Mộ Dung Bắc Uyên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, một giây kế tiếp đã ôm người vững vàng vào trong lòng.
Nàng nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy khuỷu tay rắn chắc của hắn, dưới da thịt hiển lộ ra mạch máu màu xanh nhạt.
Triệu Khương Lan thốt nhiên cúi thấp đầu, đây là lần đầu tiên không dám nhìn hắn.
“Bị ngã à?” Phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nén cười của người đàn ông.
Triệu Khương Lan cảm thấy hơi mất mặt, vậy mà hắn lại không biết xấu hổ chê cười chính mình? Rốt cuộc tại sao nàng phải nghe lời Mộ Dung Bắc Uyên mà qua đây cơ chứ, vả lại tại sao cứ ngã vào trong ngực hắn, tựa như cố ý vậy.
Nghĩ như thế, Triệu Khương Lan không ngồi yên nổi.
Nàng muốn tránh thoát khỏi ngực của hắn, cách hắn xa một chút mới có thể biểu hiện tư thế cao quý lạnh nhạt giữ mình của nàng được.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại ôm chặt lấy nàng, không chút suy chuyển. Chương mới nhất tại [ TrùmTruy ện. COM ]
“Ngồi yên” Triệu Khương Lan như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lúc này hai cái tay của nàng đang đặt ở vị trí xấu hổ, trùng hợp là một trước một sau ở ngang lưng và trên bụng hẳn, cả người như thể muốn dùng hai cánh tay quấn lấy Mộ Dung Bắc Uyên vậy.
Nhất là tay trái không hề che đậy mà sờ ở bụng của hắn, dưới làn nước ướt nhẹp vẫn có thể sờ được đường nét gân cốt hơi lồi lên.
Triệu Khương Lan dùng khỏe mắt lén quan sát ánh mắt của hắn, lúc này Mộ Dung Bắc Uyên đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi rồi.
Trên lông mi vừa dài vừa rậm của hắn còn dính bọt nước, hô hấp kéo dài và an tĩnh.
Nàng không nhịn được, ngón tay trái lại vẽ hai vòng tròn ở trước bụng hắn, sờ thêm hai cái cực khẽ nữa rồi mới muốn dừng tay.
“Sờ có thoải mái không? Vương phi.” Mộ Dung Bắc Uyên chưa mở mắt nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng nhếch lên, bắt nàng tại trận.
Triệu Khương Lan hằng giọng một cái, cố làm ra vẻ trấn định rồi tiện tay vỗ hai cái ở trên người hắn: “Cũng được, vóc dáng của vương gia không tệ.
Lần này cuối cùng Mộ Dung Bắc Uyên cũng mở mắt ra.
Bọt nước vốn đọng ở trên lông mi của hắn chảy xuống theo sự rung động khiến cho hô hấp của Triệu Khương Lan trở nên căng thẳng, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Mộ Dung Bắc Uyên bống sáp lại gần, cắn lỗ tại của nàng nói: “Sao vương phi lại không biết xấu hổ như thế, cứ mơ ước thân thể phu quân mình đến vậy?”
“Còn lâu.”
“Vậy nàng khẩn trương cái gì?” Ngón cái của hắn ấn ở trên cổ tay nàng.
Mạch đập giữa cổ tay nhảy cực nhanh, tim nàng cũng đập cực nhanh, gần như sắp không thở được.
“Sao huynh lại không mặc quần áo?” Triệu Khương Lan thẹn quá thành giận, mặt đỏ lên trừng hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên tỏ vẻ vô tội: “Không phải vương phi nói như vậy thì dược tính tốt hơn sao?”
“Vậy huynh dựa vào ta gần như vậy để làm gì?”
“Ăn mặc phong phanh nên bản vương hơi lạnh, dựa vào người khác cho ấm áp.” Đây là lần đầu tiên Triệu Khương Lan nghe nói đến chuyện ở trong suối nước nóng mà vẫn kêu lạnh đấy.
Mộ Dung Bắc Uyên thật đúng là mở mắt nói mò! Rõ ràng nàng bị gọi tới trò chuyện cùng nhưng lại không biết trò chuyện điều gì.
Lụa mỏng trên người đã sớm ướt đẫm, thỉnh thoảng ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên quét tới đều khiến nàng có loại ảo giác bị người thấy hết.
Người trong cuộc Triệu Khương Lan biểu thị hiện tại chỉ có hối hận, rất mực hối hận, đáng ra không nên tới! “Bản vương phát giác cái bệnh tim này hết sức cổ quái” Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc kỳ dị.