Chương 165

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chương 165: Tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh nữa

Cơ thể cảm thấy khoan khoái, vào khoảnh khắc cơ thể của hai người khớp vào đạt đến mức cao trào.

Tiếng thở gấp hổn hển, động lòng rồi, nhưng trái tim lại cảm thấy lạnh lẽo.

“Trầm Tu Cẩn, tôi sẽ hận anh.

Ngón tay của người đàn ông run rẩy, đột nhiên chìa tay ra, chậm rãi lau đi những giọt mồ hôi lít nhít ở trên trán của cô, đôi mắt sâu lắng, dường như đã cất giấu đi vẻ phức tạp không rõ ràng, Giản Đồng nhìn không hiểu, nhưng vào lúc đối diện với ánh mắt ấy, lồng ngực ở bên trái, vào giây phút co lại, trái tim sớm đã mất cảm giác, truyên đến cảm giác đau đớn lâu lắm không gặp mà lại quen thuộc… Cắn chặt răng, cô bối rối lại ân hận, sớm đã phải mất cảm giác, nhưng tại sao lại giống như năm đó, bởi vì một ánh mắt của anh, lồng ngực lại cảm thấy vô cùng đau đớn.

Trên trán, xúc cảm của ngón tay anh, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi ở trên trán của cô… Bốp!

“Đừng chạm vào tôi!” Ánh mắt lạnh lùng của Giản Đồng, đặt lên trên cơ thể của người đàn ông: “Chủ tịch Trầm, tôi sẽ hận anh, dù có kiếp sau, tôi cũng sẽ hận anh. Kể cả có một ngày, tôi quên mất bản thân mình là ai, tên là gì, nhưng thứ duy nhất tôi không thể quên được, chính là hận anh”

Trong hàm răng của cô, thốt ra từng câu từng chữ: “Giản Đồng, hận Trầm Tu Cẩn!”

Giản Đồng, hận, Trầm Tu Cẩn!

Đôi mắt của người đàn ông co lại, anh muốn lấy tay ôm chặt lấy lông ngực bên trái, ấn chặt xuống cơn đau đớn mãnh liệt đó!

Buông tay, và cô hận anh… Lựa chọn của anh, trước giờ chưa hề thay đổi – tuyệt đối không buông tay, nên cứ hận đi!

Nhưng vào lúc cô nói vẻn vẹn sáu chữ đơn giản, “Giản Đồng, hận Trầm Tu Cẩn”!

“Trước kia em từng nói, em yêu tôi, kể cả đến một ngày em quên mất bản thân em là ai, cũng chắc chăn sẽ không quên được, người em yêu là Trầm Tu Cẩn… Tiểu Đồng, em đã từng nói như vậy!”

Rõ ràng em đã từng nói, sao lại có thể nuốt lời chứ!

Sao lại có thể nói thay đổi là thay đổi!

“Không nhớ rồi”

Trầm Tu Cẩn đau khổ trong im lặng… Anh quan sát Giản Đồng.

Anh nghiêm túc như vậy, sốt ruột như vậy, mà cái nhận được chỉ là một câu nói “không nhớ rồi”?

Từ trước đến nay, chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy.

Cho dù vào lúc cô dùng đủ mọi cách cấp bách muốn trốn thoát khỏi anh, nỗi đau đó, cũng không thể bằng nỗi đau lúc này.

Lồng ngực, giống như được lắp một quả bom, mà cô, chính là cái ngòi nổ, chỉ cần châm lửa…

Một tiếng “Ầm!”, nổ tung lên.

Chìa tay ra, ngón tay thon dài của Trầm Tu Cẩn, chầm chậm bám vào cằm của cô, miệng của cô, mũi của cô, cho đến mắt của cô, thì đột ngột dừng lại!

“Tôi không quan tâm” Giọng nói trầm thấp, vô cùng lạnh nhạt nói: “Giản Đồng, em lấy tư cách ở đâu để nói là hận tôi? Em lại lấy tự tin ở đâu, để cho rằng Trầm Tu Cẩn tôi sẽ để tâm đến suy nghĩ của em”

Ngôn từ lạnh nhạt, không hề nể nang gì thốt ra từng câu từng chữ.

Nhưng anh… không còn lựa chọn nào khác rồi!

