Lúc Hàn Cận hành quân đánh trận đến con muỗi đốt cũng không chịu nổi, sao có thể chịu được lao ngục dơ bẩn, biến thành gian dối nhẫn tâm thế này. Hắn nhìn thấy biểu tình của Cao Trọng Hùng xong không nén nổi gào to khóc lớn: “Ngươi là kẻ bịp bợm! Là ngươi hại ta sa đến nỗi này!”
Cao Trọng Hùng sao dám trả lời, hắn dán sát vào rào chắn lết ra ngoài.
Hàn Cận hận thù, chửi ầm lên: “Ngươi nương nhờ Thẩm tặc, không biết liêm sỉ! Tên gia nô ba đời lấy thân hầu giặc! Cao Trọng Hùng, ngươi chính là cô hồn dã quỷ! Ngươi không được đi, ngươi quay lại, ngươi…”
Cao Trọng Hùng chật vật đẩy cửa lao ra, quẳng lại âm thanh như âm hồn bất tán sau lưng. Bên ngoài gió lạnh thốc thẳng tới, thổi khiến lưng hắn hoàn toàn lạnh lẽo. Văn nhân trọng danh, ai không muốn làm người thanh lưu ghi danh sử sách? Bốn chữ gia nô ba đời đánh cho Cao Trọng Hùng suýt nữa không bò dậy nổi. Trong lồng ngực hắn có vạn ngàn oan ức không thể kể ra, cuối cùng biến thành kinh tởm cuồn cuộn trào dâng, “oẹ” một tiếng chống lên vách tường phun ra.
Cao Trọng Hùng nôn sạch đồ ăn hôm nay ra rồi, ói đến nỗi giấm chua trào ngược. Hắn dựa vào vách tường, từ từ trượt ngồi xuống đất, nhìn trời xanh bao la, nhớ về phụ lão Du Châu. Hắn lấy khăn chùi miệng, nhưng trên mặt rơi lệ không ngừng, lại dùng tay áo quệt, cuối cùng ôm hai cánh tay, lăn thân co rúc ở góc tường, nén nhịn rồi khóc lên.
Ai tình nguyện khom lưng vì năm đấu gạo chứ?
Cao Trọng Hùng không tình nguyện, nhưng hắn không có năm đấu gạo này thì sẽ chết. Để cầu một con đường ra, ngay cả mặt mũi hắn cũng vứt đi rồi. Nếu là năm năm trước có người nói với hắn, rằng sau này hắn sẽ vì làm một chức tiểu quan mà cúi đầu khom lưng với nha dịch, hắn thà đi chết còn hơn. Nhưng bây giờ hắn không chỉ đã làm, hắn còn vì cái lợi cực nhỏ mà chịu học cách nịnh nọt người ta.
Không biết đã qua bao lâu, Cao Trọng Hùng đứng dậy chỉnh đốn lại mình, bám vào vách tường đi ra ngoài. Hắn đi ngang qua nha môn, cảm thấy bốn phía xì xào bàn tán đều đang nói mình. Thế nhưng hắn dường như không có cảm giác gì, chính như Diêu Ôn Ngọc từng nói, chuyện cũ như mộng Nam Kha, hắn cũng tỉnh rồi.
“Tại hạ Cao Trọng Hùng, tên tự Thần Uy.” Cao Trọng Hùng bước vào nha môn, cung kính khom thân nói, “Nhận Đồng tri tiến cử hiền tài mà đến, chuyên cấp văn chương. Ngày sau nha môn có hịch văn, bố cáo gì, đều do tại hạ phụ trách khởi thảo.”
***
Đảo mắt cái đã tới cuối tháng tám, Khổng Lĩnh và Dư Tiểu Tái đi Hòe Châu trở lại rồi. Việc Hòe Châu đàm luận rất thuận lợi, chỉ là khi bọn họ khi đi ngang qua Lạc Hà quan cảm thấy thái độ của thủ bị Lạc Hà quan tế nhị, xử sự ôn hoà hơn lúc bọn họ đi.
“Thủ bị Lạc Hà quan kia, ” Dư Tiểu Tái nói, “muốn thăm dò tin tức của Đồng tri chúng ta, hỏi thăm chuyện thành gia của Đồng tri mấy lần liền.”
“Chắc không phải là muốn làm mai cho Đồng tri chứ?” Chu Quế nghĩ tới Tiêu Trì Dã liền vội vàng hỏi, “Vậy các ngươi trả lời thế nào?”
