Tô Phi Tuyết ngừng khóc, nhưng đôi mắt vẫn hơi ửng đỏ, khịt mũi hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, không tin, con hỏi cha con xeml”
Tô Uyên dịu dàng nói.
Đồng thời, cô trừng Lâm Bình một cái.
Lâm Bình lập tức dùng sức gật đầu nói: “Đúng vậy, tối nay cha sẽ không đi chấp hành nhiệm vụ, sẽ ở bên Phi Tuyết.”
“Dạ.” Lúc này trên gương mặt Tô Phi Tuyết mới xuất hiện nụ cười, sau đó cô bé vươn tay về phía Lâm Bình: “Cha, bế con đi!”
Lâm Bình vội vàng ôm lấy Tô Phi Tuyết, lại đùa cô bé một lúc lâu, Tô Phi Tuyết mới vui vẻ trở lại.
Thấy thế, Tô Uyên mới đưa Tô Phi Tuyết đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Tô Phi Tuyết thay bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, vốn dĩ Tô Uyên dự định bế Tô Phi.Tuyết lên giường luôn, nhưng Tô Phi Tuyết muốn chơi cùng với Lâm Bình, Tô Uyên không ngăn cản được.
Sau đó Tô Uyên lại đi tắm rửa một lát, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt đi, nhưng mà bây giờ Tô Uyên không giống với thường ngày, thay váy ngủ bằng tơ tằm, mà cô lựa chọn một bộ quần áo thoải mái.
Dù sao ngủ với một người đàn ông xa lạ trên cùng một chiếc giường, mặc váy ngủ, rõ ràng là không thích hợp lắm.
“Anh cũng đi tắm đi, nhưng mà không có quần áo để anh thay đâu.”
Sau khi đi ra, Tô Uyên liền nói với Lâm Bình.
Lâm Bình gật đầu.
Anh đi tắm, nhưng không thay quần áo.
Đợi Lâm Bình đi từ trong phòng tắm ra ngoài, Tô Uyên đã ôm Tô Phi Tuyết vào phòng ngủ rồi.
Hai người nằm sấp ở trên giường, đùa nghịch con gấu bông của Tô Phi Tuyết.
Nhìn thấy Lâm Bình ra ngoài, Tô Phi Tuyết lập tức kêu lên: “Cha, cha nhanh tới đây.”
Tuy Lâm Bình không để ý lắm, nhưng cũng không nhịn được cảm thấy hơi xấu hổ.
Dù sao tính một cách nghiêm túc, anh và Tô Uyên chỉ mới quen nhau hai ngày mà thôi: Mà Tô Uyên, thì càng xấu hổ hơn rồi.
Đợi Lâm Bình đi vào phòng ngủ, lúc này Tô Uyên mới mở miệng nói: “Anh ngủ bên kia địữ Ý bảo Lâm Bình ngủ bên cạnh Tô Phi Tuyết, mà cô thì ngủ ở bên còn lại, phía giữa được ngăn cách bởi Tô Phi Tuyết.
Lâm Bình khẽ gật đầu, ngồi lên trên giường.
May mà Tô Phi Tuyết không nhớ lại lời cô bé nói tối qua, muốn một tay của Lâm Bình ôm cô bé, một tay khác thì ôm Tô Uyên rồi.
Mà cô bé vội vàng kéo Lâm Bình tới gần, bắt đầu giới thiệu những con gấu bông của cô bé.
“Cha, cha xem, đây là cha, còn đây là mẹ, con nhỏ hơn này là con…”
Dưới sự dẫn dắt của Tô Phi Tuyết, trong khoảng thời gian ngắn, trên giường phòng ngủ, cảm giác xấu hổ vì có thêm một người đàn ông là Lâm Bình, trái lại đần giảm bớt giữa Lâm Bình và Tô Uyên.
Tinh lực của Tô Phi Tuyết, dù thế nào cũng có hạn.
Không lâu sau, cô bé dựa vào Lâm Bình dần ngủ thiếp đi rồi.
“Tôi phát hiện, kể từ khi có anh, Phi Tuyết không thích dính lấy tôi nữa rồi.”
Lúc này, Tô Uyên hơi ghen tị nói.
Lâm Bình cười xấu hổ nói: “Có khả năng là Phi Tuyết vẫn luôn không có cha ở bên làm bạn, bỗng nhiên tôi xuất hiện, bù lại chỗ trống này của cô bé, qua một thời gian nữa, sẽ tốt hơn một chút,”
Chẳng qua nghe những lời mà Lâm Bình nói xong, sắc mặt Tô Uyên đột nhiên trở nên khó coi hơn.
Sau đó cô lạnh nhạt mở miệng nói: “Ngủ đi!”
Sau khi nói xong, Tô Uyên lập tức tắt đèn đi.
Lâm Bình tự biết, mình nói linh tinh mất rồi.
Cho nên anh không nhiều lời nữa.
Lắng lặng nằm yên trên giường, cố gắng cách xa Tô Uyên một chút, để tránh cho cô cảm thấy hiểu lầm.
Cứ như vậy, trong phòng ngủ bắt đầu trở nên yên tĩnh lại.
Chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ của ba người, hai lớn một nhỏ.
Chẳng qua lúc này, Lâm Bình không có một chút buồn ngủ nào.
Dù sao cho dù cách xa tới mấy, nhưng cuối cùng vẫn cùng nằm trên một chiếc đi.
Lâm Bình tự biết, mình nói linh tinh mất rồi.
Cho nên anh không nhiều lời nữa.
Lắng lặng nằm yên trên giường, cố gắng cách xa Tô Uyên một chút, để tránh cho cô cảm thấy hiểu lầm.
Cứ như vậy, trong phòng ngủ bắt đầu trở nên yên tĩnh lại.
Chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ của ba người, hai lớn một nhỏ.
Chẳng qua lúc này, Lâm Bình không có một chút buồn ngủ nào.
Dù sao cho dù cách xa tới mấy, nhưng cuối cùng vẫn cùng nằm trên một chiếc giường.
Trong chăn truyền tới mùi thơm rất nhạt, khiến người đàn ông trẻ tuổi huyết khí phương cương như Lâm Bình, cuối cùng vẫn có chút không bình tĩnh nổi.
Mà ở bên kia, Tô Uyên nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Thực ra trong lòng cũng vô cùng bối rối.
Đồng thời, cô còn có chút khẩn trương.
Đã buồn ngủ, nhưng trong khoảng thời gian ngăn, cô không dám đi vào giấc ngủ.
Cho dù cô tin tưởng Lâm Bình tới mấy, nhưng dù sao Lâm Bình cũng là đàn ông, cô cũng sợ Lâm Bình đột nhiên nổi lên thú tính, làm chuyện gì đó gây rối.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, bỗng nhiên Lâm Bình xoay người một cái, chuẩn bị điều chỉnh tư thế ngủ, cố gắng khiến mình đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà ngay lúc Lâm Bình xoay người lại.
Ở bên kia, toàn thân Tô Uyên run lên, cô lập tức ngồi bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía Lâm Bình: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Bình ngạc nhiên!
“Cô vẫn chưa ngủ à?”
Lâm Bình hơi xấu hổ rồi.
Nhưng mà sau khi nghe thấy câu này, giọng nói của Tô Uyên lập tức trở nên lạnh lẽo hơn: “Anh nghĩ rằng tôi ngủ thiếp đi rồi, cho nên anh muốn làm gì sao?”
Lâm Bình lập tức hiểu ra, Tô Uyên hiểu lầm chuyện gì đó rồi, cho nên anh vội vàng giải thích: “Tôi chỉ muốn lật người, tìm một tư thế thoải mái để ngủ mà thôi.”
Tô Uyên sửng sốt.
“Xin lỗi anh, tôi nghĩ là anh…”
Tô Uyên áy náy nói.
“Không sao, dù sao chúng ta không phải là vợ chồng, chỉ vừa mới quen hai ngày mà thôi, cô có lòng đề phòng, đó là chuyện vô cùng bình thường.” Lâm Bình nhỏ giọng nói, giống như sợ đánh thức Tô Phi Tuyết: “Nhưng mà cô yên tâm đi, tôi lấy nhân cách ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không vượt quá ranh giới.”
“Ừ:” Tô Uyên khẽ gật đâu, lúc này mới chậm rãi nằm xuống.
Sau đó Lâm Bình không dám cử động nữa.
Ngửi mùi hương thơm mát ở trên giường, bây giờ trái tim của Lâm Bình không còn xao động nữa, trái lại dần bình tĩnh hơn.
Tô Uyên không còn nghĩ nhiều nữa.
Hai người chậm rãi tiến vào giấc mơ.
Ngày hôm sau, sáng sớm, trời vừa mới tờ mờ sáng.
Còn chưa tới sáu giờ theo giờ theo đồng hồ sinh học Lâm Bình tỉnh mỗi ngày, thì bỗng nhiên có tiếng khóc đánh thức Lâm Bình rồi.
Lâm Bình đột nhiên mở to mắt.
Phản ứng mất một giây sau, cả cái đầu lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng mà ngay sau đó, Lâm Bình lại ngây đại.
Bởi vì Lâm Bình cảm nhận được, có người đang gối lên cánh tay của mình, cánh tay tuyết trắng như ngó sen thì đặt lên ngực mình, chân cũng khoác lên chân mình.
Lâm Bình nghiêng đầu nhìn.
Đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt còn có chút mơ hồ, chậm rãi mở đôi mắt mông lung ra.
Lông mi dài hơi chớp.
Mang theo mùi thơm nhàn nhạt truyền vào trong mũi.
Tô Uyên vốn có chút mơ hồ, lúc này đôi mắt lập tức mở to.
Im lặng!
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
“ÁP”
Tô Uyên kêu lên sợ hãi một tiếng.
Sau đó cô đẩy mạnh Lâm Bình ra.
“Anh làm gì tôi đấy?”
Tô Uyên lập tức ngồi dậy, trên gương mặt có chút bối rối, giọng nói cũng rất lạnh lão.
Sau khi xong, đồng thời cô giơ tay lên muốn tát vào mặt Lâm Bình.