Chương 191 HÀNH ĐỘNG (2)
Tiếng leng keng không lớn, tay của ông lão không cẩn thận chạm vào đồ trang trí bằng thủy tinh trên mặt bàn, khoảnh khắc này tim ông gân như muốn nhảy ra ngoài, dè dặt dựng nó lên, nhìn thấy nó không hề sứt mẻ gì thì hòn đá treo trong lòng mới được đặt xuống.
Rồi lại cảnh giác nhìn ra phía cửa ra vào với ánh mắt gian tà, lúc này mới từ từ thở ra một hơi.
Đoán chắc lúc này sẽ không có ai tới đây, thì động tác của ông già ấy không vội vàng cũng không hoảng loạn nữa, ngược lại rất bình tĩnh xóa đi tất cả những dấu vết của ông ta trong căn phòng ấy một cách rất có hệ thống.
Tập tài liệu trên bàn kia hoàn toàn giống với tập tài liệu ông ta đang cầm trong tay.
Loại túi tài liệu này rất dễ mua, cũng chẳng có đặc điểm gì đặc biệt, là loại phôt thông nhất.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng ông ta vẫn không yên tâm, mở tập tài liệu trong tay , rút đông giấy tờ ở bên trong ra, rồi lại rút đông giấy tờ trong tập tài liệu trên bàn ra, đối chiếu hai bản.
“Chú ở trong phòng sách của cậu chủ làm gì thế?”
Giọng nói hoài nghỉ vang lên phía sau lưng ông lão, ông lão đang điều chỉnh hai tập tài liệu tim gân như rớt ra ngoài!
Khoảnh khắc này, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.
Không dám quay đầu nhìn, từng chút từng chút một ngoái đầu ra sau nhìn…là Trầm Nhất.
“Cậu, cậu không phải đã đi đến bệnh viện cùng cậu chủ sao?”
Trầm nhất nhíu cô, “Quản gia Hạ, chú vẫn chưa trả lời tôi, sao chú lại có thể vào được phòng sách của cậu chủ?” Người đi cùng cậu chủ đến bệnh viện là Trầm Nhị, không phải anh, hai ngày trước cậu chủ đã giao nhiệm vụ khác cho anh.
Trước nay bên người cậu chủ luôn mang theo anh và Trầm Nhị, nhưng gần đây cậu chủ lại có vẻ trọng dụng Trầm Nhị hơn. Ngay cả việc hôm nay ông chủ Trầm đột nhiên phát bệnh nặng ngất đi, dưới tình hình gấp gáp cậu chủ cũng phái Trầm Nhị lái xe đi, còn để anh ở lại, danh nghĩ là ở lại trông coi trang viên, nhưng thực ra, trong lòng Trầm Nhất lại cảm thấy được sự xa cách của cậu chủ.
Trong lòng buồn bực, đi lên tầng hai, không ngờ rằng lại nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng sách, âm thanh không lớn, nhưng lại khiến anh thấy hoài nghi.
Thời điểm này ai lại ở trong phòng sách chứ, rõ ràng cậu chủ đã ra ngoài.
Trong đầu Trầm Nhất lóe lên một tia sáng, liên tưởng đầu tiên mà anh nghĩ tới là…người phụ nữ kia!
Cậu chủ không có nhà, người phụ nữ ấy lại bắt đầu làm càn!
Trong mắt Trầm Nhất lóe lên sự căm ghét.
Sự căm ghét này xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng, tuyệt đối không dễ dàng gì mà giả vờ được.
Nhưng vừa nghĩ tới động tác vụng trộm của người phụ nữ ấy ở trong phòng sách, Trầm Nhất liên nhẹ nhàng đi ra đó, anh nghiêng tai đi cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên, âm thanh ấy lại không lớn cũng không nhỏ vang lên, không phải ảo giác của anh, đứng ngoài hành lang, từ bên trong phòng sách lại tiếp tục phát ra tiếng sột soạt lật giở, tim Trầm Nhất đập như sấm…Cuối cùng! Cuối cùng cũng bắt được thóp của người phụ nữ kia rồi!
