Lúc này Tô Uyên mới phản ứng kịp.
Tô Phi Tuyết đâu?
Hai bọn họ là bị tiếng khóc của Tô Phi Tuyết đánh thức.
Tô Uyên vội vàng rút tay về, đâu còn để ý tới Lâm Bình nữa.
“Cha mẹ, vì sao hai người không cần con nữa?”
Tô Phi Tuyết càng khóc to hơn.
Nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lâm Bình và Tô Uyên vội vàng nhìn về phía cô bé.
Chỉ thấy Tô Phi Tuyết ôm một con búp bê, ngồi ở chỗ Tô Uyên ngủ ban đầu, nhìn Lâm Bình và Tô Uyên, khóc thương tâm muốn chết.
Tô Uyên vội vàng ôm lấy Tô Phi Tuyết, ôm cô bé vào trong lòng: “Phi Tuyết, cha mẹ không có không cần con mà… Con đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Nhưng mà lúc này Tô Phi Tuyết không dừng khóc chút nào: “Cha mẹ ôm nhau ngủ, ném con sang một bên, rõ ràng là không cần con nữa mà.”
Tô Phi Tuyết vẫn không ngừng khóc nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà Tô Uyên không thể nói nên lời.
Cô ôm Tô Phi Tuyết, vẻ mặt rét lạnh nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Lạc Hâm há miệng thở dốc, nhưng không biết nên nói gì.
Anh cũng rất buồn bực.
Tối hôm qua, vốn dĩ anh ngủ đúng vị trí của mình.
Vì sợ Tô Uyên hiểu lầm, anh còn cố ý dựa vào bên giường ngủ.
Ai biết vừa tỉnh ngủ, vốn là Tô Phi Tuyết dựa vào trong ngực anh nằm ngủ, lại biến thành Tô Uyên.
Mà Tô Phi Tuyết thì lại chạy sang một bên khác.
“Cha mẹ, không phải là hai người không cần con nữa đúng không?”
Tô Phi Tuyết khóc hỏi.
“Phi Tuyết là bé cưng của cha mẹ, sao có thể không cần con được nữa.” Trong lòng Tô Uyên vô cùng tự trách, vội vàng an ủi Tô Phi Tuyết.
Nhưng mà lúc này tỉnh táo lại, cô cũng kịp phản ứng.
Tối hôm qua, có khả năng không phải là Lâm Bình đã làm gì cô, mà là cô tự mình chạy tới.
Bởi vì cô biết sau khi cô ngủ say, cô có thể không nằm yên được, lúc trước chuyện như vậy từng xảy ra rồi, vừa tỉnh ngủ, cô và Tô Phi Tuyết đã đổi vị trí.
Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng tới việc Tô Uyên tức giận, cô vội vàng nói với Tô Phi Tuyết: “Đều là lỗi của cha con, Phi Tuyết đừng khóc nữa.”
Khóe miệng Lâm Bình giật giật.
Con gái là loại sinh vật, có đôi khi, quả nhiên là đã man không hiểu chuyện.
Lâm Bình cũng vội vàng nói: “Phi Tuyết đừng khóc nữa, đều là lỗi của cha, cha nhận lỗi với con, Phi Tuyết đừng khóc nữa có được không?”
Thấy Lâm Bình mở miệng, lúc này Tô Phi Tuyết mới dừng khóc, trong đôi mắt còn có nước mắt nói: “Con muốn tới công viên trò chơi.”
“Được, vậy hôm nay chúng ta sẽ tới công viên trò chơi.”
Tô Uyên thấy Tô Phi Tuyết dừng khóc, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô lại trừng Lâm Bình một cái.
Lúc này mới bế Tô Phi Tuyết rời giường, đưa cô bé đi rửa mặt.
Cùng ngày, Lâm Bình và Tô Uyên dẫn Tô Phi Tuyết đến công viên trò chơi, chơi hẳn một ngày.