“Giản Đồng, tôi chỉ hứng thú với cơ thể của em, bất kể trong lòng em nghĩ như thế nào, cũng đều kìm nén lại cho tôi”

Giản Đồng nghe thấy lời nói lạnh nhạt vô tình của Trầm Tu Cẩn, trái tim vẫn không tránh được nỗi đau nhói, mắt của cô bị bàn tay to của anh che đậy đi, không nhìn thấy người đàn ông ở phía trên, trong đôi mắt sâu đen, là nỗi đau đớn dày đặc như sắp muốn chảy ra ngoài.

Lúc này, tâm trạng đan chéo phức tạp trong đôi mắt, có hối hận, có thất vọng, có khẩn cầu…

Nhiều hơn là sự căm ghét được kìm nén xuống, sự căm ghét đối với bản thân anh!

Đột nhiên lật người, bước xuống giường, người đàn ông cong lưng lại ôm người phụ nữ lên.

“AI”

Cơ thể đột nhiên bay lên không trung, cô hét gọi một tiếng, “Trâm Tu Cẩn! Anh lại muốn làm cái gì!”

“Trầm Tu Cẩn! Anh bỏ tôi xuống!”

“Trầm Tu Cẩn! Tôi không muốn phát điên cùng anhl”

Người đàn ông không nói một lời nào, ôm chặt lấy cô, sải bước đi vào trong phòng tắm, một tay vứt cô vào trong bồn tảm, động tác không hề có chút dịu dàng nào, nhưng cũng không thực sự làm cô đau.

“Muộn rồi” Vứt cô vào trong bồn tắm, đôi môi của người đàn ông cong lên, yên tĩnh nhìn chằm chăm vào cô: “Cuộc săn thú này, tôi là thợ săn, em là thú săn, tôi nói như nào thì là như thế: Giản Đồng, hận Trầm Tu Cẩn, cho dù có kiếp sau, cho dù quên mất bản thân mình là ai, cô tuyệt đối cũng sẽ không quên rằng cô hận anh…

Nếu như mọi thứ đã không thể thay đổi, nếu như cô muốn hận anh cả một đời… Vậy thì cứ hận đi!

Hận đi hận đi hận đi!

Hận cho đến khi già cõi, đó chính là chuyện mà Trầm Tu Cẩn cảm thấy hạnh phúc nhất nửa đời còn lại… Chỉ vì, nếu như chỉ có cách này, có thể vướng víu lấy cô cả đời, vậy thì, nỗi hận của cô, anh sẽ chấp nhận, đồng thời chấp nhận với vẻ ngọt như đường!

Nghe xong, Giản Đồng sắc mặt trăng bệch…

Đúng rồi, là ai đã cho cô dũng khí và tự tin chứ, ở trước mặt của anh, cô chẳng là gì cả!

Trầm Tu Cẩn ngồi xổm xuống, chìa tay về phía của Giản Đồng, người phụ nữ muốn trốn, nhưng lại bị anh giữ chặt, bỗng chốc ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu lắng, như nhìn xuyên cả người: “Hơn hai mươi năm nay, chuyện mà tôi muốn làm, trước giờ phải như ý nguyện”

Một tiếng giòn vang lên, Giản Đồng thấp giọng nói: “Xùy ~” giơ mắt lên, ngang bướng nhìn chăm chằm vào anh… Cái tên điên này! Lại một lần nữa cúi đầu nhìn cẳng chân của mình, trên da đã hiện lên dấu năm ngón tay.

“Chẳng phải đã nói với em rồi sao? Ngoan ngoãn một chút, thì sẽ ít phải chịu khổ”

“Tôi hận anh Hôm nay cô đã nhắc đến câu này rất nhiều lần.

“Tùy em” Thờ ơ thốt lên hai chữ, Trầm Tu Cẩn nhanh nhẹn mở nước nóng, để tảm rửa cho cô.

“Tôi tự làm được”

Giản Đồng chìa tay ra muốn cướp lấy cái khăn mặt trong tay của Trầm Tu Cẩn.

Nhưng lại bị anh khéo léo, trốn tránh bàn tay của cô, không nói một lời nào, với tốc độ nhanh nhất, tắm rửa sạch sẽ cho cô, lúc đứng dậy, chìa ra một cánh tay lấy xuống cái khăn tắm treo trên giá ở bên cạnh, cuộn tròn vào người của Giản Đồng, rồi bế cả cô lẫn cái khăn tắm lên, bước đến cạnh giường, rồi ném lên trên giường.