“Ban đầu ta tính đáp là trong nhà Đồng tri có người rồi, ” Dư Tiểu Tái đi xong chuyến này đen đi không ít, “nhưng Thành Phong khuyên ta không nên đáp như vậy, chỉ trả lời là chưa thành thân thôi.”
Hai người bọn họ không hiểu, trong lòng Khổng Lĩnh lại sáng như gương. Hắn nghe nói thế tử phi Ly Bắc từng tới Tì Châu rồi, trên đường về đặc biệt lưu ý thái độ của Lạc Hà quan, nguyên nhân biến hóa trong đó hắn rõ ràng chứ, chẳng qua là vì Ly Bắc từng hỏi thăm, có điều không biết rốt cuộc là Vương gia hay là thế tử muốn thông qua bọn họ tìm hiểu Thẩm Trạch Xuyên đây.
Khổng Lĩnh bưng trà lên, nói: “Đồng tri vốn cũng chưa thành thân, việc này vẫn phải nói rõ để tránh khiến người ta hoài nghi, dẫn đến hiểu lầm.”
Chu Quế đang muốn nói thêm với Khổng Lĩnh chuyện lần trước thẩm tra tiểu quan, Kiều Thiên Nhai đã tới xốc tấm mành lên. Bọn họ đứng dậy tiếp đón, cùng hô tiếng: “Đồng tri.”
Bên ngoài trời đang mưa, Thẩm Trạch Xuyên từ trong trạch đi thẳng tới đây, đã cầm dù mà vẫn không tránh khỏi dính mưa. Diêu Ôn Ngọc được đẩy vào trong, thân lại được phủ kín kẽ, chỉ là người quá gầy gò, ngồi trên xe bốn bánh cũng không có cảm giác nào chân thật. Cuối cùng theo sau là Cao Trọng Hùng mặc một thân trang phục rất đơn giản, ôm lấy xấp sách, dầm ướt mất nửa vai.
“Chư vị tiên sinh ngồi cả đi, ” Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống, dùng khăn lau sạch nước mưa trên tay, nói, “chuyến này đi xa, Thành Phong tiên sinh cùng Do Kính quả thực vất vả rồi. Mấy ngày nay không cần làm việc gấp, nghỉ ngơi chút đi.”
Khổng Lĩnh và Dư Tiểu Tái lần lượt cảm ơn.
“Thần Uy cũng ngồi đi, không cần câu nệ.” Thẩm Trạch Xuyên nhấc ngón tay ra hiệu Cao Trọng Hùng, đồng thời nói với Khổng Lĩnh, “Vị này chính là Thần Uy mới vào dưới trướng ta, chuyên cấp văn chương, trước mắt đang rèn luyện trong nha môn, rất nhiều chuyện còn phải dựa vào Thành Phong tiên sinh chỉ điểm.”
Khổng Lĩnh liên tục nói không dám, quan sát Cao Trọng Hùng. Cao Trọng Hùng hôm nay giản lược búi tóc, hắn bây giờ suốt ngày phải chạy qua lại trong nha môn, chủ yếu cần đơn giản gọn gàng, trái lại chẳng giống như thư sinh nữa rồi.
Cao Trọng Hùng gác sách vở, chắp tay hành lễ với Khổng Lĩnh, nói: “Ngưỡng mộ đại danh Thành Phong tiên sinh đã lâu.”
Khổng Lĩnh đứng dậy đáp lại.
Thẩm Trạch Xuyên đợi cho mỗi người bọn họ vào chỗ rồi mới nói: “Hòe Châu thuận lợi, Trà Châu cũng thuận lợi, năm nay tất cả mọi người có thể ăn cái tết an lành rồi. Tiểu quan đo đạc đất ruộng cũng đã phái xuống, để bảo đảm số mẫu ruộng chuẩn xác, về sau còn phải thêm hai lần kiểm tra đối chiếu, công chuyện xong xuôi cũng là đến cuối năm, nhưng may thay có thể đuổi kịp đo xong trong năm nay. Bây giờ việc ghi tịch cũng hoàn thành rồi, thu hoạch vụ thu của Tì Châu cũng kết thúc, đến khi tuyết rơi nên thương nghị chuyện phân ruộng.”
Diêu Ôn Ngọc nhân lúc mở lời: “Trước đây Khuất Đô yêu cầu thuế ruộng thuế lao dịch là sự thật, sau khi lương thực nhập kho có người kiểm tra sổ sách tính toán, phí dùng nhân lực áp tải lương thực cũng tính cả trong đó, không hẳn chuẩn xác. Hiện tại chúng ta đang ở Tì Châu, miễn đi phần vận chuyển lương thực này, nhưng phải tăng chi phí tu bổ kho lương, sáp nhập thuế phụ thu lấy bạc là thích hợp nhất.”