Ăn cơm tối ở bên ngoài xong, Lâm Bình đưa Tô Uyên và Tô Phi Tuyết trở về chung cư An Khánh.
Nhưng anh không theo lên nữa.
May mà ban ngày đã nói chuyện với Tô Phi Tuyết rồi, cho nên lúc này Tô Phi Tuyết không quậy nữa.
Nhìn hai mẹ con đi lên lầu xong, lúc này Lâm Bình mới xoay người rời đi.
Mà lúc này, Chu Thanh đã sớm ở bên ngoài đợi!
Nhìn thấy Lâm Bình đi ra, Chu Thanh vội vàng lái con xe Hummer yêu thích của cô ấy đi đón Lâm Bình.
“Báo cáo Thanh Sơn, xế chiều ngày mai, nhà họ Đường sẽ đi đấu thầu dự án danh lam thắng cảnh quy mô lớn ở chân núi Hoàng Long, nhưng mà nhà họ Đường rất khó một mình độc chiếm hạng mục này, bởi vậy bọn họ đã liên thủ với tập đoàn của nhà họ Tôn, hai nhà này liên hợp với nhau, cộng thêm nhượng bộ một chút lợi ích cho mấy gia tộc lớn bản địa ở thành phố Hải Châu, mấy nhà kia chỉ làm nền mà thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai nhà Đường – Tôn sẽ lấy được hạng mục này, đây là chuyện ván đã đóng thuyền rồi!”
Chu Thanh báo cáo mọi việc.
Sau khi Lâm Bình dặn dò cô ấy điều tra về kế hoạch đầu tư kế tiếp của nhà họ Đường, cả ngày hôm nay, Chu Thanh luôn bận rộn chuyện này.
“Đây là chuyện ván đã đóng thuyền sao?”
Trong mắt Lâm Bình xuất hiện một chút suy tính: “Thế giới này, không có chuyện gì là tuyệt đối cả.”
“Tới lúc tặng cô ta, món quà thứ hai rồi!”
Lâm Bình thản nhiên nói.
“Đồng thời, kết thúc cuộc bán đấu giá ngày mai, cũng là buổi họp báo tuyên bố Đường Thanh Tâm sẽ trở thành người phát ngôn của nơi đói”
Chu Thanh lại bổ sung thêm.
“Được rồi, trở về chuẩn bị đi, ngày mai sẽ đi đến tặng quà!”
Sau khi nói xong, Lâm Bình ngồi dựa vào ghế ngồi, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Chu Thanh nghĩ một lát, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Thanh Sơn, đúng là vô cùng thú vị!
Rõ ràng là có thể tát một cái tát chết nhà họ Đường, nhưng lại muốn bước từng bước đùa chết nhà họ Đường, chậm rãi đẩy nhà họ Đường vào vực sâu muôn kiếp muôn đời không trở lại được.
Sau đó trong đôi mắt Chu Thanh, cũng xuất hiện một chút lạnh lẽo.
Người phụ nữ kia, thật sự không biết, đến lúc đó cô ta sẽ có biểu cảm gì.
Mà cùng lúc đó.
Trong phòng khách nhà họ Đường.
Hai người một nam một nữ, ngồi bên cạnh nhau trên ghế sofa.
Nữ, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, giống như là nữ vương cao cao tại thượng.
Mà nam, thì đeo kính viền vàng, trong nho nhã đi kèm một chút sắc bén.
Hai người, rõ ràng là Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn.
“Nghe nói Hiếu Hùng vào tù, sao lại thế này?”
Đường Thanh Tâm hỏi.
“Lâm Bình làm.”
Trong mắt Tôn Huy Tuấn hiện lên chút nghiêm túc.
Vốn dĩ anh ta cho rằng là vì chuyện hạng mục chân núi Hoàng Long này, có người muốn cố ý động vào nhà họ Tôn, nhưng sau khi điều tra ra, thì phát hiện lúc Tôn Hiếu Hùng bị bắt, Lâm Bình cũng có mặt ở đó.
