Chương 186 NHỮNG LỜI CỦA BÁCH DỤC HÀNG
Những thứ đến Tô Mộng đều có thể nhìn ra được, tại sao Trầm Tu Cẩn lại có thể không cảm nhận được chứ?
Không khác gì đang tự lừa dõi chính bản thân mình. Trò lừa đảo bị tan tành, thì cũng là lúc giấc mơ đẹp được đánh thức.
“A Cẩn, bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rôi”. Bách Dục Hàng trước nay rất ít khi nghiêm túc nói với Trầm Tu Cẩn về chuyện liên quan đến Giản Đồng: “Nên buông tay thôi”.
Hơi thở của người phía sau trở nên nặng nề hơn, có thể nhìn ra được anh đang rất buồn, đang phải đấu tranh.
“Dục Hàng, cậu có biết không?” Bách Dục Hàng nhìn người đàn ông đối diện, cánh tay run rấy cầm cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, cũng không biết anh có cảm nhận được vị tinh túy của cà phê hay không, nhưng nhìn bộ dạng của anh bây giờ, trong lòng Bách Dục Hàng vô cùng khó chịu, đang muốn nói mấy lời khuyên nhủ, thì người đàn ông phía đối diện đã đặt cốc cà phê xuống: “Sau mỗi lần chúng mình thân mật, cô ấy đều uõng thuốc tránh thai. Cô ấy nói đó là vitamin”, Trâm Tu Cẩn cười khổ một tiếng: “Cô ấy không hề biết rằng, trong cái lọ ấy, thực sự là vitamin.
Tớ đã đổi hết thuốc tránh thai trong cái lọ ấy, tớ nhờ người khác làm khuôn giống như thế, với tốc độ nhanh nhất, đặt làm một loại “vitamin gân như giống hệt cả vê hình dáng và mùi vị.
Tớ đã sớm biết trong cái lọ ấy không còn là thứ thuốc tránh thai mà cô ấy vẫn nghĩ nữa, nhưng sau mỗi lần thân mật, nhìn thấy cô ấy lấy từ trong chiếc lọ ấy ra những viên thuốc, rôi uống chúng, trong lòng tớ, vẫn có cái cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.
Chỗ này của tớ, không hề dễ chịu một chút nào”.
Trầm Tu Cẩn giơ tay đấm vào ngực trái mình, nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng ở chính khoảnh khắc Trầm Tu Cẩn ngẩng đầu, Bách Dục Hàng hoàn toàn sững sờ: “Cậu..” Trầm Tu Cẩn như thế này, chiếc rễ tình cảm đã bám quá sâu rồi, anh thực sự có thể buông tay sao?! Không cần người khác nói, Bách Dục Hàng là người đầu tiên hoài nghi điều đó.
“Bây giờ cậu bảo tớ phải buông tay…chỗ này của tớ”. Trầm Tu Cẩn lại đấm vào ngực mình: “Vẫn không dễ chịu hơn được chút nào”.
Đôi môi mỏng của Bách Dục Hàng giật giật, anh đột nhiên cảm thấy, hạt giống tâm hồn khai đường dân lối của anh, những lời ấy, đã trở nên quá nhẹ nhàng không có tác dụng.
Người đàn ông giống như Trầm Tu Cẩn, lại có bộ dạng chán nản và điên loạn như thế này, trong mắt tia máu giăng đầy, miệng đầy cay đẳng…Bách Dục Hàng giơ tay, vỗ vỗ lên vai người đối diện: “Một bước sai, cả ngàn bước sai, năm đó, lúc cậu cho cô ấy vào tù, cậu có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?” Mặc dù không nên nói, nhưng anh ấy vẫn nói: “A Cẩn, yêu là cô ấy yêu trước, sai lại là cậu sai trước. Hận cũng là cô ấy hận trước, giờ đây cô ấy đã rút lui rồi, thì cậu cũng nên buông tay, để cô ấy đi đi. Đây là cậu nợ cô ấy”.
Trầm Tu Cẩn giơ tay đẩy cánh tay của Bách Dục Hàng đang đặt trên vai anh ra, “Cậu đi ra trước đi, tớ muốn yên tĩnh một chút”.
