Mọi người chào hỏi xong, tiến vào thành Trương Dịch. Mọi người ngồi trong nghị sự đường của tổng quản phủ, Khuất Đột Thông lệnh cho người treo lên một tấm bản đồ, ông ta cầm một cây gỗ chỉ một vòng xung quang Trương Dịch nói:
- Trương Dịch hiên tại có năm nghìn quân đội đóng quân, nhưng đều phân bố ở các cửa ải hiểm yếu. Ở Đại Đấu Bạt Cốc có một nghìn năm trăm quân đội đóng quân, ở núi Yến Chi, núi Cam Tuấn cùng với huyện Phú Lộc ở phía bắc cũng có đồn trú, hơn nữa phải đề phòng sự cấu kết của người Khương và người dân tộc Thổ Dục Hồn. Nếu binh lính quá ít, dân tộc Thổ Dục Hồn sẽ xúi dục người Khương mưu kế Hà Tây ta. Khuất Đột Thông gánh vác trọng trách bảo vệ nơi chăn nuôi ngựa của Đại Tùy, không dám sơ suất.
Dương Nguyên Khánh nghe xong rất lâu, lúc này mới hiểu rõ ý của ông ta. Cũng chính là nói, binh lực của ông ta không đủ, quân đội cung cấp cho mình chẳng được bao nhiêu. Mặt của Dương Nguyên Khánh dần nặng xuống:
- Khuất Đột tổng quản cứ việc nói thẳng đi! Giao cho ta được bao nhiêu quân đội.
Khuất Đột Thông cười khổ nói:
- Nhiều nhất năm trăm!
- Năm trăm?
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Khuất Đột tổng quản đây là đang bố thí cho ăn mày sao?
Khuất Đột Thông biến sắc, hừ một tiếng rất mạnh, xoay đầu sang một bên, bầu không khí trong nghị sự đường lập tức trở nên căng thẳng. Bùi Củ thấy sự tình có chút không ổn, vội vàng cười hoà giải.
- Khuất Đột tổng quản, lần này Dương tướng quân vai gánh trách nhiệm nặng nề, sự tình liên quan đến đại cục toàn Tây Vực. Nếu binh lực không đủ, rất có khả năng không thể thành công. Hơn nữa còn phải phòng ngự sự tiến công của người Tây Đột Quyết, năm trăm quân đội quả thực hơi ít một chút. Nếu phía quận Đôn Hoàng binh lực nhiều một chút còn dễ nói, nhưng Đôn Hoàng chỉ có ba nghìn quân đội đóng quân, cũng không thể giao toàn bộ cho Dương tướng quân. Như vậy tính ra thì trong tay Dương tướng quân nhiều nhất chỉ có ba nghìn quân. Binh lực không đủ, khó có thể gánh vác sự tiến công đối với nước Y Ngô. Bên Khuất Đột tổng quản hay là tăng thêm một chút nhé binh lính nhé!
Khuất Đột Thông đối với Bùi Củ rất khách khí, ông ta chắp tay nói:
- Hồi bẩm Bùi tướng quốc, cũng không phải ty chức làm khó Dtướng quân, thật sự là ty chức có chỗ khó xử. Hai năm gần đây, người dân tộc Thổ Dục Hồn liên tiếp xúi giục người Khương tạo phản. Đầu năm, kỵ binh dân tộc Thổ Dục Hồn còn xuất hiện ở Đại Đấu Bạt Cốc, triều đình lại không chịu tăng binh cho Trương Dịch. Bản thân chúng ta binh lực không đủ, áp lực rất lớn. Nếu xuất binh quá nhiều, Trương Dịch rỗng tuếch, không chỉ dân tộc Thổ Dục Hồn xuất binh uy hiếp, hơn nữa Đột Quyết cũng sẽ kỵ binh nam khuy. Trương Dịch nơi quan trọng, liên lụy toàn Tây Vực, không thể hành động thiếu suy nghĩ được đâu ạ!
Khuất Đột Thông thở dài:
- Nể mặt tướng quốc, một ngàn, không thể nhiều hơn nữa đâu!
Dương Nguyên Khánh cũng biết, trong thánh chỉ rõ ràng là Trương Dịch trợ giúp hậu cần, quân đội còn lại là lấy quận Đôn Hoàng làm chủ. Nếu binh lực không đủ, có thể chiêu mộ ngay tại quận Đôn Hoàng, đây chính là ý của thánh chỉ. Nhưng hắn không muốn dùng quân đội chiêu mộ, tạm thời quân đội chiêu mộ, sức chiến đấu tương đối yếu hơn, hắn vẫn hi vọng sử dụng quân chính quy.
