- Tiêu huynh, sao huynh lại ở đây?
Tiêu Tiển sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường. Y cười ha ha đi lên phía trước, khom người thi lễ, nói:
- Ta đặc biệt tới thăm một huynh trưởng bị bệnh, Dương tướng quân sao cũng ở đây?
- Phụng chỉ mà đến!
Lúc Dương Nguyên Khánh nhìn thấy người phía sau Tiêu Tiển, sắc mặt hắn cũng không kìm nổi mà thay đổi. Người đàn ông trung niên ở phía sau không ngờ chính là mưu sĩ Vương Mặc người bên cạnh Trần Dận. Y lúc trước cùng Trần Dận đến phủ của hắn đàm phán, ấn tượng của Dương Nguyên Khánh rất sâu sắc.
Vương Mặc thấy mình đã bị nhận ra, y chỉ đành cười khổ một tiếng, tiến lên thi lễ:
- Dương tướng quân, bao năm không gặp rồi, ta bây giờ là phụ tá của Tiêu Huyện lệnh.
Dương Nguyên Khánh cho đến lúc này mới đột nhiên hiểu ra, năm đó Trần Dận chẳng hiểu sao bị giết, hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Bây giờ hắn đã hiểu, e là tay Tiêu Tiển này mới là kẻ xúi giục phía sau. Nam Hoa Hội mà Trần Dận cực cực khổ khổ xây dựng, cuối cùng là may áo cho người ta.
Trong lòng tuy hiểu, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn thản nhiên như không, chỉ cười nói:
- Có thể gặp nhau nơi đất khách, hôm khác ta mời Tiêu huynh và Vương huynh uống một chén. Bây giờ ta có việc công phải đi, không tiện hàn huyên nhiều, xin cáo từ.
- Được! Dương tướng quân mời.
Tiêu Tiển mỉm cười thi lễ, nhìn theo Dương Nguyên Khánh rời đi. Đợi Dương Nguyên Khánh đi xa dần, y vẻ mặt thay đổi, kéo Vương Mặc một cái, hai người nhanh chóng đi nhanh vào một ngõ nhỏ.
Đi được mấy chục bước, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn một cái, thấy xung quanh kẻ tới người lui, nhưng hai người đã biến mất. Dương Nguyên Khánh cười, tay Tiêu Tiển này quả thực không giống người bình thường, chả trách có thể dựa vào một cái chức Huyện lệnh huyện La nho nhỏ làm ra cả đại sự. Bây giờ mới năm Đại Nghiệp thứ tư, y đã bắt đầu hành động của mình, người phía nam Đôn Hoàng tụ tập, bọn họ không ngờ đã tính đến chuyện này.
- Nguyên Khánh, vừa rồi người đó là ai vậy?
Bùi Củ hỏi, ông ta không biết Tiêu Tiển.
- Là một người bạn trước đây quen ở Trường An, giao tình bình thường thôi ạ.
Lúc này, Bùi Văn Tấn cười hỏi:
- Dương tướng quân, chuẩn bị khi nào bắt đầu mộ binh?
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, nhân tiện nói:
- Càng sớm càng tốt. Chiều hôm nay sẽ bắt đầu mộ binh!
…
Thời gian buổi chiều, tin tức quân đội Tùy bắt đầu mộ binh nhanh chóng lan khắp thành Đôn Hoàng, nhưng phản ứng của người Hán trong thành Đôn Hoàng lại rất bình thường. Người ứng mộ ít ỏi, ba điểm mộ binh chỉ có mấy trăm người xếp hàng, phần lớn đều là người Khương sống ở quận Đôn Hoàng, mà người Hán chỉ có ba bốn chục người. Hơn nữa đều là những kẻ du thủ du thực của thành Đôn Hoàng, muốn trà trộn vào quân trang.
Trong phòng, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn cây liễu tươi tốt bên ngoài. Hắn vẫn đang nghĩ đến chuyện buổi chiều găp Tiêu Tiển, rất hiển nhiên, bọn họ muốn đến Đôn Hoàng phát triển thế lực của Nam Hoa Hội. Đôn Hoàng có gần mười ngàn hộ người Hán phương nam mang cơ hội đến cho bọn họ, người ở đây phần lớn đều bất mãn với triều Tùy, nhớ quê nhà, ở đây Tiêu Tiển sẽ có gặt hái rất lớn.
Mình có nên ngăn cản sự bành trướng của Tiêu Tiển ở quận Đôn Hoàng, đáp án hiển nhiên là không. Nếu hắn muốn ngăn cẳn Tiêu Tiển, vậy thì hắn sẽ không bỏ qua Địch Nhượng rồi.