Đã nói bắt cướp thì phải có tang vật, Trâm Nhất nhắc nhở bản thân không được đánh rắn động cỏ, đợi đến lúc bắt được tận tay xem cô còn cãi kiểu gì đượ!
c Nhất định cũng phải để cậu chủ nhìn ra bộ mặt thật của người phụ nữ này!
Trong phòng sách rất tối, không bật điện, rèm cửa dày dặn được kéo ra một nửa, lúc đầu nhìn thì chỉ thấy được một bóng lưng đen xì, máu trong người Trầm Nhất như sôi lên sùng sục…
Cuối cùng! Đã bắt được quả tang cô rồi!
Nhưng một giây sau, Trầm Nhất ngẩn ra, “Chú đang làm gì trong phòng sách của cậu chủ vậy?”
Thì ra là quản gia Hại Trong lòng chấn động vô cùng!
Quản gia Hạ không đáp mà lại hỏi ngược lại, còn thêm động tác lén lén lút lút của quản gia Hạ càng khiến Trâm Nhất nghỉ ngờ: “Còn nữa, chú đang cầm thứ gì trong tay thế?”
Gương mặt già nua của quản gia Hạ trở nên căng thảng: “Không có gì”.
Trâm Nhất nhanh tay nhanh mắt, giơ tay giật lấy tập tài liệu trong tay quản gia Hạ “Trâm Nhất! Cậu không được xem!”
Quản gia Hạ đè nén giọng nói, gào lên Điểm này lại càng khiến Trầm Nhất hoài nghị, liếc qua tập tài liệu, một tay đẩy quản gia Hạ đang muốn lao đến giật tập tài liệu: “Đây là cái gì?”
“Không có gì!”
“Không có gì mà ông lại lén lén lút lút vào phòng sách của cậu chủ?” Trầm Nhất căn bản không tin, theo lý, anh không nên xem mấy tài liệu này, nhưng thứ nhất là hành động của quản gia Hạ khiến anh hoài nghị, hai là, anh cũng hiếu kỳ, rốt cuộc đây là thứ gì, mà có thể khiến cho quản gia Hạ lúc nào cũng trầm trầm mặc mặc thất sắc như thế.
Một tay đẩy quản gia Hạ, một tay giơ tập tài liệu lên, anh không hề xem kỹ, chỉ là dọa nạt quản gia Hạ một chút mà thôi: “Tại sao tôi không thể xem? Chẳng nhẽ có thứ gì không thể để cho người khác thấy được? Chú không nói cho tôi thì tôi tự xem”.
Vốn dĩ chỉ là giả vờ để dọa nạt quản gia Hạ, nhưng không ngờ rằng, vừa liếc một cái, khóe mắt nhìn đến một hàng chữ màu đen in đậm, ngay lập tức trở vê trạng thái nghiêm túc.
Cũng không quan tâm đến việc quản gia Hạ ở đó, anh câm tập tài liệu lên lướt qua thật nhanh Đột nhiên, một bóng người xông đến Trầm Nhất với lực rất lớn: “Không được xem! Không được xemlll”
Quản gia Hạ trở nên gấp gáp rồi.
Trâm Nhất giơ tay khéo léo đẩy một cái khiến quản gia Hạ lảo đảo lùi về phía sau, chân treo một cái, ngã xuống.
“Đây là cái gì! Quản gia Hạ! Những thứ viết trong này, đều là thật ư???” Anh ta không dám tin, khóe mắt lại liếc xuống tập tài liệu còn lại đang nằm trên mặt bàn, còn nhớ vừa rôi anh ta đứng ngoài của nhìn thấy một bóng đen đang tráo đổi tài liệu…không hề do dự, Trâm Nhất lại cầm lấy tập tài liệu trên mặt bàn, vội vàng mở ra, lại đọc một cách nhanh chóng.
Hai phần tài liệu này, hai phần “Chân tướng sự việc” hoàn toàn khác nhau.
Phần nào là thật, phần nào là giả… Thực sự không cần hói nhiều, trong lòng Trầm Nhất cũng đã biết được, nếu tập tài liệu trong tay quản gia Hạ là giả, thì quản gia Hạ sao phải lén lút lẻn vào phòng sách của cậu chủ đánh tráo tài liệu chứ?