Tự mình nhanh chóng ngồi xuống giường, cô giơ chân muốn chui xuống giường, sải bước vội vàng chạy ra khỏi căn phòng ngủ.

Ánh sáng ở ngay trước mắt, đột nhiên bay lên không trung, ngang eo bị nhấc lên, khuôn mặt nhỏ nhản của Giản Đồng trằng bệch lại, ánh mắt kiên quyết mở miệng ra, ra sức cắn thật mạnh vào vai của anhI Miếng thịt bị cô căn chảy cả máu, co người lại, nhưng lại không trốn tránh.

“Trâm Tu Cẩn! Anh là một kẻ điên!”

Cô gào thét lên, nhưng giọng nói thô khàn, khiến âm thanh gào thét này làm cho vô cùng chói tai.

Bịch!

Trời đất xoay chuyển, cả người bị vứt xuống đệm, vừa mở mắt, thì gương mặt quen thuộc liền áp sát lại gần mặt, người đó đứng bên cạnh giường, rủ mắt từ trên cao nhìn xuống cô, “Ngủ đi”Đôi môi mỏng thốt lên hai chữ.

Vẻ ngang bướng trong đôi mắt của Giản Đồng không hề bị nhạt nhòa đi, tay chống xuống chiếc đệm, nhanh chóng bò dậy, với tay ra, bộ dạng hoảng loạn, lại chạy xuống giường, người đàn ông đứng ở cạnh giường, không lập tức ngăn cản.

Chân của cô rất đau, nhưng vẫn hoảng loạn vội vàng chạy về phía cánh cửa.

Giống như vừa nấy, ánh sáng ở trước mắt, nhưng lại bị khiêng lên trên vai, lân này, cô không chỉ mở miệng căn, cô còn dùng chân đá, đá vào cảng chân của anh, vào phát đá thứ hai, đôi chân bé nhỏ lại bị một bàn tay khống chế.

Bịch!

Lại một lần nữa bị ném xuống đệm, Trầm Tu Cẩn vẫn đứng ở cạnh giường rủ mắt xuống nhìn người phụ nữ.

“Ngủ đi!”

Cô không cam tâm, lại bò lại trốn, nhưng kết cục vẫn giống như lần trước, vẫn bị anh tóm lấy, rồi vứt xuống dưới đệm.

“Còn trốn không?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông cất lên.

Cô cắn răng, không cam tâm rủ mắt xuống, che lấp đi vẻ ngang bướng ở trong đôi mắt, chậm rãi nói: “Anh muốn cái gì?” Cô nằm chặt tay lại thành nằm đấm: “Tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh nữa!”

Anh muốn sự cầu xin của cô sao?

Đừng có mơi Sẽ không bao giờ ép dạ cầu toàn giống như trước kia nữal Sẽ không bao giờ mở miệng cầu xin anh nữa!

“Cứng miệng” Đôi môi mỏng của anh thốt lên hai chữ, nhưng hai chữ này, lại trực tiếp khiến cho Giản Đồng nhận định được anh, chính là muốn giày vò cô, chính là muốn nhìn cô tầm thường, chính là muốn thấy cô cầu xin… Sau khi tuyệt vọng, thì ai còn để tâm chứ?

Người đàn ông nhìn xuống người phụ nữ ở trên giường, trong lòng lặng lẽ than thở một tiếng, cô hỏi anh muốn cái gì, cô nói cô sẽ không bảo giờ cầu xin anh nữa… Thứ anh muốn, trước giờ không phải sự thấp hèn, hay cái cầu xin của cô!

Thứ anh muốn… là người phụ nữ đã một lòng một dạ yêu anh hơn hai mươi năm kia, anh muốn người phụ nữ đó, quay trở lại!

Một tay đẩy cô xuống đệm, tự mình cũng ngay lập tức cúi xuống, chìa tay ra ôm chặt lấy cô, dưới chiếc đệm, người đàn ông chìa chân ra quấn chặt lấy đôi chân đang ngúng nguẩy của cô: “Hoặc là đi ngủ, hoặc là làm một lần nữa, làm đến khi em mệt, mệt rồi thì tự khắc sẽ ngủ. Thế nào?”