Trong khoảng thời gian này Dương Nguyên Khánh trong lòng có chút phiền não, có lẽ là duyên cớ hắn lập gia đình. Hắn bắt đầu khát vọng có thể ổn định, giống như Tiêu Tiển, có một mảnh đất thuộc về mình, chứ không phải như dân du cư, phiêu bạt khắp chốn. Lúc thì ở Khiết Đan, lúc thì ở cung Phần Dương, lúc lại ở kinh thành, bây giờ lại chạy đến Tây Vực, kiểu cuộc sống không ổn định như thế này biết bao giờ mới cập bến?
Hắn khi nào thì có thể quay lại Phong Châu? Cái gốc của hắn ở Phong Châu, bây giờ Phong Châu đã bắt đầu di dân khai khẩn với qui mô lớn, mà hắn lại không có đường nào để tham dự, khiến trong lòng hắn chất đầy tiếc nuối. Nhất là hôm nay khi hắn thấy Tiêu Tiển ngược xuôi vì lý tưởng của mình, trong lòng hắn khó có thể bình lặng.
- Dương tướng quân!
Phó tướng Vương Uy vội vội vàng vàng tiến vào phòng, ông ta là vì Khuất Đột Thông xuất hai ngàn binh mà đưa ra điều kiện phụ, do Phó tổng quản Vương Uy đảm nhiệm Phó tướng, suất lĩnh hai nghìn người Trương Dịch. Vương Uy này tuy thanh danh không nổi, nhưng ông ta quả thực kinh nghiệm rất phong phú, nhất là giỏi về giao tiếp với người Khương. Hơn nữa quân vụ thuần thục, dựng trại, hành quân đều rất lành nghề, là trợ thủ rất đắc lực của Dương Nguyên Khánh.
Dọc đường tiến về tây, bọn họ phối hợp rất ăn ý, Vương Uy cũng không vì tuổi nghề của mình lão luyện mà tự cao tự đại, đối với Dương Nguyên Khánh vô cùng tôn trọng. Cứ thế cho đến khi tiến vào địa giới quận Đôn Hoàng, Vương Uy mới nói lời thực cho Dương Nguyên Khánh, ông ta là cấp dưới cũ của ông nội Dương Tố của Dương Nguyên Khánh, trong cuộc chiến bình định phía nam, ông ta chính là Lục Sự Tham Quân trong soái trướng của Dương Tố.
Khuất Đột Thông phái Vương Uy đến, ý ban đầu là không muốn Dương Nguyên Khánh cướp đi quân Trương Dịch của y, nhưng lại sai sót ngẫu nhiên, ngược lại mang đến cho Dương Nguyên Khánh một người tài giỏi đắc lực.
Cũng chính là nguyên nhân này, sự cảnh giác của Dương Nguyên Khánh đối với Vương Uy giảm dần, cũng tín nhiệm hơn. Lần chiêu mộ quân đội này, Dương Nguyên Khánh đã giao cho Vương Uy, do ông ta toàn quyền phụ trách.
- Sao thế, mộ binh không thuận lợi sao?
Dương Nguyên Khánh khẽ cười hỏi.
Vương Uy thở dài một tiếng:
- Người Hán ở Đôn Hoàng rất mâu thuẫn, đều không muốn bán mạng cho Đại Tùy, chỉ có mấy chục người đến ứng mộ, hơn nữa thể chất đều không đạt, ngược lại không ít người Khương lại có thể. Ty chức muốn hỏi tướng quân, chúng ta có thể chiêu mộ một nhánh quân người Khương không?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Quân đội người Khương có thể chiêu mộ bao nhiêu? Hơn nữa người Khương không đáng tin, sẽ để lại tai họa ngầm, cố gắng dùng ít người Khương thôi.
Hắn chắp tay sau lưng đi rồi vài bước, nói:
- Tuy chỉ tiêu quân đội mà Thánh Thượng cho ta là mười nghìn, nhưng ta cẩn thận suy xét một chút, ta chỉ cần năm nghìn người là đủ rồi. Bây giờ ta còn thiếu một nghìn, một nghìn này ta dự định dùng quân đóng giữ của Đôn Hoàng. Nhưng cứ như vậy, Đôn Hoàng sẽ không còn quân đóng giữ, cho nên ta cần chiêu mộ hai nghìn người, và giữ hai nghìn người này ở quận Đôn Hoàng, làm thủ binh của Đôn Hoàng. Cho nên tốt nhất là chiêu mộ người Hán bản địa, chiêu mộ người Khương sẽ xảy ra vấn đề.
Vương Uy cười khổ một tiếng:
- Nhưng vấn đề là người Hán không chịu đến ứng mộ, mà chúng ta lại không thể bắt buộc.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Ta đến nói chuyện với bọn họ một chút đi!
