Thế nhưng, trong mơ hồ, Vương Xán lại cảm nhận được ý tứ hàm xúc không cho phép cự tuyệt trong ánh mắt Lưu Ích.
Biểu tình trên mặt hắn không chút biến hóa, vẫn là vẻ bình thản lạnh lùng như trước, đối với Lưu Ích giư thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chắp tay trả lời:
- Tướng quân, ty chức cũng là nam nhi nhiệt huyết, cũng là tâm huyết nam nhi, Lưu bách phu trưởng muốn khiêu chiến ty chức, ty chức há có thể lui lại phía sau khiếp nhược, quét đi nhã hứng của các huynh đệ.
Sắc mặt Lưu Ích vui vẻ nói:
- Nói như vậy, ngươi đáp ứng khiêu chiến của Lưu Lợi?
Vương Xán gật đầu, nói:
- Đương nhiên đáp ứng rồi, bất quá mạt tướng còn có một thỉnh cầu, hi vọng tướng quân đồng ý.
Lưu Ích thấy Vương Xán đã đáp ứng một cách sảng khoái, trong lòng khoái trá vô cùng, đang thời điểm hắn vui vẻ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Vương Xán, trên mặt để lộ thần tình mừng rỡ, cười cười hỏi:
- Nói đi, chỉ cần thỉnh cầu của ngươi là chuyện tình bản tướng đủ khả năng quyết định, bản tương đều đồng ý.
Lưu Lợi khiêu chiến Vương Xán bởi vì một quyển Thái Bình thiên thư.
Thế nhưng chuyện này là có nguyên nhân, bởi vì hắn lấy Thái Bình thiên thư để làm phần thưởng, Lưu Ích để ban thưởng cho thuộc hạ, ngay cả Thái Bình thiên thư cũng lấy ra rồi, chúng tướng sĩ Hoàng Cân còn không lấy tim gan ra cống hiến cho hắn hay sao?
Liều mạng vì Lưu Ích hắn, nỗ lực càng nhiều, thu được càng nhiều.
Chuyện tình như vậy, tất cả bính sĩ đứng trong giáo trường tự nhiên hiểu rõ.
Vương Xán cười nói:
- Thỉnh cầu của ty chức phi thường đơn giản, tranh đấu với Lưu bách phu trưởng, không được dùng bất cứ vũ khí nào, dùng tay không giao chiến!
- A, đây là vì sao?
Lưu Ích kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt Vương Xán thành khẩn, nói:
-Ty chức và Lưu bách phu trưởng đều là binh sĩ Hoàng Cân, càng là huynh đệ trên chiến trường, nếu như song phương đều dùng vũ khí, tranh đấu ác liệt, nếu không cẩn thận làm bị thương đối phương thì có chút không hay lắm. Đao thương không có mắt, mặc kệ là ta đả thương Lưu bách phu trưởng hay là Lưu bách phu trưởng đả thương ta đều sẽ ảnh hưởng tới cảm tình trong quân. Bởi vậy, ta hi vọng tướng quân có thể đồng ý thỉnh cầu không dùng bất cứ vũ khí nào trong trận chiến giữa ta và Lưu bách phu trưởng, hi vọng tướng quân đồng ý.
- Uhm, bản tướng đồng ý rồi!
Cung Đô đứng bên cạnh, nhìn về phía Vương Xán đã nhiều hơn vẻ tán thưởng, lại tàn bạo trừng mắt liếc nhìn Lưu Lợi, cười lạnh nói:
- Ngươi thực nhân từ, cư nhiên không cần vũ khí, hắc hắc, đáng tiếc a, bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, người ta không lĩnh tình của ngươi.
Lưu Ích trợn tròn mắt hổ, hừ lạnh đối với Cung Đô:
- Cung tướng quân đã đồng ý rồi, bản tướng không có điều gì để nói, các ngươi tự giải quyết cho tốt!
- Đa tạ hai vị tướng quân!
Sắc mặt Vương Xán vui vẻ, khom người khẽ bái Cung Đô và Lưu Ích.
Thần tình này rơi vào trong mắt hai người, hảo cảm đối với Vương Xán càng tăng thêm một phần, đồng thời nhiều hơn một phần thất vọng đối với Lưu Lợi.
Vương Xán nhìn thấy thần tình của Lưu Ích, Cung Đô, trong lòng cười hắc hắc, hắn không tốt như trong tưởng tượng của hai người.