Thế nào?

Anh hỏi cô thế nào?

Haha…

“Chủ tịch Trầm, xin anh hãy nhớ rõ, anh đang chung giường với một tội phạm giết người đấy Người đàn ông vốn dĩ đang nhắm mắt, đột nhiên mở ra, con mắt đen sâu lảng, nhìn chằm chăm vào người phụ nữ, trên khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng hếch lên, nở ra một nụ cười kỳ quái, ngay lập tức, không nói một lời nào, rồi lại nhắm mắt vào.

Không lâu sau, truyền đến một tiếng thở hơi nặng nề.

Giản Đồng chớp cơ hội muốn bò ra khỏi vòng tay của anh.

Cánh tay cứng như thép, siết chặt lấy phần eo của cô, nên không thể động đậy.

Đêm muộn rồi, ngược lại càng thêm yên tĩnh hơn, nếu đã không trốn được, vậy thì cứ nhìn anh, nét mặt của Giản Đồng, vô cùng phức tạp.

Ánh mắt, lại liếc về phía cái tủ đầu giường…

Lúc này, cô lại vẫn có thể có tâm trạng để đùa cợt, cô nghĩ, tờ giấy đó, thời gian ở bên cạnh anh chắc còn nhiều hơn là cô đấy nhỉ?

Thật là vô cùng nực cười.

Rốt cuộc, là duyên nhạt tình đậm, hay là duyên đậm tình nhạt?

Bất luận là vế trước hay là vế sau, có thể khẳng định được rằng, cái duyên này, chính là nghiệt duyên!

Đúng! Nghiệt duyên!

Nghiệt duyên… sớm muộn gì cũng phải kết thú!

c Nghĩ như vậy, cô chìa một cánh tay vẫn đang được tự do ra, chầm chậm, chầm chậm, đến gần cái cổ của người đàn ông ở bên cạnh, châm chậm, chụp chặt lại cái cổ của anh… Có phải, chỉ cần cô dùng lực bóp xuống, thì sẽ có thể cắt đứt được nghiệt duyên giữa hai bọn họ không?

Đồng thời có thể lấy lại được tự do, có thể đến Nhĩ Hải, đi trả nợ cho người mà cả đời này cũng không trả hết nợ được đúng không? Ánh mắt của cô càng lúc càng mơ màng, càng lúc càng hoảng loạn.

Năm ngón tay của cô hợp lại từng chút một, từng chút từng chút nén lấy không khí ở trong cơ thể của anh… Đột nhiên! Toàn thân bỗng run rẩy, ánh mắt dần dần bừng tỉnh, nhìn vào mọi thứ ở trước mặt, nhìn vào bàn tay của cô đang đặt trên cái cổ của anh… Cô… cô rốt cuộc đã làm gì!

Cô rốt cuộc muốn làm cái gì!

Ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, khóe mắt ngay lập tức ướt đẫm!

Đột nhiên thả tay ra, bàn tay vừa mới muốn giết anh, liền ôm chặt lấy miệng của cô, miễn cưỡng kìm nén tiếng nấc trong cổ họng!

Đêm khuya thanh tĩnh, tỉ mỉ nghe, thì vẫn có thể nghe thấy được tiếng nấc liên tục.

Cô nghiêng đầu sang một bên, vùi đầu vào trong cái gối… Không nhìn, không nghe, không nghĩ… Bàn tay lúc này, vẫn đang vô cùng run rẩy.

Nhưng cô không hề phát hiện, cơ thể của cô, lạnh ngắt từ đầu đến chân, đang run rẩy ở trong lòng của anh.

Người đàn ông mở mắt ra, ánh mắt đặt lên trên đỉnh đầu đen xì của người phụ nữ đang nắm nghiêng người, nỗi thống khổ trong ánh mắt, cũng nhẹ nhàng hiện ra ngoài… Đồ ngốc… Rồi anh lại nhằm mắt vào, không quấy rầy người phụ nữ giống như chim sợ cành cong vào lúc này.

Cánh tay ở dưới chiếc chăn, càng thêm siết chặt hơn, còn có cả đôi chân, cũng càng quấn chặt hơn vào đôi chân của người phụ nữ.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]