Chương 185: Giây phút vỡ mộng
Trầm Tu Cấn lần này đi công tác, không phải là đi một mình, mà còn dẫn theo Bách Dục Hàng.
Bách Dục Hàng vốn cũng là công tử của nhà họ Bách, năm đó vì để học y, cũng đã qua lại không ít với bố anh. Bách Dục Hàng bình thường nhìn thì có vẻ là một người dịu dàng, nhưng một khi đã nghiêm khắc, thì đến bố anh cũng phải đau đầu.
Bố anh không lay chuyển được Bách Dục Hàng, lùi lại một bước, vào lúc nói nhà họ Bách cần Bách Dục Hàng, Bách Dục Hàng bắt buộc phải nhẫn nhục chịu khó cố gắng vì gia tộc.
Không lâu sau, thì đến lúc Bách Dục Hàng phải cố gắng vì gia đình họ Bách, nhà họ Trâm và nhà họ Bách từ trước đến nay luôn có hợp tác với nhau, lần này tới nước Anh, đặc biệt quan trọng, nếu không thì, hai nhân vật linh hôn có ảnh hưởng lớn của tập đoàn Trâm thị và tập đoàn Bách thị – Trầm Tu Cẩn và Bách Dục Hàng, hai người sẽ không cùng nhau đến được.
“Khó khăn” Sau buổi gặp mặt với bên B, Bách Dục Hàng trên người mặc một chiếc áo dạ dài và Trầm Tu Cẩn mặc một bộ vest thiết kế màu xanh đậm, hai người vừa bước ra từ trong hội trường, vừa bàn tán sôi nổi.
Trầm Tu Cấn giơ cánh tay lên, nhìn giờ: “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”
Hai người liên tìm đến một nhà hàng đồ ăn tây ở gần đó, bầu không khí vô cùng thư giãn, sau khi ngồi xuống, chọn hai phần ăn đơn giản, vào lúc đợi đồ ăn ra, Trầm Tu Cẩn quay về phía sau giơ tay lên, Trầm Nhất liền chạy tới.
“Hãy tỉ mỉ theo dõi tên Smith này mấy ngày nay. Xem xem đã gặp mặt những ai.”
Dường như cũng vào lúc Trầm Tu Cẩn nói ra câu này, thì mắt của Bách Dục Hàng liên sáng lên, “Ý của cậu là… trong công ty này, có người ở sau lưng triệt phá sân khấu của chúng ta?”
Lúc này mới quay đầu lại: “Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?” liếc nhìn Bách Dục Hàng: “Hôm qua hai người chúng ta đáp xuống sân bay, hôm nay hẹn gặp Smith, đối phương biểu hiện ra giống như là sớm đã biết được số tiên mà chúng ta sẽ đưa ra?
Chuyện tớ có thể nghĩ được, chính là trong công ty này có gián điệp, hơn nữa còn là tâng lớp quản lí” Hôm qua vừa mới đáp xuống sân bay, sau đó không hề dừng lại nghỉ, ngay lập tức triệu tập quản lí cấp cao của công ty, mở cuộc họp cấp cao, sau đó đến cả bản kế hoạch dùng cả đêm để làm ra, hôm nay vào lúc gặp mặt bên B, đối phương có chỗ dựa nên không lo sợ, phần thẳng nắm chắc trong lòng bàn tay, rõ ràng sớm đã nắm rõ được tình hình bên trong của bọn họ.
