗi cháu, dì lực bất tòng tâm, đến một chuyến này không những không thể mang cháu ra ngoài, khả năng sẽ khiến cháu chịu dày vò hơn từ bọn họ, có điều cháu yên tâm, dì và ba cháu nhất định sẽ cứu cháu ra ngoài.”

Nặc Nặc nhìn bên ngoài, nói: “Dì đi mau đi, còn không đi sẽ không kịp nữa.”

Nặc Nặc không hy vọng có người vì cô bé mà chịu liên lụy, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm bên ngoài…

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]