Sáng sớm, ánh dương quang vàng rực rỡ xuyên qua khe hở tướng bồng, rơi xuống mặt đất, rạng rỡ sinh huy.
Vương Xán mở to đôi con mắt nhập nhèm buồn ngủ, đưa tay xoa xoa hai con mắt đã có chút trướng đau, dời khỏi giường co duỗi thắt lưng, mặc y phục, bước ra ngoài rửa mặt. Hiện tại Vương Xán ở trong quân, bởi vì nguyên nhân Lưu Ích và Cung Đô, đơn độc phân phối một tòa trướng bồng, là địa phương thưởng công cho hắn.
Lúc điểm tâm, Vương Xán ngồi ở trong trướng bồng, cầm Thái Bình Yếu Thuật do Lưu Ích ban thưởng, tỉ mỉ nghiên cứu đọc kỹ.
Hắn hiện tại ngoại trừ huấn luyện binh sĩ trong thao trường, còn lại đều ở trong trướng bồng nghiên cứu.
Từ lúc Hoàng Cân đại binh đánh bại quan binh, quan binh xung quanh thành Nhữ Nam đều biến mất không còn, giống như sợ hãi thật sâu. Vương Xán nghĩ chuyện này có chút quỷ dị, nói ý nghĩ của chính mình cho Lưu Ích, nhưng chung quy bản thân cấp thấp, trọng lượng lời nói không được bao nhiêu, lời nói của Vương Xán căn bản không được Lưu Ích và Cung Đô coi trọng, chỉ gật đầu biểu thị đã biết chuyện này, sau đó phân phó Vương Xán gia tăng luyện binh, căn bản không hề tin tưởng lời nói của Vương Xán.
Vương Xán lắc đầu, cuối cùng phải vứt bỏ suy nghĩ rối rắm trong đầu, chuyên tâm nghiên cứu Thái Bình Yếu Thuật trong tay.
Vài ngày trôi qua, rốt cuộc Vương Xán mới hiểu được Nam Hoa Tiên Nhân có bao nhiêu kinh khủng, mẹ nó, lão nhân kia đưa cho Thái Bình Yếu Thuật cho Trương Giác quả thực chính là một quyển bách khoa toàn thư.
Thái Bình Yếu Thuật chi làm ba quyển: Thiên văn địa lý quyển, y bặc tinh tượng quyển, hành quân bố trận quyển, bao gồm cả địa lý học, thiên văn học, y học, dược học, quân sự, còn có bói toán quỷ thần khó lường, quả thực là ngưu xoa tới cực điểm, dù là loại người có kiến thức khoa học hiện đại cấp độ bộ đội đặc chủng như Vương Xán cũng không hiểu bao nhiêu, thực sự vô cùng huyền bí.
Trương Giác thu được Thái Bình Yếu Thuật, bất quá nghiên cứu được một ít dược lý chữa bệnh cứu người, bằng vào một điểm y thuật lừa đối bách tính theo hắn khởi binh tạo phản. Mà Lưu Ích, Cung Đô càng thêm kém cỏi, không biết được một chữ, tìm mấy người tới đọc Thái Bình Yếu Thuật, nhưng gặp phải mấy con mọt sách chỉ biết thuần đọc sách, chỉ biết quân quân thần thần, chi hồ giả các loại, cuối cùng khiến Lưu Ích, Cung Đô bỏ lỡ một quyển thiên thư. Trong lòng Vương Xán cười nhạt một tiếng, tuy rằng hắn nhìn thiên văn địa lý, y bặc tinh tượng không có bao nhiêu hứng thú, thế nhưng loại hành quân bố trận trong đó thì nghiên cứu rất kỹ, đây chính là căn bản của lĩnh binh trong chiến tranh.
- Đại nhân?
Bên ngoài trướng bồng, một binh sĩ nhẹ giọng hô.
- Vào đi!
Vương Xán vẫn không nhúc nhích, cúi đầu như cũ, tỉ mỉ đọc Thái Bình Yếu Thuật trên bàn.
- Có chuyện gì sao?
Vương Xán cảm giác được sánh sáng phía trước chính mình bị bóng người che mất, lúc này mới ngẩng đầu lên, lập tức hắn khép lại Thái Bình Yếu Thuật đang mở ra trên bàn, bất quá thời điểm kéo sách lại, trong mắt Vương Xán hiện lên một tia kinh ngạc rồi lập tức biến mất, trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.
Binh sĩ chuyển mắt liếc nhìn Thái Bình Yếu Thuật trên bàn, trong ánh mắt để lộ vẻ nóng rực, nhưng lập tức cúi đầu, cung kính nói:
- Đại nhân, sự tình là như vậy, nửa tháng liên tục không ngừng huấn luyện, thân thể binh lĩnh dã có chút ăn không tiêu rồi, phi thường mệt nhọc, muốn hỏi một chút có thể xin nghỉ ngơi một ngày hay không?