“Hai bên hợp tác, chuyện kiêng kị nhất chính là bị đối phương nắm rõ được tình hình bên trong”
Trong đôi mắt của Bách Dục Hàng hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Không có đạo lí lúc nào cũng phải phòng trộm, kể cả có thoát được cấp quản lí của công ty, thì hai chúng ta vẫn phải lập lại kế hoạch, tránh xa nguy hiểm tiết lộ bí mật lần này, để cho mọi việc bước vào con đường đúng đăn lại từ đầu. Nhưng nếu không trừ khử tên gián điệp này, thì đó sẽ mãi mãi là quả bom hẹn giờ”
Bách Dục Hàng hiểu ngầm trong lòng: “Chúng ta không thể ở lại Anh trong thời gian dài, công ty bên này vẫn luôn ấn nấp một gián điệp, cất giấu quả bom hẹn giờ này, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ phát nổ, đến cả tổng công tỉ cũng phải cùng chịu ảnh hưởng, thị trường rối ren, vốn của phố Wall liền có thể nhân cơ hội đó mà xâm nhập vào, mấy bên liên kết lại, nắm tay bước vào, chuyện xóa bỏ một công ty, bọn họ cực kì nắm chắc”
Lúc bắt đầu, Bách Dục Hàng cũng chỉ là dự đoán đơn giản mà thôi, nhưng càng là dự đoán, thì nói càng nhiều, vẻ ngạo mạn trên khuôn mặt của anh, càng lúc càng ít, mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc, càng lúc càng nghiêm túc, cực kì nghiêm túc… Đến cuối cùng, sắc mặt cũng co lại, toàn thân cứng đơ, đột nhiên giơ mắt lên, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào Trầm Tu Cẩn: “Mua chuộc nội bộ cấp cao, làm gián điệp thương nghiệp của bọn họ, bán rẻ tin tức quan trọng, cuối cùng một vấn đề nhỏ nhặt không đáng kể, đột nhiên lại bùng to lên gấp vô số lần, nổi loạn lên, lòng người xao động, lúc này có để cho ai can dự vào đi chăng nữa… thì hậu quả cũng khó mà tưởng tượng!
Một khi người khác can thiệp vào, thì một vấn đề nhỏ như móng tay, cũng sẽ bùng to lên, vốn của phương Tây lúc này sẽ nhân cơ hội mà xâm nhập vào… một xí nghiệp tốt, bị sụp đổ trong một đêm…Cái thủ đoạn này, sao lại quen mắt như vậy chứ? A Cẩn… người nào, mà lại dám nhằm vào Trầm thị?”
“Không sai. Bọn họ đã ra tay rồi.” Người đàn ông đối diện, trên khuôn mặt anh tuấn, không hề tức giận, nhưng cũng không đủ nghiêm túc.
“A Cẩn, cậu nghiêm túc một chút đi!” Bách Dục Hàng nôn nóng: “Còn nữa, bọn họ là ai?”
“Tớ không biết”
Lúc này, đồ ăn đúng lúc được bê lên, Bách Dục Hàng không dám tin nhìn vào người đàn ông đang chuẩn bị để dùng đũa, đã đến lúc này rồi, đã gặp phải chuyện như thế rồi, mà người họ Trầm vẫn có tâm trí để ăn uống sao!
“Sao cậu vẫn còn có tâm trí để ăn vậy!”
“Bình tĩnh” Trầm Tu Cẩn giơ mắt, lạnh lùng liếc nhìn Bách Dục Hàng: “Cậu quá nông nổi rồi”
“Cậu!” Cậu không nông nổi, cậu chủ Trầm cậu lợi hại, được chưal “Ăn đi, ăn no rồi, thì mới có sức để chơi đùa với mèo”
Bách Dục hàng nghe thấy lời nói này, đột nhiên, sự nôn nóng ở trong lòng, bỗng lui đi, trong lòng lấy lại được bình tĩnh… Người họ Trầm này thủ đoạn cũng được đấy nhỉ.
Nếu người họ Trầm đã nói như thế, thì chắc chăn đã có tính toán rồi.
Cùng lúc này Thành phố S Giản Đồng nhân lúc không có ai, lén lút lẻn vào phòng sách của Trầm Tu Cẩn.
Tìm kiếm đồ ở trong tủ.
Ánh mắt hiện lên vẻ gấp gáp.
Sao lại không có chứ?
Để ở đâu rồi?
Trong tủ sách, trong ngăn kéo, nhưng nơi có thể tìm đều đã tìm hết rồi, rốt cuộc là để ở đâu chứ?
“Cô chủ, cô đang tìm gì thế?”
Quản gia Vương giống như một bóng ma, lặng lẽ đứng ở trước cửa phòng sách.
Quyển sách mà Giản Đồng đang cầm trong tay… bỗng chốc rơi xuống đất!
Hốt hoảng quay người lại, rồi cười gượng: “Quản gia Vương à… anh đến từ lúc nào thế? Sao tôi lại không nghe thấy tiếng mở cửa nhỉ?”
