Chương 163
Mọi người mở mắt ra, chỉ thầy Phượng Khương Trần ném mũi tên xuống đất: “ Chẳng vui chút nào, tên của ta còn chưa bắn ra ngươi liền sợ thành thế này, không phải nói là nữ nhi võ tướng sao? Ngươi thật sự là làm mắt mặt cha ngươi, năm đó cha người ở dưới trướng phụ thân ta, chắc là một tên lính quèn thôi nhỉ, nếu không cũng chẳng dạy ra một nữ nhi vô dụng như vậy.”
Phượng Khương Trần không che dấu sự khinh thường cùng cao ngạo của mình chút nào.
Nàng không chỉ mắng Thu Hội, đến cha của nàng ta nàng cũng mắng.
Dám lấy phụ thân của Phượng Khương Trần nàng ra để nói, chán sống rồi à.
Mọi người đồng tình liếc nhìn thiếu nữ kia một cái, Phượng Khương Trần lại cười lạnh.
Loại đồng tình rẻ mạt.
Nếu đã đồng tình, vừa nãy sao không có lấy một người mở miệng nói chuyện thay đối phương.
Đồng tình? cô nương tên Thu Hội kia có chỗ nào đáng để đồng tình.
Lúc nãy bảo nàng đặt táo lên đầu làm bia ngắm bắn, nàng ta là người hô hoán vui vẻ nhất, đến phiên nàng ta liền biết sợ?
Muộn rồi!
Có thể bắt nạt Phượng Khương Trần! Nhưng không thể sỉ nhục phụ thân của Phượng Khương Trần!
* Đem người lui xuống đi.” An Yên công chúa có ngàn hạn vạn oán thì lúc này cũng không thể biểu hiện ra, chỉ có thể khắc chế chính mình, đem lửa giận trút lên người Thu Hội làm nàng ta mắt mặt kia.
Bị Phượng Khương Trần quấy rối một trận, mọi người cũng không còn tâm tình tỷ thí bắn tên, từng người từng người nhìn An Yên công chúa, hy vọng công chúa thay các nàng trút giận.
Đúng thế, trút giận.
Mặc dù Thu Hội mắt mặt, nhưng các nàng cũng có cảm giác như vậy, hôm nay rõ ràng là muốn chế nhạo Phượng Khương Trần, nhưng kết quả thì sao?
Các nàng lại bị người ta làm nhục lại, thật đáng giận.
An Yên công chúa không làm mọi người thất vọng, hít một hơi thật sâu, khóe miệng kéo lên một nụ cười cứng ngắc: “ Tài bắn cung của Phượng tiểu thư quả nhiên bất phàm, rất có phong phạm của phụ thân ngươi, không biết chà nghệ cùng tài đánh đàn của Phượng tiểu thư như thế nào, lúc nãy các vị tiểu thư đã tỷ thí một phen, chỉ là không sao, ngày hôm nay chúng ta liền tự mình mở một trận đấu, để Phượng tiểu thư thể hiện một phen, dù sao Phượng tiểu thư cũng không giống với mọi người.
Câu cuối cùng, ý tứ châm chọc mười phần.
* Hi hì, quả thực là không giống, một nữ tử mà ai cũng có thể lấy làm chồng, nếu như không phải công chúa nhân từ, làm sao có cơ hội xuất hiện trên lễ hội hoa đào.”
Một nữ tử nhẹ nhàng uyễn chuyển bước ra, ngọc hoàn bên hông va vào nhau, phát ra âm thanh giòn nhẹ, cực kỳ vui tai.
Nữ nhi nhà Trần Quốc Công, Vũ An quận chúa, trước đây không ít lần bắt nạt Phượng Khương Trần, hình như là thích Đông Lăng Tử Lãng.
* Khương Trần tham kiến Vũ An quận chúa.” nhẹ nhàng cúi đầu, Phượng Khương Trần tận lực không để đối phương bắt lỗi ở phương diện này.
* Nữ nhi võ tướng, ta cho rằng sẽ cực kỳ thô lỗ, không nghĩ tới còn hiểu lễ nghi, đáng tiếc không biết liêm sỉ.” rõ ràng Vũ An quận chúa muốn Phượng Khương Trần lúng túng.
Nếu như không phải hoàn cảnh không đúng, Phượng Khương Trần thật muốn trợn trắng mắt.
Ngươi cho rằng? Ngươi cho rằng ngươi là ai hả?
Chẳng trách Phượng Khương Trần trước đây nhu nhược tự ti như vậy, thì ra là bị đám người này chèn ép, từng người từng người trắng trợn bắt nạt nàng.
Đáng tiếc, nàng không phải Phượng Khương Trần trước kia, bị người khác bắt nạt chỉ có thể cúi đầu lau nước mắt, quận chúa thì sao chứ, đến người của công chúa nàng còn dám giết, lại còn phải sợ một quận chúa à.
Phượng Khương Trần tỉ mỉ đánh giá Vũ An quận chúa, ánh mắt lộ ra tia cười trào phúng, muốn nói chuyện trong sạch trước mặt thầy thuốc thì trước tiên ngươi nên đảm bảo rằng bản thân trong sạch.