Thời điểm binh sĩ nói, hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Vương Xán trầm mặt như nước, thầm nghĩ tình huống không ổn.
Vương Xán nghe vậy, hắc hắc cười nhạt:
- Ngươi hẳn là đại biểu của bọn chúng, ta có thể cho rằng ngươi cũng muốn nghỉ ngơi?
Binh sĩ vội vã lắc đầu:
- Đại nhân, ty chức tuyệt đối không có ý này, tuyệt không ý này!
Vương Xán cười nói:
- Uhm, không có ý này là tốt nhất, nếu như bọn họ muốn nghỉ ngơi như vậy, ngươi hỏi một câu người nào không muốn tham gia huấn luyện, để bọn chúng trực tiếp cút đi, sau này có thể nghỉ ngơi lâu dài rồi.
Cái miệng của binh sĩ há lớn, lộ ra thần thần kinh ngạc vô cùng:
- Đại nhân, ty chức có mấy câu muốn nói, không biết có nên nói hay không!
- Có rắm thì phóng!
Vương Xán tức giận nói.
Binh sĩ nói:
- Đại nhân thân là bách phu trưởng, dưới trướng có đủ một trăm người, thế nhưng bách phu trưởng đông đảo, binh sĩ lại không đủ, người được phân số lượng binh sĩ lớn nhất cũng chỉ có hơn bảy mươi người, hôm nay đại nhân huấn luyện với cường độ như vậy, bọn lính chịu không nổi, sợ rằng sẽ rời bỏ đại nhân, tìm nơi nương tự dưới trướng các đại nhân khác, tình huống như vậy đối với đại nhân phi thường bất lợi, thỉnh đại nhân suy xét.
Vương Xán khích lệ nói:
- Ngươi hiểu được rất nhiều đạo lý, không đơn giản, không đơn giản!
Nghe được Vương Xán khích lệ, binh sĩ vui mừng nói:
- Ty chức từng được học hành một chút, đọc qua ít sách vở, biết chút đạo lý.
- Uhm, đọc sách, tốt, tốt!
Vương Xán gật đầu, thỏa mãn cười cười, bất quá sắc mặt trong sát na sầm xuống, trầm giọng nói:
- Ngươi đọc qua sách, cũng hiểu rõ đạo lý, thế nhưng chút thông minh này của ngươi căn bản không hiểu mục đích của ta huấn luyện binh sĩ như vậy.
Tiểu binh cung kính nói:
- Ty chức ngu dốt, thỉnh đại nhân cho biết.
Vương Xán gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm giọng nói:
- Ta muốn chính là tinh binh không sợ chết, không phải là đào binh, nếu như ngay cả điểm này bọn họ cũng không thể chịu đựng nỏi, vậy thì càng không cần phải nói tới chuyện ra trận giết địch. Tuy nói huấn luyện cực khổ, cả ngày mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt dẫm, thế nhưng thu hoạch sau huấn luyện mới giúp bọn họ sống sót được trên chiến trường. Hiện tại khổ cực là bởi vì có thể sống sót trên chiến trường, hiện tại lưu mồ hôi là bởi vì trên chiến trường không lưu lại máu. Ngươi thay ta nói cho bọn chúng, nguyện ý lưu lại thì lưu lại, muốn rời đi thì rời đi, ta tin tưởng sẽ có người nguyện ý lưu lại.
- Dạ, đại nhân!
Thần sắc binh sĩ động dung, trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng, sau khi hành lễ với Vương Xán, lập tức bước ra ngoài.
Đợi sau khi binh sĩ rời khỏi, Vương Xán mở Thái Bình Yếu Thuật trong tay, không ngừng vuốt ve trên trang sách, chạm tới những địa phương có nếm uốn hơi nhô lên.
Có huyền cơ, Vương Xán khẽ động trong lòng.
Hắn cũng là trong nháy mắt vừa rồi, khi binh sĩ đứng trước mặt hắn, che đi một bộ phận ánh sáng mặt trời chiếu vòa, mà một bộ phận ánh sáng khác vẫn lưu lại trên trang sách, Vương Xán đột nhiên phát hiện trên trang trách có điểm nhô lên, quay tia sáng chiếu xạ vào, có thể khiến bóng của vật phẩm trong trang sách chiếu rọi ra.
May mắn chính là, Vương Xán mắt tinh, thoáng nhìn được một bộ phận cái bóng trong trang sách.
Vương Xán cầm lấy một thanh tiểu đao, đẩy trang sách Thái Bình Yếu Thuật lên.
