Chương 164: Câu nói cô nghe không hiểu
Cái lạnh của móng tay chạm vào da của cô, có một chút lạnh lẽo, từ móng tay của anh, xuyên qua.
“Vuốt ve, chính là khởi đầu của tán tỉnh “
Giọng nói trầm thấp của anh, mang theo một chút hài hước, ngón tay đặt lên trên cổ của cô, nhưng lại không trượt xuống dưới, chỉ là đặt lên trên cổ chứ không đếm xỉa tới gãi hay cào gì, cũng không có quy luật nào, chỉ là trong lòng biết rõ, việc mà ngón tay làm, khiến cho làn da trên cổ của người phụ nữ bên dưới, nổi lên một lớp da gà.
Giản Đồng kháng cự lại theo bản năng.
Người đó lại cười nhẹ một tiếng, giọng nói trâm thấp cất lên trên đỉnh đầu của Giản Đồng: “Học được chưa?”
“?, “Cái này”, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt không hiểu, ngón tay lại chậm rãi cà lên cái cổ đang nổi da gà lên của cô: “Đã học được chưa?”
Ngay lập tức, Giản Đồng đột nhiên tỉnh ngộ, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên!
Người này, lại trở nên vô liêm sỉ như vậy từ lúc nào thế?
Làm ra chuyện như thế, lại vẫn có thể hỏi cô đã học được hay chưal “Chủ tịch Trầm, tôi buồn ngủ” Vì vậy, anh có thể đi được chưa?
Trầm Tu Cẩn đương nhiên nghe hiểu lệnh đuổi khách trong lời nói của cô.
“Tiểu Đồng, là em đã chọn lựa đấy”, anh cầm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng, rồi lấy cánh tay của cô kê vào chỗ đó: “Tiểu Đồng, đây là do em chọn lựa đây”
Nhiệt độ nóng ở trong lòng bàn tay, giống như đang bị bỏng, cô cực kỳ hoảng sợ, bị dọa đến mức phải hất tay lên. Nhưng lại bị anh nắm chặt, không cử động được.
“Bỏ tay ra, chủ tịch Trầm, anh bỏ tay ral”
Nét mặt của Trầm Tu Cẩn thay đổi, “Nếu như tôi không thả tay ra thì sao, em muốn làm như thế nào?” Câu nói có hàm ý khác, ý muốn của anh, vẻ lo lắng của anh, vẻ nghiêm túc của anh, tất cả đều được cất giấu trong câu nói tán tỉnh nghe thì có vẻ vô cùng không chính đáng này.
Lúc này, ánh mắt của Trầm Tu Cẩn càng trở nên sâu lắng hơn, đôi mắt giỡng như chim ưng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trong lòng.
“Tôi sẽ hận anh.”
Ngay lập tức… vào lúc Trầm Tu Cẩn nghe thấy câu nói này, lồng ngực liên giống như bị người khác lấy dao đâm vào.
Đôi môi vốn dĩ đã nhạt, lúc này lại trở nên trăng bệch.
Mặt không biểu cảm gì, cắn chặt môi lại…
Dưới khuôn mặt bình tĩnh, sớm đã hoảng loạn rồi.
Đột nhiên, nhiệt độ ở xung quanh như lại giảm xuống vài độ.
Cô bất giác cử động, toàn thân co chặt lại.
Đối với cô mà nói, chỉ là mười mấy giây, nhưng đối với Trầm Tu Cẩn mà nói, lại là cả một thế kỉ.
Ở trong “một thế kỷ” mười mấy giây này, trong đầu của anh từ hoảng loạn như lúc đầu, đưa ra quyết định.
Giản Đồng chỉ cảm thấy đất trời đang xoay chuyển, rồi bị đè chặt xuống dưới đệm, ngay lập tức, một bóng đen đè xuống người của cô.
Cái móng tay lạnh lẽo, giống như ban nấy, trượt qua da của cô, không thể không nói, anh làm rất thành thạo.
Trên trán của Giản Đồng toát ra mồ hôi: “Dừng tay lại! Chủ tịch Trâm!”
“Đây là âu yếm”
“Cái gì?” Rõ ràng cô nói dừng tay lại, mà anh, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Không hề cho cô thời gian để suy nghĩ, Trầm Tu Cẩn đột nhiên cúi đầu xuống, cái nóng bỏng của đôi môi khác hoàn toàn với cái lạnh lẽo của ngón tay, in lên trên xương quai xanh của cô.
Bất luận Giản Đồng có vùng vãy như thế nào, thì người đàn ông ở phía trên cũng hoàn toàn không quan tâm đến, đôi môi nóng bỏng, lượn lờ trên cơ thể của cô, từng vết hôn tỉ mỉ, đặt trên người, trên đùi, trên chân của cô, cứ tiếp tục di chuyển xuống dưới… Nét mặt của Giản Đồng thay đổi hoàn toàn, “Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Trầm Tu Cẩn! Anh điên rồi à!”
Trên đôi chân của cô, từng chỉ tiết nhỏ đều bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, nụ hôn đó, đặt lên mu bàn chân, đặt lên ngón chân… Giản Đồng hét lên một tiếng: “Trầm Tu Cẩn! Anh biến thái!”
Tâm trạng cô bị kích động, rồi hét to lên, nhưng lại không biết, khuôn mặt của mình, đã đỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi, mà mỗi một kẽ da trên cơ thể của cô, cũng đều lặng lẽ nói ra “Cái cơ thể này của cô, bị động lòng rồi”
Cái đầu đen của người đàn ông ngẩng lên, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài sâu lắng nhìn người phụ nữ đang bị kích động… Cô biết, người kiêu ngạo như anh, lại có thể cúi thấp đầu xuống, hôn lên mỗi một bộ phận trên cơ thể của cô, bao gồm cả ngón chân… Cô biết, một người đàn ông, phải yêu và quan tâm một người phụ nữ như thế nào, mới có thể vứt bỏ đi cảm giác xấu hổ và lòng tự tôn vốn có của một con người, để cúi thấp người xuống, vô cùng chân thành hôn lên chân của người phụ nữ đó, thậm chí là ngón chân.
“Đây là hôn môi” Trả lời cô, vẫn là ba chữ không hề có chút cảm xúc nào.
Cái khác duy nhất là, “âu yếm” của lúc trước trở thành “hôn môi”.
“Giản Đồng, >eayar? (s’agapo) .”
Bỗng nhiên, đôi môi mỏng của Trầm Tu Cẩn cử động nhanh như bay.
“Anh nói cái gì?”
“Tôi nói, vậy em cứ hận tôi đi.” Vừa dứt lời, anh ghì người xuống, dưới ánh mắt sợ hãi của người phụ nữ, với cô, hợp làm một.
Dần dần, trong ánh mắt của cô, trong nỗi sợ hãi có nhiều hơn vẻ chán ghét.
Trầm Tu Cẩn chìa tay ra, che đậy đi đôi mắt của cô, ngăn lại ánh mắt khiến cho lông ngực anh cảm thấy vô cùng khó chịu…
Mỗi một cử động, lại khiến cho trái tim của anh, nặng trĩu hơn một chút… Hận đi! Hận đi! Hận đi!
Rõ ràng, cơ thể vô cùng dẻo dai vô cùng vui sướng, nhưng trái tim, lại nặng tru đến mức sâu lắng… Ông trời à, Trầm Tu Cẩn tôi từ trước đến nay chưa từng cầu xin ông cái gì, bây giờ tôi cầu xin ông… trả lại Giản Đồng của ba năm trước cho tôi đi.