Chương 162
An Yên công chúa có tư cách gì mà nỗi giận, trên lễ hội hoa đào ngày hôm nay, có tư cách tức giận nhất là Phượng Khương Trần nàng.
Phượng Khương Trần không quay đầu lại, đưa lưng về phía An Yên công chúa nói: “ Công chúa không cần khách khí với Khương Trần, thêm một lần nữa Khương Trần cũng không sợ, đáng tiếc là, sáu người kia…
Đây là uy hiếp, cũng như giao dịch.
Chỉ cần An Yên công chúa có chút đầu óc, nhất định sẽ thỏa hiệp!
Sau khi bắn mũi tên này ra, Phượng Khương Trần sẽ không đem chuyện phát sinh ở biệt viện nói ra, nếu không…
Phượng Khương Trần nàng có quan hệ thân thiết với cả Vương Cẩm Lăng và Vũ Văn Nguyên Hòa, chôn giết nơi này không thể so với bên ngoài, chuyện phát sinh trong biệt viện Hoàng gia, tuyệt đối có thể tra ra được, cho dù là không tra được, chậu nước bản này cũng có thể hắt lên người An Yên công chúa.
An Yên công chúa nghẹn lời.
Ngược lại nàng ta không sợ chuyện này bị lộ ra ngoài, nàng ta chỉ sợ Đại công tử biết được chuyện này, sẽ cho rằng nàng ta là một nữ nhân lòng dạ độc ác.
Người tốt đẹp như Đại công tử, nàng ta tuyệt đối không thể để Đại công tử biết.
Sắc mặt An Yên công chúa lúc trắng lúc xanh, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bịch một tiếng ngồi xuống, nhìn về phía thiếu nữ tên Thu Hội kia nói: “ Đi đi.”
* Công chúa…” mặt Thu Hội cắt không còn giọt máu, không còn sự kiêu ngạo và khoe khoang như lúc nãy, nữ nhi của Thu tướng quân, nhìn thì ồn nhưng chẳng được tích sự gì.
* Không nghe lời của bản cung sao, còn không nhanh lên, ngươi, ngươi, các ngươi tiến lên kéo nàng ta ra, kéo không được thì các ngươi liền thay thế nàng ta.” An Yên công chúa tức giận ra lệnh, tiện tay chỉ thiếu nữ đứng gần mình.
Ai cũng vì lợi ích của mình mà không ngại tổn hại đến lợi ích của người khác, máy vị khuê tú bị An Yên công chúa chỉ tên, vội vàng tiến lên, lôi kéo Thu Hội đến chỗ cách đó trăm mét, lúc Thu Hội còn đang hoang mang luống cuống liền đặt quả táo lên đỉnh đầu nàng ta.
* Không, đừng mà, đừng mà, ta không muốn làm bia ngắm bắn.” hai chân Thu Hội run rấy lợi hại, khuôn mặt trắng bệch như người chết, mấy cô nương kéo nàng ta ra cũng rất đồng tình, nhưng mà…
* Thu Hội, đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách Phượng Khương Trần, ngươi đứng ngay ngắn đi.”
Nói xong, vứt Thu Hội lại rồi chạy mắt.
Các nàng sợ mũi tên trên tay Phượng Khương Trần không có mắt, sẽ bắn lên người các nàng.
* Đừng, đừng mà , đừng mà, cha, cứu con…” Thu Hội lớn tiếng khóc lóc, quả táo trên đỉnh đầu đặt lên lại rơi xuống, đặt lên lại rơi xuống.
* Như vậy thì chơi thế nào được, mấy người các ngươi tiến lên đè nàng ta lại, yên tâm, tài bắn cung của ta rất tốt, dù có nhắm mắt lại cũng sẽ bắn trúng.”
Nhưng bắn trúng người hay là bắn trúng táo thì khó mà nói được.
Toàn trường, người duy nhất có thể cười chỉ có Phượng Khương Trần, giương cung lên, chỉ vào hai cung nữ cười nói.
An Yên công chúa thở dài, phát phát tay: “ Đi đi.”
Hai cung nữ kia bắt chấp tiền lên, đè thiếu nữ tên Thu Hội kia lại, lần này quả táo rốt cuộc cũng đặt ổn định.
* Được rồi, ta bắn nha!” Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, kéo dây cung…
Toàn trường yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhắm mắt, không dám nhìn.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘ vèo…, tim mọi người cũng ngừng theo.
Thiếu nữ tên Thu Hội sợ hãi hét lên.
Một mùi hôi thối truyền đến!
Thiên kim võ tướng kêu Thu Hội kia, thế mà lại sợ đến mức tiểu ra quần, toàn thân giận dữ và xấu hỗ muốn chết