“Quy tắc thứ 17 của quản gia, đi nhẹ nói khẽ, không được phát ra tiếng động lớn” Quản gia Hạ lặng lẽ đứng ở cửa, đôi mắt giống như bất động, cứ nhìn chằm chằm vào Giản Đồng: “Cô chủ, cô vẫn chưa nói cho tôi biết, muộn thế này rồi, cô ở trong phòng sách của cậu chủ tìm cái gì thế?”
“Tôi… tôi…” Cô nuốt nước bọt, ánh mắt liếc nhìn cái tủ sách, trong đầu bỗng lóe sáng: “Tôi không ngủ được, nên đến phòng sách để tìm sách đọc.”
Quản gia đứng ở cửa, đôi mắt nheo lại, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cô chủ đã tìm thấy quyển sách mình muốn đọc chưa?”
“Tìm, tìm thấy rồi” Giản Đồng cười miễn cưỡng, chỉ tay xuống đất: “Chính là quyển này”
Quản gia Vương bước vào bên trong, đứng trước mặt Giản Đồng khoảng nửa mét: “Cô chủ, không còn sớm rồi, cô vẫn nên quay về phòng ngủ đi ngủ sớm đi”
“Được, được, tôi đi ngay đây” Hốt hoảng quay người lại, bước về phía cánh cửa phòng sách, đi lướt qua phía sau quản gia Vương, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm… cũng coi là thoát được rồi.
Vừa đi đến hành lang…
“Cô chủ, sách của cô, quên cầm đi rồi?”
Giản Đồng bỗng dừng chân lại, suýt chút nữa thì ngã xuống vì không đứng vững, nhưng may là không bị ngã, cũng chỉ lảo đảo một chút, vội vàng quay đầu lại, ngại ngùng nhìn vào quyển sách trong tay của quản gia Vương mà vừa được ông nhặt từ dưới đất lên, nụ cười của cô càng thêm miễn cưỡng: “Cảm, cảm ơn nhé.”
Quay lại ba bước, rồi vội vàng lấy quyển sách đi.
Quản gia cũng đi đến hành lang, nhìn theo bóng dáng hoảng loạn vội vã của người phụ nữ ở phía trước, cho đến khi bóng dáng đó biến mất.
Một đoạn tin nhắn, cùng lúc được truyên đến nửa vòng trái đất bên kia: “Mười phút trước, cô chủ đã vào phòng sách của anh. Cô chủ nói cô đang tìm sách, lúc vội vàng rời đi còn quên cầm đi quyển sách mà cô ấy muốn đọc”
Chủ nhân nhận được đoạn tin nhắn này, con mắt đen nháy ngay lập tức trở nên sâu lảng, lại nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn đó tầm một phút, con mắt đen dần dần giãn to ra, giống như chủ nhân của nó lúc này, hung dữ đến đáng sợi Bách Dục Hàng phát hiện ra điều bất thường của anh, “Chuyện gì thế?”
Lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, “Tin nhắn của ai vậy?”
Trầm Tu Cẩn bất động nhìn chằm chằm vào.
chiếc điện thoại, vào lúc Bách Dục Hàng chìa tay ra muốn cướp lấy điện thoại để xem, thì đột nhiên, Trầm Tu Cẩn giơ mắt lên, đôi môi mỏng hé ra: “Cậu nói xem, một người có thái độ trước sau hoàn toàn không giống nhau, thực sự là bởi vì cô ấy đã thỏa hiệp rồi sao? Cậu nói xem, một người thực sự có thể vì chôn vùi sai lầm của quá khứ, thì lỗi sai có thể được uốn nắn hay không?”
Người mà anh nói là Giản Đồng, nhưng Bách Dục Hàng tưởng là nói bản thân anh.
“Cuối cùng, tớ vẫn là tự lừa gạt tớ rồi” Cô ghét anh như vậy, thậm chí không muốn nhìn thấy anh, thì sao có thể đột nhiên lại thay đổi thái độ, bằng lòng ôn hòa đối diện với anh chứ?
Chỉ là một giấc mơ mà anh không muốn tỉnh lại, một giấc mơ đẹp mà tự mình lừa lạt mình mà thôi.