- Khuất Đột tổng quản, ta phụng chỉ tiết chế Trương Dịch và Đôn Hoàng, quân đội Trương Dịch cũng trong sự chỉ huy của ta. Ta cũng biết Trương Dịch áp lực phòng ngự rất lớn, cho nên ta mới thương lượng với tổng quản. Ta không hi vọng phải náo động đến Thánh Thượng, chúng ta thôi thì mỗi bên nhường một bước nhé! Ta cũng không cần ba nghìn quân của ông, ít nhất hai nghìn, thế nào?
Dương Nguyên Khánh nhìn chòng chọc vào mắt ông ta:
- Nếu Khuất Đột tổng quản không muốn phối hợp, vậy thì Dương Nguyên Khánh ta sẽ quay về phục mệnh, nói là trận chiến này đánh không nổi, đề cử Khuất Đột tổng quản đi đánh, ta nghĩ Khuất Đột tổng quản cũng không hy vọng xuất hiện kết quả này.
Khuất Đột Thông sau một lúc lâu không nói, ông ta trong lòng cũng hiểu được, bản thân quả thực cũng không thể làm một cách quá đáng. Chiến dịch Y Ngô lần này quan hệ đến đại cục của Tây Vực, hậu quả thất bại ông ta gánh không nổi. Do dự hồi lâu, ông ta cuối cùng đồng ý:
-Vậy được rồi! Trương Dịch sẽ xuất ra hai nghìn binh cho tướng quân, tuy nhiên ty chức có một điều kiện nho nhỏ.
Ông ta chỉ Phó tổng quản Vương Uy:
- Ta đề cử Vương phó tổng quản đảm nhiệm phó tướng của Dương tướng quân. Phía Thánh Thượng ta sẽ đi nói, thế nào?
Dương Nguyên Khánh nhìn Vương Uy một cái, thấy con người này trầm mặc ít lời, tính cách điềm đạm, bèn gật gật đầu:
- Vậy chúng ta sẽ định như thế đi!
…
Chiến tranh đối với nước Y Ngô lần này, Dương Quảng cấp cho Dương Nguyên Khánh chỉ tiêu là 10 ngàn quân đội. Nhưng quân đội của hai quận Trương Dịch và Đôn Hoàng chỉ có tám nghìn, hắn nhiều lắm chỉ có thể vận dụng một nửa, như vậy còn thiếu sáu nghìn. Ý của Dương Quảng chính là để tự hắn đi giải quyết, tiền và lương thực do địa phương cung cấp, đây cũng là phương thức thường thấy. Mộ binh tại chỗ, cho dù Dương Nguyên Khánh không muốn dùng phương thức này, nhưng tình thế không phải do hắn lựa chọn.
Dương Nguyên Khánh dẫn hai nghìn quân đội một đường hướng về tây, lại đi thêm mấy ngày, quân đội đã đến quận Đôn Hoàng. Quận Đôn Hoàng vẫn là thị trấn quan trọng ở phía tây của vương triều Trung Nguyên, cũng là trạm đầu tiên của thương khách Tây Vực tiến vào hành lang Hà Tây. Từ thời kỳ Lưỡng Tấn, nơi đây buôn bán phát đạt, thương nhân đến từ các nơi như Ba Tư, Túc Đặc, Thiên Trúc, Thổ Hỏa La và Tây Vực tụ tập về đây, khiến quận Đôn Hoàng trở thành một thị trấn quan trọng về thương nghiệp mang tính quốc tế.
Quận Đôn Hoàng có ba nghìn quân đội đóng giữ, chủ yếu đóng quân ở hai vùng Ngọc Môn và Đôn Hoàng, do Đôn Hoàng Thái Thú Bùi Văn Tấn cùng phụ trách quản lý.
Bùi Văn Tấn là cháu trong tộc của Bùi Củ, đầu năm mới từ Kinh Châu điều đến Đôn Hoàng. Nghe nói gia chủ đến, Bùi Văn Tấn ngạc nhiên vui mừng vạn phần, ra khỏi thành để nghênh tiếp. Hai chú cháu gặp nhau nơi đất khách, đặc biệt vui mừng. Bùi Củ lại thay anh ta giới thiệu Dương Nguyên Khánh, Bùi Văn Tấn một lời hứa hẹn, có thể đem quân đội toàn bộ giao cho Dương Nguyên Khánh xử trí.