Trang bìa là hai tầng giấy ép vào nhau, lúc bị tách ra, bên trong trang trách để lộ một mảnh tơ lụa mỏng manh màu vàng nhạt. Vương Xán thoáng nhìn, trong lòng cả kinh, cái miệng há thật to, mạnh mẽ ngẩng đầu liếc mắt xung quanh trường bồng, thấy không ai tiến vào, trong lòng thở phào một hơi. Hắn thầm mắng chính mình thiếu cảnh giác, cư nhiên không hề có bất cứ phòng bị nào, nếu như chuyện này bị người khác phát hiện, bí mật trong trang sách của hắn đã không còn nằm trong sở hữu của hắn nữa rồi.
Nhanh chóng thu hồi mảnh tơ lụa màu vàng nhạt, sau đó bước tới phân phó tướng sĩ bảo vệ tốt trướng bồng, lúc Vương Xán trở lại trướng bồng, liền lấy mảnh tơ lụa màu vàng ra.
Bên trên mảnh tơ lụa có năm chữ lớn: Chân Võ Thiên Bí Tịch.
Bí tịch võ công? Đây là phương pháp tu luyện võ công tuyệt thế? Trong lòng Vương Xán bốc lên sóng gió ngập trời, nhìn chằm chằm và mấy chữ viết trên mảnh tơ lụa, kinh ngạc đờ người ra.
- Phù…
Vương Xán mạnh mẽ hít sâu một hơi, nỗ lực khiến tâm tình của chính mình bình tĩnh trở lại.
Trải rộng mảnh tơ lụa, ngoại trừ Chân Võ Thiên Bí Tịch ra, không còn bất cứ thứ gì khác. Toàn bộ mảnh tơ lụa từ trên xuống dưới đều thêu rất nhiều hình người tí hon tinh xảo, tất cả người tí hon chia thành ba tổ, mỗi một tổ là chín người tí hon, mỗi một người tí hon đều có động tác tư thế khác nhau, trên người tí hon lại có rất nhiều điểm nhỏ. Kiếp trước Vương Xán đã từng học qua vị trí huyệt vị, đương nhiên hiểu rõ những điểm nhỏ trên thân người tí hon này chính là huyệt vị kinh mạch. Ánh mắt rơi vào người tí hon thứ nhất, chuyển mắt nhìn, lại tiếp tục nhìn xuống dưới, sau khi nhìn hết hai mươi bảy người tó hon, trong mắt Vương Xán mang theo vui sướng nồng đậm, tư thế của hai mươi bảy người tí hon này thể hiện ra tất nhiên chính là phương pháp tu luyện rồi.
Kỳ thực đều này không thể trách được Trương Giác, Lưu Ích, Cung Đô, ba người này tại thời điểm cầm Thái Bình Yếu Thuật đều không tự chủ được nghĩ tới Nam Hoa Tiên Nhân, có thể là do suy nghĩ trong đầu như vậy, đều mang theo thần tình kính nể đọc sách, căn bản không nghĩ tới bên trong trang sách còn có bí mật như thế này.
Trương Giác, Cung Đô, Lưu Ích sở hữu bảo sơn mà không biết, để hắn chiếm tiện nghi rất lớn.
Vương Xán nhìn chằm chằm vào bảy mươi hai tiểu nhân trên mảnh tơ lụa, lập tức trên mặt hắn để lộ thần tình không thể tưởng tượng nổi.
Tư thế của tiểu tổ người tí hon thứ nhất còn tương đối khá, thuộc về phạm vi nhận biết bình thường, tư thế của tiểu tổ chín người tí hon thứ hai đã có chút kỳ lạ, nhìn qua tương đối quỷ dị, nhưng tiểu tổ thứ ba đã hoàn toàn vượt qua nhận biết của Vương Xán, tư thế của mỗi một tiểu nhân đều khó khăn phi thường, hơn nữa khó có thể lý giải.
Vương Xán lắc đầu, ánh mắt của hắn chuyển tới tụ tập vào thân thể người tí hon thứ nhất.
Đối với hắn mà nói, trước tiên luyện thành tư thế của tiểu tổ chín người tí hon thứ nhất rồi nói.
Vương Xán cẩn thận quan sát người tí hon thứ nhất, vững vàng ghi nhớ được tư thế của người tí hon này vào trong đầu, sau đó mới cầm mảnh tơ lụa cất vào trong người, giống như cất vật quan trọng nhất, chỉ có thiếp thân bên người hắn mới có thể yên tâm.
Bên ngoài trướng bồng đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
- Đại nhân?
Một bính sĩ nhẹ giọng hô.
Vương Xán thu hồi lại tâm tư đặt vào Thái Bình thiên thư, thần sắc khôi phục bình tĩnh, nói:
- Tiến vào!