Đương nhiên anh ta cũng biết, vụ bê bối của nhà họ Đường lan truyền trên mạng lần này, cũng là do Lâm Bình làm.
“Chắc hẳn không đến mức Chu Kiệt không nể mặt mũi, sao cậu ấy vần bị bắt đi?”
Đường Thanh Tâm lại hỏi.
Không phải là cô ta quan tâm đứa em họ này cỡ nào, mà từ chuyện này, cô ta ngửi ra được mùi vị khác thường.
Tôn Huy Tuấn xoa trán một lát mới nói: “Anh từng hỏi Chu Kiệt rồi, ông ta nói chuyện này ông ta không làm chủ được, là mệnh lệnh từ trên tỉnh truyền xuống, sau khi biết có liên quan tới Lâm Bình, anh cũng rất khiếp sợ, tưởng rằng Lâm Bình có mối quan hệ vững vàng với tỉnh, nhưng sau đó anh mới biết, trên tỉnh đã hạ lệnh, cả tỉnh Hà Nam đều phải xử lý mọi chuyện thật nghiêm, chuyện của Hiếu Hùng, xem như là đâm đầu vào họng súng, trở thành ví dụ điển hình.”
“Nếu muốn giải quyết chuyện này, còn cần Lâm Bình tự mình ra mặt, thừa nhận những chứng cứ mà anh ta giao cho Chu Kiệt, đều là do anh ta bịa ra.”
Nghe thấy thế, Đường Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ta chỉ lo lắng, nếu Lâm Bình thật sự có quan hệ với trên tỉnh, trong tỉnh lại có nhân vật lớn nào đó ra mặt vì Lâm Bình, cho dù hai nhà Đường Tôn là hai gia tộc giàu có ở thành phố Hải Châu, như vậy cũng khó làm rồi.
“Trước mắt, lấy hạng mục chân núi Hoàng Long này làm trọng, ngày mai giành được hạng mục kia xong, lại xử lý Lâm Bình, một tên ngồi tù năm năm, cho dù ở trong tù luyện ra được lòng dũng cảm, trở nên lòng dạ độc ác, cuối cùng cũng chỉ là con châu chấu nhảy lên một cái mà thôi, không tạo nên nổi sóng gió gì!”
Đường Thanh Tâm lạnh nhạt nói.
Người lòng dạ độc ác, còn nhiều mà.
Người thông minh, cũng không ít.
Nhưng không có tiền không quyền không thế, ở xã hội này, vậy chỉ có thể để mặc người †a xoa nắn.
Anh nghĩ rằng tạo ra một vụ tai tiếng, lại đưa Tôn Hiếu Hùng vào tù, thì có thể tạo nên sóng gió gì sao?
Với bộ óc của Lâm Bình, có lẽ cho anh thêm mấy năm, quả thật có thể khiến Đường Thanh Tâm này e sợ.
Nhưng hiện giờ, anh chỉ là một người vừa mới ra tù, có thể làm gì được đây?
Hai ngày sau, dập tắt uy hiếp này là được.
“Anh cũng đang có ý này!” Tôn Hiếu Hùng gật đầu, trái lại còn nói thêm: “Ngày mai, em cứ an tâm chuẩn bị, ở trong cuộc họp báo ký hợp đồng làm người phát ngôn, bên cạnh tranh đấu thầu, anh sẽ tự mình đến đó, em thấy thế nào?”
Đường Thanh Tâm nghe thấy vậy, khẽ gật đầu nói: “Cũng được.”
Năng lực của người anh họ này, cô ta vẫn rất tin tưởng.
Tôn Huy Tuấn nhìn Đường Thanh Tâm, không khỏi có chút thất thần.
Người phụ nữ giống như Đường Thanh Tâm, thật sự khiến người ta có cảm giác muốn chinh phục.
Đáng tiế!
c Anh ta lại là anh họ của Đường Thanh Tâm.