“Vương phi sinh ra và lớn lên ở Thịnh Khang nên chưa nghe qua cũng bình thường.
Bề ngoài thì ‘Chiêu Hoa chỉ là một thương hiệu mà bọn nữ tử sùng bái nhưng thực tế lại có quan hệ không tầm thường với thủ đế quân.
Ban đầu khi thủ đế quân được thành lập, quốc khố của Vinh Dương căn bản không có tiền, hoàng thất lại lén lút vận hành ‘Chiêu Hoa, rất được các cô gái ở Vinh Dương yêu thích.
Việc kinh doanh này đã mang đến lợi nhuận lớn lao cho vị thái tử lúc đó vẫn còn là người thừa kế ngai vàng, có thể nói không có ‘Chiêu Hoa thì sẽ không có đại cục thống nhất của Vinh Dương sau này.” Nhóc Mập nghe lại một lần nữa mà vẫn cảm thấy kinh ngạc, trong mắt toàn là sự sùng bái.
“Là chủ ý do vị thái tử kia nghĩ ra à? Hắn thật lợi hại, thảo nào có thể sử dụng thời gian mấy năm củng cố giang son.” Sơn Ca khẽ gật đầu một cái: “Thái tử hành quân chiến đấu vô cùng dũng mãnh, có điều ‘Chiêu Hoa không có quan hệ gì với hắn.
Nó khởi nguồn từ một cô gái, sau này nàng ấy đã trở thành hoàng hậu của Vinh Dương, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, nàng đã tạ thế rồi.
” Hắn ta nói mà không gợn sóng, nhưng triệu Khương Lan nghe được thì lại rất kinh hãi.
Mỗi một chuyện trong miệng Sơn Ca đều xem như là việc vô cùng cơ mật.
Ngay cả cận thần của thiên tử cũng chưa chắc biết được, càng đừng nói đến dân chúng bình thường.
Nhưng hắn ta nói không sai chút nào, quả thực làm Triệu Khương Lan tê cả da đầu.
Làm sao có thể? Rốt cuộc hắn là ai? Triệu Khương Lan kềm chế tâm trạng kích động, nghiêng mặt sang bên nhìn Sơn Ca: “Ngươi là người Thịnh Khang sao, sao lại am hiểu đối với lịch sử Vinh Dương như vậy?”
“Ngẫu nhiên nghe người ta nói tới mà thôi.
” Nàng quan sát hắn mấy bận, bất thình lình mở miệng: “Ngươi nói ngươi là tội phạm quan trọng của triều đình, có thể báo cho ta biết rốt cuộc đã phạm phải tội gì không?” Sơn Ca quay lại nhìn nàng một cái, đáy mắt có sự giãy dụa và thống khổ trong tích tắc.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới quay đầu đi chỗ khác: “Ta không muốn nói.
Chẳng phải lúc đó vương phi đã nói không quan tâm đến chuyện xưa sao? Vì cớ gì mà lại hỏi câu này?”
“Chớ để ý, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.” Hắn không chịu nói thì nàng cũng sẽ không ép người mở miệng.
Thế nhưng Triệu Khương Lan rất rõ ràng, thân phận của Sơn Ca tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nàng hồi phục lại tâm trạng, biết rõ hắn ta có tài kinh hãi thế tục, chỉ cần trọng dụng bèn không hoài nghi nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên rất nhanh đã tới ngâm nước nóng.
Hơn nữa hắn vẫn chưa quên lần trước khi nhắc đến việc bảo Triệu Khương Lan nói chuyện cùng mình nên đã để hạ nhân tới mời từ sớm, còn phát ngôn bừa bãi rằng: “Nếu như vương phi không đến thì bản vương cũng không còn lòng dạ nào để ngâm.” Tên đàn ông thổi tha này! Triệu Khương Lan khó chịu thay một chiếc váy mỏng, phủ thêm áo gió đi về phía suối nước nóng.
Mộ Dung Bắc Uyên đã đợi ở bên trong. Truyện Khác
Nghe thấy động tĩnh, hắn quay lại nhìn.
Trong sương mù lượn lờ, một đôi mắt sáng tỏ tựa như có thể xuyên qua một mảnh mênh mông mịt mờ đâm thẳng vào lòng người.
Triệu Khương Lan nghĩ có lẽ hắn là kẻ có đôi mắt đẹp nhất trên đời này.
Phong lưu trong trẻo, còn dính tà khí, còn chói mắt động lòng người hơn so với minh châu tuyệt thế.
Có lẽ là nước hồ quá nóng nên bức xạ nhiệt bừng lên, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nàng lại cảm thấy hai gò má nóng lên rồi.
“Ta ngồi ở bên cạnh nơi này nói chuyện với huynh được chưa?”
“Xuống đây.” Mộ Dung Bắc Uyên không cho nàng chỗ thương lượng.
Tầm mắt của hắn xẹt qua áo khoác thật dày của nàng “Cởi ngoại bào ra!” Triệu Khương Lan chậm rãi cởi ngoại bào ra để ở một bên, Mộ Dung Bắc Uyên thấy váy lụa mỏng bên trong của nàng thì mặt mày cười cợt: “Thì ra vương phi cũng không phải là không hề chuẩn bị