Quản gia Hạ ngồi sạp dưới đất, đột nhiên di chuyển, quỷ trước mặt Trầm Nhất, vô cùng đáng thương năm lấy gấu quần Trâm Nhất: “Đừng báo với cậu chủ, được không?”
Trầm Nhất vô cùng sửng sốt!
“Cậu cứ làm như không hề hay biết, ông lão này xin cậu!… Tôi cũng chỉ vì Vi Minh mà thôi!
Trầm Nhất, cậu nghĩ thử đi, Vi Minh trước nay đều vô cùng lương thiện, dịu dàng chu đáo, gan lại nhỏ, nó sao có thể làm ra những chuyện như thế này được chứ?
Tất cả đều do Giản Đồng mà!
Cậu nghĩ đi, bê ngoài, Vi Minh là người con gái được cậu chủ xem trọng, việc này, ai cũng biết hết mà.
Nhưng Giản Đồng với cương vị là bạn tốt của Vi Minh, người phụ nữ ấy vân không chịu từ bỏ, bám lấy cậu chủ ở khắp mọi nơi.
Vi Minh nó tự tị, là do tôi, do tôi không thể cho Vi Minh một thân phận cao quý, nó chỉ là đứa con gái của một người quản gia. Còn Giản Đồng thì sao? Cô ta là thiên kim nhà họ Giản, là con cưng của trời trong mat người khác, một người phụ nữ xuất sắc như thế, lại chỉ một mực chung thủy với cậu chủ, theo đuổi một cách mãnh liệt Vi Minh nó sợ, nó sợ có một ngày cậu chủ sẽ bị đứa con cưng của trời là Giản Đông cướp đi mất Vi Minh cũng chỉ là trong lúc gấp gáp, làm ra sai sót. Nhưng đêm đó Vi Minh cũng vì người phụ kia đến muộn mà bị những tên súc vật kia làm nhục. Vi Minh cũng đã vì một phúc bốc đồng của mình là trả giá băng cả tính mạng rồi!
Thế còn chưa đủ hay sao?
Truyện lớn như thể nào thì một mạng người cũng không đền bù hay sao?”
Quản gia Hạ nước mắt giàn giụa: “Trâm Nhất, Vi Minh làm sai, nhưng cũng vì Giản Đông mà thôi. Nhưng bảy giờ, cậu chủ cũng đã cưới người phụ nữ kia rồi, người phụ nữ kia cũng đã gả cho cậu chủ như đúng ý nguyện, đấy còn không phải điều người phụ nữ ấy tầm tâm niệm niệm đó sao?
Tại sao lại phải lôi những chuyện đã qua ra để điều tra nghiên cứu lại? Tại sao cứ phải điều tra đến cùng chuyện đã trôi qua cả mẩy năm trời?
Người phụ nữ ấy đã trở thành cô chủ Trầm…Vi Minh chỉ còn là một năm tro tàn… Ông già Hạ này cũng chỉ có một người con gái duy nhất ấy thôi, con gái đã đi sang thế giới bên kia rồi, tôi chỉ hy vọng có thể giữ lại thanh danh cho nó ở thế giới này, hy vọng nó ở trong lòng cậu chủ mãi mãi là một cô bé nhát gan đơn thuần, dịu dàng lương thiện… Trâm Nhất, ông già Hạ này xin cậu! Dập đầu trước cậu! Cậu chỉ cần xem như chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy bất cứ điêu gì!
Người phụ nữ kia, chẳng phải cô ta cũng đã đạt được điều cô ta muốn rồi hay sao?
Hiện tại như thể này không tốt sao? Mọi người đều vui mừng phấn khởi, mà tôi chỉ có một điều quan tâm duy nhất đó là tuyệt đối không thể để Vi Minh khi đã ở dưới suối vàng rồi còn bị giảm đạp làm nhụ!
c Trâm Nhất, chú Hạ biết cậu… từ nhỏ đã thích Vi Minh. Cậu cũng không muốn để Vi Minh biến thành một cô gái độc ác trong mặt người đời, đúng không?
Còn nữa, đó cũng chỉ là sai lầm nhất thời của Vi Minh mà thôi! Nó không có ý hại người đâu!
Người phụ nữ kia chính là người bạn tốt nhất của nó mài! Nó sao có thể độc ác đến mức làm hại người phụ nữ ấy chứ?”