Bách Dục Hàng khẽ nhếch khóe môi, cuối cùng lặng lẽ thở dài một hơi, đứng dậy, tìm nhân viên của quán gọi đến lau dọn, lấy ví tiền ra, cũng chẳng đếm, chỉ lấy hết tiền trong ví đặt lên quầy: “Chỗ này, đã đủ để thu dọn chưa?”
Tiền là ngoại tệ đã đổi sẵn, đặt ngay ngăn, con số không hề nhỏ, cũng tương đương doanh thu của một ngày, người giám đốc mỉm cười nhận tiền, gọi người thu dọn, khách trong quán không nhiều, nên cũng không có thiệt hại gì nhiều, cũng không đến mức thất lễ.
“Thu dọn đi, bao gồm cả nhân viên”.
Lau dọn xong hết thì tất cả mọi người đều lui ra, cả quán trống không chỉ còn lại người đàn ông ngồi bên chiếc bàn ấy.
Âm nhạc dịu dàng, không khí thư giãn, quán vẳng vẻ, và người đàn ông đang đấu tranh hối hận.
Không có ai biết được thời khắc đó người đàn ông ấy đang nghĩ gì, tất cả những thứ Bách Dục Hàng có thể nhìn thấy chỉ là, Trầm Tu Cẩn ngồi sau chiếc bàn, tay chống lên trán, bất động một hồi lâu.
Đứng bên ngoài quán, Bách Dục Hàng dựa vào cửa kính hút thuốc, đã là lần thứ năm giơ tay xem đồng hồ.
“Hai tiếng rồi”. Trầm Tu Cẩn đã nhốt mình trong cái quán xa lạ ấy, hai tiếng rồi, không hề động đậy.
Bách Dục Hàng lại quay đầu nhìn về phía con người duy nhất trong cái quán ấy, vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, “Trầm Tu Cẩn à, Trầm Tu Cẩn, cậu còn không động đậy thì tớ sắp cho rằng cậu ngủ mất rồi đấy”.
Vừa đứng độc thoại với cánh cửa kính thì đột nhiên mắt Bách Dục Hàng sáng lên, quay người đi nhanh về phía cửa quán, cánh cửa cũng đồng thời được đẩy ra từ phía trong.
“Đại ca à, cuối cùng cậu cũng ra rồi”.
Bách Dục Hàng cố tình đưa tay vịn lên vai Trầm Tu Cẩn: “Này, lúc nữa chúng mình đi đâu lượn lờ nhỉ?” Muốn làm không khí đỡ ngột ngạt.
“Công ty con”.
“Hả?…”
Trầm Tu Cẩn cứ giống như đâm tiết gà, lại giống như con báo chỉ trực tấn công, lạnh lùng nhìn về phía trước: “Phải xử lý xong con sâu thối đó thì chúng ta mới có thể nhanh chóng về nhà được”.
“Vậy..” Bách Dục Hàng rất hiểu Trầm Tu Cẩn, nhìn bộ dạng của Trầm Tu Cẩn lúc này, trong lòng run rẩy, “Vậy, còn cô ấy thì sao?”
Còn cô ấy thì sao?
“Cô ấy” là chỉ nói ai, không cần phải nhắc nhở, hai người đều hiểu.
Mấy con sâu thối tha kia, phải mau chóng trừ khử chúng.
Còn cô ấy thì sao?
Rốt cuộc chuyện của cô ấy thì phải làm như thế nào?
Bách Dục Hàng thực sự rất sợ Trầm Tu Cẩn quá cố chấp không buông, như thế chỉ khiến hai người họ rơi vào đau khổ tột cùng không thể gỡ ra nổi, cũng không có điểm kết.
Nhắc đến “cô ấy”, ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng, có chút do dự, nhưng cũng chỉ là trong một khoảnh khảc…cho đến khi bọn họ giải quyết hết tất cả những phiền phức, diệt sạch gian tế trong công ty, lấy được hợp đồng, cho đến khi bọn họ lên máy bay trở về thành phố S, thì Trầm Tu Cẩn vẫn không trả lời Bách Dục Hàng câu hỏi này.