- Bùi sứ quân, Đôn Hoàng sao lại nhiều người Hán vậy?
Ngoài thành, Dương Nguyên Khánh không ngờ thấy khắp đường đều là người Hán, kẻ tới người lui, vô cùng náo nhiệt. Đàn ông tao nhã, phụ nữ tươi đẹp dịu dàng. Giọng nói phần lớn là vùng phía nam, khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Bùi Văn Tấn hơi mỉm cười:
- Dương tướng quân, tướng quân thật không biết vì lý do gì sao?
Lúc này, có mấy người đàn ông trẻ tuổi từ bên cạnh Dương Nguyên Khánh đi tới, đúng là đang bàn luận về Mạnh tử, khẩu ngữ Giang Nam rõ ràng. Mấy người đều lịch sự, thấy Bùi Văn Tấn, cùng hướng về phía anh ta khom người thi lễ, thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến Dương Nguyên Khánh có chút kinh ngạc, hắn lắc đầu:
- Ta quả thật không biết nguyên nhân?
Bùi Văn Tấn cười cười nói:
- Đôn Hoàng vốn chỉ là một huyện nhỏ, nhân khẩu có không đến nghìn hộ. Nhưng năm Khai Hoàng thứ mười, tiên đế từ Giang Nam cưỡng ép di dời đến tám nghìn hộ quý tộc Nam Triều, huyện Đôn Hoàng liền trở thành quận Đôn Hoàng. Những quý tộc phương nam này lấy họ Trần, Tiêu, Tạ, Lục, Thẩm làm chính. Chính việc bọn họ đến, khiến hang Mạc Cao lại bắt đầu hưng thịnh lên, đã mở ra hơn bảy chục cái hang, lưu trong kinh quyển rất nhiều.
Hóa ra là có chuyện như vậy. Dương Nguyên Khánh lúc này mới hiểu được người dân tộc Hán ở Đôn Hoàng sao lại nhiều như thế, hơn nữa khí chất cao nhã, cử chỉ thong dong, thậm chí vượt qua Trường An và Lạc Dương, hắn bèn cười hỏi:
- Thẩm thị vừa mới nói, là Thẩm gia ở Ngô Hưng - Giang Nam cơ mà?
- Đúng vậy, Thẩm gia ở Giang Nam có hai chi bị di dời đến đây. Năm Khai Hoàng thứ mười, Thẩm Huyền Cối sau khi tạo phản thất bại, mấy người con trai của gã đều bị lưu vong đến Đôn Hoàng. Bây giờ hợp lại thành một chi, gia chủ là Thẩm Vãn Xuân, là con thứ của Thẩm Huyền Cối. Hiện tại Thẩm gia cũng là một trong những tộc lớn của Đôn Hoàng.
Dương Nguyên Khánh trong lòng giật mình kinh ngạc. Thím của hắn tên là Thẩm Vãn Thu, đúng là con gái nhỏ của Thẩm Huyền Cối, lẽ nào Thẩm Vãn Xuân này là anh ruột của thím hay sao? Vài năm trước Xuất Trần có nói qua với hắn, bọn họ sau khi quay về quê nhà Ngô Hưng, nhà của họ đã không còn ai, hóa ra là bị uyển đến quận Đôn Hoàng.
Dương Nguyên Khánh động lòng, hắn muốn đi thăm hỏi Thẩm gia một chút.
Hắn đi qua một khu thư viện, thư viện kiểu như thế này ở Đôn Hoàng đâu đâu cũng có, cũng chính là trường học. Mà thư viện này chiếm diện tích khá lớn, chừng hơn hai mươi mẫu đất. Xung quanh có tường bao, bên trong có mười mấy dãy nhà, cây cối tươi tốt, có thể chứa được mấy trăm người học ở đây. Trên cổng chính có treo một tấm biển, nền đen chữ trắng, bên trên viết bốn chữ triện “Dư Hàng Thư Viện”.
Ở cổng vừa khéo có người tiễn khách, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên ngây người, một trong những người khách đó hắn biết, không ngờ là Huyện lệnh huyện La Tiêu Tiển. Chỉ có điều người này hẳn là ở huyện La bên bờ hồ Động Đình mới đúng, tại sao lại chạy đến Đôn Hoàng xa xôi này.