Nhân từ thiện lương, đối với niên đại chiến tranh toàn diện như thế này là thứ không đáng tiền nhất, hắn không phải là người tốt gì đó, chú ý lấy ân báo oán, người khác tức giận đánh hắn một cái vào má phải, hắn còn giơ má trái cho người ta phát tiết lửa giận. Hắn thờ phụng chính là lấy oán báo oán, có thù báo thù, có ân báo ân, Lưu Lợi kiêu ngạo như vậy, hắn tự nhiên sẽ không để Lưu Lợi sống khá giả.
Vương Xán kiếp trước là tay súng bắn tỉa đặc chủng, am hiểu một ít vũ khí tầm công kích xa như cung nỏ, cung tiễn, súng ống.
Đồng thời, đấu tay không cũng là sở trường đặc biệt hạng nhất của Vương Xán, bởi vì đây vốn là hạng mục cơ bản hạng nhất của bộ đội đặc chủng.
Nếu nói sử dụng vũ khí, Vương Xán tuyệt đối không phải là đối thủ của những võ tướng tuyệt thế như Quan Vũ, Trương Phi, Lữ Bố, thậm chí còn không tính là đối thủ của bọn họ, ngay cả những võ tướng tam lưu bình thường cũng không chiến thắng được. Nhưng nếu như là đánh nhau kịch liệt tay không, võ tướng tam lưu bình thường lại không nhất định có thể chiến thắng được hắn, điều này không quan hệ tới thân cao, lực lượng mà chú ý nhất chính là kỹ xảo đấu tay không. Vương Xán am hiểu đấu tay không, tự nhiên sẽ không lấy điểm yếu của bản thân đấu điểm mạch của đối thủ.
Bởi vậy Vương Xán mới lựa chọn buông tha vũ khí, áp dụng hình thức đấu tay không.
Lưu Lợi tự nhiên nhìn thấy thần tình của Lưu Ích, Cung Đô, thần tình căm giận không ngớt, ánh mắt nhìn về phía Vương Xán đã nhiều hơn một tia nham hiểm hung ác, hừ lạnh một tiếng, ném mạnh chiến đao xuống đất, lại cởi quần áo đang mặc trên người, chỉ để lại nội khố:
- Đến đây đi, để lão tử nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại.
Vương Xán lạnh lùng cười, đưa tay ngoéo Lưu Lợi một cái, khiêu khích Lưu Lợi. Khí tức toàn thân hán biến đổi, phảng phất giống như mãnh hổ rít gào, một cỗ khí thế bế nghễ bốn phương tỏa ra.
- Hừ, xem chiêu…
Lưu Lợi hừ lạnh một tiếng, nhu thân nhảy lên, tay phải nắm lại, giống như thiểm điện, đấm thẳng vào mặt Vương Xán.
Nắm tay rất lớn, tốc độ rất nhanh, thế nhưng tốc độ của Vương Xán lại càng thêm cấp tốc. Nắm tay của Lưu Lợi còn chưa đụng tới Vương Xán đã mất đi chính xác, bóng người phía trước đã triệt để biến mất. Lưu Lợi thầm kêu một tiếng không tốt, nắm tay cấp tốc thu hồi, toàn thân giống như con nhím, nhanh chóng rút lui, phòng bị Vương Xán đánh lén.
Trong lòng Vương Xán buồn cười, Lưu Lợi này cũng coi như không tồi, có điểm ý thức phòng hoạn, biết một kích không trúng, lập tức phòng thủ.
Đáng tiếc, không có việc gì làm lại đi làm chim đầu đàn.
Ba…
Thân thể Vương Xán nghiêng sang phải, toàn thân giống như thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, tay phải đánh mạnh một quyền, thẳng vào mặt Lưu Lợi. Một quyền này vừa nặng lại vừa nhanh, trong nháy mắt đã giã vào cánh tay che trước mặt Lưu Lợi. Một kích qua đi, thân thể Vương Xán cấp tốc lui lại phía sau, giãn chút khoảng cách với Lưu Lợi, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, đùi phải đá mạnh như thiểm điện, một cước đá vào eo Lưu Lợi.
- A…
Lưu Lợi kêu thảm một tiếng, thân thể té ngã trên mặt đất, hắn bị một cước của Vương Xán đá lăn đi, đưa tay ôm chặt phần eo, đồng thời không ngừng lao lên.