“Buôn bán lương thực cũng không thể làm lâu, ” Khổng Lĩnh nói, “Trà Châu năm nay kết thúc chỉnh đốn, đầu xuân sang năm là có thể khai khẩn ruộng, sau đó đợi mùa bội thu, không cần phải cùng nhóm chúng ta buôn bán lương thực nữa.”
“Thế bốn châu còn lại dù sao vẫn cần chứ?” Dư Tiểu Tái không hiểu tình hình cụ thể của Trung Bác như bọn họ, nói, “Ta thấy Dực vương kia cũng làm chưa lâu, hai châu Phàn, Đăng nghèo đến nỗi người ăn người, hắn còn tiến hành phong thưởng lớn, phong một đống triều thần nhốn nháo loạn tạp. Chúng ta không làm ăn cùng Trà Châu, vậy tất làm cùng bọn họ.”
Mấy người còn lại đều cười.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Do Kính đúng là xuất thân Đô sát viện.”
Khổng Lĩnh thấy Dư Tiểu Tái không hiểu liền nói: “Ngươi thấy người có hành vi như vậy liền nghĩ đến tố tội, quên mất rằng nếu bọn họ đã nghèo đến nỗi người ăn người, vậy tiền ở đâu ra mà mua lương thực chỗ chúng ta được?”
“Tình hình lừa gạt buôn người ở Phàn Châu hung hăng ngang ngược, người môi giới hoành hành, bảo bọn họ mua lương thực, nói không chừng bọn họ lại lấy trẻ con ra bán đấy, đám người đó rất tệ!” Chu Quế nhắc đến việc này liền khinh thường.
“Đây là đòn đả kích, nhưng đầu nguồn vẫn ở Lạc Sơn. Còn Dực vương thì, nói chung hắn không thể chết được, ” Diêu Ôn Ngọc thoáng thả lỏng chút, nở nụ cười, “hắn bây giờ chính là bình phong tại phía nam của chúng ta, nếu không có hắn, chúng ta sẽ phải đối mặt trực diện Thích Trúc Âm.”
“Nói đến Thích Trúc Âm, ” Dư Tiểu Tái hơi kéo viền tay áo, “ta lại nghĩ đến Thích Thời Vũ, ta nghe được tin là Hoa Tam tiểu thư kia gả đi, lúc bái đường lão soái nhìn thấy vợ mới chim sa cá lặn, nhất thời sung sướng quá, cuối cùng liệt giường rồi.”
Chu Quế sững sờ, nói: “Liệt giường?”
Dư Tiểu Tái nói: “Trúng gió rồi!”
Bất luận Thích Thời Vũ trúng gió thật hay là trúng gió giả, chuyện này đều tỏ rõ lão sẽ không cùng phòng với Hoa Hương Y. Thái hậu có được quan hệ thông gia với Khải Đông nhưng lại không cách nào thâm nhập sâu hơn nữa. Hoa Hương Y không có dòng dõi, ngôi vị soái của Thích Trúc Âm sẽ không lay động, nàng là con của vợ cả, có lý do để áp chế những huynh đệ khác.
“Người tính không bằng trời tính, ” Chu Quế cảm khái nói, “may mà Thích Trúc Âm không phải nam nhi.”
Bọn họ vừa cười nói chuyện, hôm nay Khổng Lĩnh cùng Dư Tiểu Tái mới trở về, Thẩm Trạch Xuyên cũng không thể để bọn họ ngồi đàm luận suốt đêm được, ước chừng giờ sửu mọi người liền giải tán.
Chu Quế tự mình đưa Khổng Lĩnh về viện, giữa đường thuật lại ngắn gọn vụ việc thẩm tra, cuối cùng nói: “Giết tiên sinh nhận hối lộ rồi, nha môn cũng thanh tịnh đến giờ, thế nhưng gần đây luôn có tin đồn nói Đồng tri đến Tì Châu là để uy hiếp ta. Ngươi nghe lời này mà coi, ai dà, mấy ngày nay ta ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ mấy câu này truyền tới tai Đồng tri, để lại mụn nhọt trong lòng đôi bên mất.”