…
Những người Hán bị Văn Đế Dương Kiên giáng đến quận Đôn Hoàng gần như đều là sĩ tộc và quí tộc của Nam Triều. Bọn họ phần lớn vốn là nhà quyền quí của Nam Triều, gia nghiệp khổng lồ, cho dù bị giáng đến Đôn Hoàng, cũng không bởi vậy mà nghèo túng, bọn họ vẫn mang theo lượng lớn gia nghiệp về phía tây. Sau khi tiến vào Đôn Hoàng, bọn họ nhanh chóng hình thành mấy thế lực lớn, Tiêu thị ở Kinh Châu, Lục thị ở Dư Hàng, Thẩm thị ở Ngô Hưng và Trần thị, Tạ thị ở Kim Lăng. Trong đó Tiêu thị ở Kinh Châu, Trần thị và Tạ thị ở Kim Lăng, là ba nhà lớn nhất.
Tiêu thị là một chi hoàng tộc triều Tây Lương, bởi vì giúp đỡ triều Trần đối kháng Đại Tùy bị giáng đến Đôn Hoàng. Khi gia tộc bị giáng đến Đôn Hoàng mới chỉ có hơn ba trăm người, thoáng cái hai mươi năm trôi qua, Tiêu thị ở Đôn Hoàng đã phát triển lên đến trên nghìn người, trở thành đệ nhất đại thế gia của quận Đôn Hoàng.
Tòa nhà của Tiêu gia nằm ở phía bắc thành Đôn Hoàng, chiếm hơn sáu mươi mẫu đất, gần nghìn người trong tộc Tiêu thị sinh sống. Gia tộc này ở Đôn Hoàng có mấy trăm khoảnh đất tốt, ở Trương Dịch có ba khu chăn nuôi ngựa tư nhân, đồng thời có hơn một trăm cửa hàng lớn lớn nhỏ nhỏ.
Nhưng người nắm trong tay quyết sách cao nhất của gia tộc lớn này quả thực là một người phụ nữ, tên là Tiêu Nhân Nhân, năm nay hơn 30 tuổi. Cô ta là trưởng nữ của gia tộc này, khi mười lăm tuổi theo cha đến Đôn Hoàng, vì sự sinh tồn của gia tộc, cô không một chút do dự gả làm thiếp cho Đôn Hoàng Tổng quản lúc bấy giờ là Mã Trọng Binh - một người Khương. Đúng là có được sự chiếu cố của Mã Trọng Binh, Tiêu tộc nhanh chóng có thể cắ rễ, rất nhanh trở thành đệ nhất đại gia tộc. Vào 10 năm trước khi Mã Trọng Binh qua đời, Tiêu Nhân Nhân với dung mạo xinh đẹp được Đôn Hoàng Thứ Sử Triệu Hạo để ý, trở thành tiểu thiếp của gã, ba năm trước một lần nữa trở thành quả phụ.
Chính là cô hai mươi năm hai lần xuất giá, đã hi sinh hạnh phúc cả đời mình để đổi lấy một thế lực khổng lồ của Tiêu gia ở Đôn Hoàng. Hai năm trước cha cô ta qua đời, toàn bộ gia tộc đã nhất trí đề cử Tiêu Nhân Nhân làm gia chủ mới, thể hiện sự cảm ơn đối với cô ta.
Tiêu Nhân Nhân khôn khéo vô cùng vả lại thái độ cứng rắn, mạnh mẽ. Trải qua hai lần làm thiếp khiến cô chất đầy sự phản cảm và không tín nhiệm với quan viên ở Đôn Hoàng. Năm đó cái tên Thứ sử Triệu Hạo ấy ban ngày ra vẻ đạo mạo đến phúng, buổi tối liền sai người cưỡng ép cô mang về Thứ Sử phủ. Bởi thế đối với thái độ của Thái Thú Bùi Văn Tấn, cô ta cũng lạnh lùng thản nhiên.
- Tiêu gia có văn nhân, có thương nhân, có phụ nữ và người già, duy nhất không có quân nhân. Ngài để con cháu chúng ta tòng quân, không sợ hại đến đại sự của quốc gia sao?
Tiêu Nhân Nhân nói những lời này là vừa nói với Thái Thú Bùi Văn Tấn, cũng là nói với Dương Nguyên Khánh ngồi bên cạnh. Cô ta nhìn thêm Dương Nguyên Khánh vài cái, tên của con người này cô ta đã nghe qua.
Dương Nguyên Khánh từ miệng người phụ nữ từ trước tới giờ vẫn luôn xinh đẹp này, cảm nhận được địch ý của cô ta đối với Bùi Văn Tấn. Dương Nguyên Khánh bèn cười nói với Bùi Văn Tấn:
- Đa tạ Bùi Thái Thú đưa ta đến đây, ta muốn nói chuyện riêng với Tiêu phu nhân.