Chỉ là một tia cười cười quỷ dị trên mặt hắn chợt lóe rồi biến mất, tiện đà lớn tiếng tru lên, trên mặt để lộ thần tình vô cùng thống khổ. Trên thực tế, vừa rồi Vương Xán đánh xong một quyền, Lưu Lợi cũng muốn nắm cơ hội phản kích Vương Xán, chỉ là tốc độ ra quyền của Vương Xán quá nhanh, kéo dãn cự ly tới lúc cấp tốc đá một cước, Lưu Lợi còn chưa ra quyền liền bị Vương Xán đá trúng phần eo, té ngã trên mặt đất.
Vương Xán cười lạnh một tiếng, không để ý tới Lưu Lợi té ngã trên mặt đất, chuyển hướng Lưu Ích nói:
- Tướng quân, như vậy hẳn là thua rồi sao?
Lưu Lợi nằm trên mặt đấy nghe vậy, trong lòng cười nhạt, thua! Thua cũng phải kéo theo đệm lưng.
Hắn gào thét ầm ĩ, cuồn cuộn trên mặt đất, thời điểm lăn tới trước mặt Lưu Ích, nắm ống quần Lưu Ích, lớn tiếng khóc nói:
- Tướng quân, tướng quân, hắn quá độc ác, còn nói không dùng binh khí sợ bị thương cảm tình, thế nhưng hắn cư nhiên.
Sắc mặt Lưu Ích xanh đen, một cước đá bật Lưu Lợi ra, lại tặng thêm một cước vào mông Lưu Lợi, quát:
- Lăn xuống đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, đánh không thắng người ta thì thôi, cư nhiên nằm trên mặt đất nói bậy, ngươi thực coi lão tử là thằng ngốc sao? Lão tử chung quy là lão tướng xa trường, vừa rồi một cước của Vương Xán đá ngươi tạo thành thương tổn như thế nào ta lại không biết? Hừ, không phải là một chút thương thế da thịt hay sao, thực sự đáng giá để ngươi nằm trên mặt đất chít chít méo mó, lão tử ghét nhất loại người giống như ngươi.
- Vâng, vâng, ty chức lui xuống!
Lưu Lợi giống như một con gà trống thua trận, thần sắc chán chường, trong mắt hiện lên một tia oán độc.
Vốn định nằm trên mặt đất giả bộ đau đớn, khiến Lưu Ích đồng tình, không nghĩ tới trộm gà không được lại mất nắm gạo, cư nhiên để Lưu Ích nhìn thấu. Vương Xán nhìn Lưu Lợi xám xịt xuống đài, thầm mắng một tiếng ngu ngốc, thực sự nghĩ người khác là kẻ ngu. Lưu Ích, Cung Đô đều là lão binh theo Trương Giác khởi binh, kinh nghiệm sa trường, loại trò xiếc nho nhỏ này thuần túy là múa rìu trước mắt Lỗ Ban.
- Vương Xán, đây là Thái Bình Yêu Thuật do Đại Hiền Lương Sơ truyền xuống, có thần uy khó lường, hiện tại giao cho ngươi, hi vọng ngươi có thể sử dụng tốt!
Thần sắc Lưu Ích nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng, hai tay cầm Thái Bình Yếu Thuật giao vào tay Vương Xán, lại đưa tay vỗ vỗ vai hắn cổ vũ.
Vương Xán lộ ra vẻ cảm kích:
- Đa tạ tướng quân tài bồi, ty chức muôn chết khó báo được ân tình của tướng quân.
Lưu Ích cười cười:
- Tốt, tốt, nói cái gì chết hay không, ngươi nỗ lực nhiều hơn, luyện bản lĩnh tốt, như vậy mới là chính đồ!
- Rõ, ty chức tuân mệnh!
Thân thể Vương Xán đứng thẳng tắp, cung kính hồi đáp.
Lúc này trong thao trường, từng đạo ánh mắt rơi vào người Vương Xán, có ước ao, lại đố kỵ, có hối hận… Các loại nhãn thần đều có, bất quá những người này đều chỉ có một ý tứ, đó chính là Vương Xán nhận được trọng dụng rồi, có Cung Đô và Lưu Ích thưởng thức, Vương Xán nghĩ muốn thăng chức nhanh cũng khó.