Thần kinh Trâm Nhất trở nên căng tháng…Lúc quản gia Hạ nói ra câu ấy “Cậu từ nhỏ đã thích Vĩ Minh”, anh ta đã biết được quyết định của anh ta I9) “Quản gia Hạ, chú hấy trả lời tôi… Thực ra chú đã sớm biết được chân tướng sự thật rồi, đúng không?”
“Tôi…Vi Minh có nhäc đến với tỏi một lân, tôi còn cho räng nó chỉ nói đùa thôi. Vi Minh cũng nói, nó chỉ là muốn dọa dảm Giản Đồng, chụp mấy bức ảnh làm băng chứng, thực sự sẽ không để người ta làm bất cứ chuyện gì quá đáng với Giản Đồng… Chỉ hy vọng người phụ nữ ấy sau này không còn mặt mũi nào để đeo bám cậu chủ nữa Tôi… tôi chỉ coi đó là chuyện cười mà thôi, dù sao thì gan của Vi Minh từ bé đã nhỏ”.
Trâm Nhất năm chặt năm tay, nhãm mắt lại, ném tập tài liệu trong tay xuống trước mặt quản gia Hạ: “Chú hãy nhớ, tôi không phải giúp ông giấu diếm, mà tôi vì tôi muốn giữ sự trong sạch cho thanh danh Vi Minh, và sự thuần khiết của cô ẩy trong lòng cậu chủ. Hôm nay tôi không hề đến đây, cũng không hề nhìn thấy ông, càng không nhìn thấy tập tài liệu này”.
Nói xong, quay người rời đi, đi đến hành lang, ánh sáng chiếu xuống mới có thể nhìn rõ được cánh mồi träng bệch và sự thương xót trên gương mặt Trầm Nhất Vừa đi xuống lâu, còn chưa xuống đến nơi thì đã nghe thấy tiếng gọi nhè nhẹ Là người phụ nữ kia!
Trâm Nhất không để ý, chân giảm vào không trung, mặc dù kịp thời lấy lại thăng bäng nhưng cũng phát ra tiếng rên rỉ Anh nhìn một cái, người phụ nữ ấy quay lưng về phía anh, cũng vừa đúng lúc nghiêng người nhìn qua phía anh…tim đập liên hồi!
Trong lòng có một sự áy náy và chột dạ khó nói.
Nghênh ngang trợn mất nhìn qua hướng đó, gương mặt không vui đối diện với người phụ nữ kia.
Trâm Nhất chỉ nhìn thấy người phụ nữ đổi diện với anh từ từ thu lại tầm mặt, đối với việc anh bày ra bộ mặt ghét bỏ, không vui ấy cũng chỉ đơn giản liếc qua một cái, không một chút để ý.
Có lẽ…những nhận thức cố chấp cùng nhận định cố chấp trong lòng, đều đột nhiên bị đánh tan Những tờ giấy ấy, những câu nói ấy, từng chữ từng chữ đều đang tố cáo tất cả sự ghét bỏ của anh đổi với người phụ nữ này căn bản không có một chút căn cứt Rõ ràng là người có lý do chính đáng để ghét bỏ, đương nhiên phải bị khinh thường, người có lý do để mà lúc nào cũng âm thâm chế giêu người khác, đột nhiên lại bị giấy trảng mực đen chứng minh cho anh thấy răng: Điêu anh căm ghét chẳng có một chút đạo lý!
Luôn cảm thầy có lý do chính đáng để ghét bỏ người đó, bỏng chốc không có lý do nào có thể biện minh cho việc anh ghét bỏ cô nữa!
Trong lòng Trâm Nhất có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, vừa võ cùng chột dạ, trong mũi lại rất phồng trương lạnh lùng “Hú” một tiếng.
Sau đó đi qua người người phụ nữ ấy, đến một tiếng “Cô chủ” cũng không nói ra, bước những bước thật vội vàng chạy ra khỏi cửa lớn…giống như là ghét bỏ, nhưng thực chất bản thân anh biết trong lòng cảm thầy áy náy.
“Quản gia Vương, hôm nay là sinh nhật của bà chủ Giản, tôi phải về nhà họ Giản một chuyến”.