Khổng Lĩnh cầm dù, nói: “Ta đã sớm bảo ngươi rồi, danh xưng ‘châu phủ’ này không cần cũng được. Nếu đặt việc này vào người có tính tình đa nghi, ngươi với ta đã mất tín nhiệm của Đồng tri từ lâu rồi.”
“Nhưng ta, ” Chu Quế vội la lên, “cũng không biết đổi thành cái gì mới được á!”
“Ngươi đổi thành cái gì đều không quan trọng, quan trọng là thái độ.” Khổng Lĩnh nghiêng dù, bảo Chu Quế nâng đèn lồng cao lên, nói, “Tì Châu bây giờ đã thành thế, dĩ nhiên không thể mập mờ không rõ ở phương diện này. Trong lòng ngươi không có ý kia, nhưng khó mà chịu được chuyện đồn thành tin thật, cho nên nhanh chóng phân chủ thứ cho rõ ràng, cũng phải bảo người khác phân biệt rõ ràng nữa, Tì Châu đã đổi chủ rồi.”
Hai người cùng trò chuyện đã lên đến bậc, người hầu phía sau theo cùng, trước khi Khổng Lĩnh đi vào đường hành lang liền quay đầu ra hiệu bọn họ chậm lại vài bước, đừng theo quá gần.
“Xưng Bố chính sử, không thích hợp, xưng Tổng đốc, không thích hợp. Vậy ngươi nghĩ cho ta một cái tên với, ” Chu Quế đuổi theo người nói, “sáng mai ta đổi liền.”
“Đó đều là chức danh Khuất Đô thiết lập, đương nhiên không thích hợp.” Khổng Lĩnh nhất thời chốc lát cũng chưa nghĩ ra được, đứng một hồi lại đau đầu nói, “Thẩm Vệ là Kiến Hưng vương, nhưng bị tước đoạt tước vị phong hào rồi, mạch quan hệ này cũng không thể lại để Đồng tri dính phải.”
Hai người bọn họ cùng đứng trong đêm rét, gió vi vu phất qua tay áo, cóng khiến hai người đều run lập cập. Khổng Lĩnh vừa mệt vừa lạnh, vội vàng xua người nói: “Ngươi quay về tự nghĩ đi.”
***
Hai ngày sau Chu Quế đệ trình công văn, thỉnh cầu thay đổi “Đồng tri” thành “Phủ quân”. Hắn vốn muốn xưng “Thẩm quân” nhưng chữ “Thẩm” lại liên quan Thẩm Vệ, cho nên sửa thành Phủ trong từ ‘Châu phủ’. Từ ‘Phủ’ này có thể linh hoạt, dựa theo địa vực về sau khuếch trương có thể tăng tiến dần lên, thuận tiện sửa lại. Đây là lần đầu tiên Tì châu chính thức tôn xưng Thẩm Trạch Xuyên, Chu Quế tự hạ chức vụ ban đầu, trở thành thuộc hạ cảnh nội của Thẩm Trạch Xuyên.
Việc này vừa xảy ra, Dực vương Phàn Châu bối rối trước tiên, sau đó liền phát mấy cái bố cáo quát mắng Chu Quế nương nhờ tặc tử. Tì Châu bây giờ có Cao Trọng Hùng rồi, kỳ tài văn chương, đen cũng có thể nói thành trắng được. Hắn vừa mắng Dực Vương bạc tình không để ý sống chết của bách tính cảnh nội Phàn Châu, xây dựng rầm rộ xa hoa lãng phí, lại vừa biên soạn ca dao cho bốn châu phía đông Trung Bác, soạn chuyện Thẩm Trạch Xuyên ngàn dặm đưa lương thực, lại còn bị thương ra xướng khiến người nghe mà rơi lệ. Lời đồn kia càng truyền càng khoa trương, chờ đến lúc lọt vào tai Tiêu Phương Húc đã biến thành “Thân bị trọng thương”, “Hiểm đứt một tay”.
Tiêu Phương Húc sợ giật nảy mình, nửa đêm tóm lấy Tiêu Trì Dã bấy nay cần mẫn chịu khó, hỏi: “Tay hắn đứt rồi à?”
Tiêu Trì Dã – đã chạy liền tù tì suốt nửa tháng – đang ngủ thì bị cha hắn kéo dậy, vẫn còn chưa tỉnh táo. Tiêu Phương Húc lay lắc hắn, lại hỏi thêm lần nữa.
Tiêu Trì Dã bị lay đến phiền, khàn giọng hỏi: “Ai, tay ai đứt rồi?”
Tiêu Phương Húc nói: “Thẩm Trạch Xuyên!”