Chương 192 SỚM ĐÃ BẮT ĐẦU LÊN KẾ HOẠCH
“Còn cậu chủ?” Quản gia Vương rất biết chừng mực, đổi tượng mà ông ta trung thành, là cậu chủ của cái nhà này.
Giản Đồng lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa gọi điện vừa cười nhạt nhạt với quản gia Vương ở đối diện nói nhỏ: “Để tôi hỏi”.
Điện thoại kết nối, cô nói với người ở đầu dây bên kia mấy câu, cũng chỉ là muốn về nhà họ Giản một chuyển, còn chủ động gợi ý: “Nếu anh không yên tâm, thì để Tô Mộng về cùng tôi là được rồi”.
Cả cuộc nói chuyện, quản gia Vương đều cung kính ở bên cạnh, lại chú ý động tĩnh của Giản Đồng từng chút một.
Ngắt điện thoại, Giản Đồng dứt khoát xòe bàn tay ra, để lộ chiếc điện thoại trong lòng bàn tay ra, nhật ký cuộc gọi mới nhất hiến thị trên mặt điện thoại ở hàng đầu tiên, đúng là tên Trầm Tu Cẩn, “Quản gia Vương, cậu chủ đồng ý rồi, có điêu muốn để Tô Mộng đi cùng tôi. Giờ tôi gọi điện cho Tô Mộng”.
Cô ấy “ai da” một tiếng, “Bộ đồ này của tôi lúc sáng làm bẩn rồi, không để ý, tôi phải lên lâu thay bộ khác”. Nói rồi quay người đi lên lầu.
Vừa đi, khóe mắt vừa liếc về phía quản gia Vương.
Người quản gia mới đến này, cô cũng không thể điều khiển được, không biết có thể lừa gạt ông ta để đi hay không, về cuộc điện thoại vừa rồi, đương nhiên không phải gọi cho Trầm Tu Cẩn.
Tùy tiện cài đặt một số điện thoại tên Trầm Tu Cẩn, cùng một cách làm với rất nhiều những cuộc điện thoại lừa gạt khác.
Ai cũng đang chơi cờ, ai cũng muốn lấy cô làm con cờ.
Nhưng có bao giờ hỏi qua con cờ, là có tình nguyện làm con cờ trong tay những người chơi cờ hay không?
Đi vào phòng ngủ, đặc biệt chọn một bộ đồ đơn giản, lấy điện thoại, gọi cho Tô Mộng: “Chị Mộng, nếu có cơ hội giúp em rửa sạch những oan khúc năm đó, chị sẽ giúp em chứ?”
Tô Mộng vừa nhận điện thoại, thì bên tai đã nghe thấy câu hỏi thẳng tanh của Giản Đồng.
Cô ấy lập tức chấn động, sau đó, gương mặt nhăn nhó cũng dãn ra, thân sắc cũng ôn hòa đi nhiều: “Chị sẽ giúp”.
Không cần quá nhiều lời, ba từ “Chị sẽ giúp”, đột ngột đi vào tai Giản Đồng, thời khắc này, trái tim vốn đã nguội lạnh, bỗng chốc trở lại ấm áp.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Giản Đồng trở nên do dự… Chị Mộng không hỏi gì cả…
Nhưng sự do dự này cũng chỉ trong mấy giây, ánh mắt cô trở nên vô cùng kiên quyết không do dự!
Thay xong quần áo, cô đi xuống lầu, đặc biệt quan sát sắc mặt quản gia Vương, thấy ông ấy không hề hoài nghi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái thủ thuật che mắt hoạn nạn có nhau này, sợ nhất là gọi điện thoại cho đương sự, thế là giúp đỡ rồi.
Còn cô đã cược đúng rồi. Sợ rằng quản gia Vương có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra được, người bình thường ít nói như cô lại đi dùng cách này để lừa gạt ông!
Một bên vui mừng vì đã không làm ra bất cứ hành động nào khiến cho quản gia Vương nghi ngờ, một bên thì đã không kìm được mà ăn mừng…Lập tức, lập tức có thể rời xa anh rồi!
Lại đợi thêm một lúc, xe của Tô Mộng dừng ở trước cổng, Giản Đồng đi tới, còn không quên nói với quản gia Vương: “À, quản gia Vương, son trên bàn tôi quên mất không cầm, phiên ông giúp tôi đi một chuyến”
Cô càng như thế, thì ngược lại, chút cảnh giác cuối cùng trong lòng quản gia Vương cũng hết rồi.
“Vâng, cô chủ”.
Không lâu sau thì son được đặt vào trong tay Giản Đồng. Cô nói một tiếng: “Cảm ơn”. Còn không quên dặn dò: “Giúp tôi nấu một bát tổ yến, làm đồ ăn khuya buổi tối”.
Lại nói: “Còn nữa, nước trong bôn tăm lúc nào cũng phải ấm, thời tiết lạnh như thế này, về đến nhà là muôn ngâm nước nóng”.
“Quân áo trong tủ quần áo trước đó mang đi giặt, hôm nay đưa về, quên mất không xịt chút nước hoa vào, quản gia Vương, việc này, lại phiên ông rồi”.
Từng câu một đều giống như hôm nay cô sẽ lại trở vê cái nơi này vậy, nhưng chỉ có bản thân cô biết…ân này đi, thì sẽ không quay đầu lại nữa.
“Không phiền, là điều tỏi nên làm. Cô chủ đi sớm về sớm”
Lên xe, Tô Mộng nhìn Giản Đông ngồi bên ghê phụ một cách kỳ lạ, xe là Tô Mộng đang lái, Giản Đồng từ lúc ngồi vào xe thì đã không còn vẻ mặt tỉnh thân tươi tỉnh như ở trước mặt quản gia Vương vừa rồi, cả người dựa vào ghế “Mấy ngày trước, nhà họ Giản cho người đến tìm em”
Tô Mộng không nói gì, yên lặng lãng nghe “Nói răng bọn họ hối hận rồi, bọn họ biết sai rồi”. Mặt Giản Đồng không một chút biểu cảm, chỉ như đang trần thuật một sự việc, giống như nhân vật chính không phải là cô ấy: “Thời gian trôi qua, em làm gì có sức lực mà lại đi giày vò với bọn họ?
Bọn họ nói thế nào thì là thế ấy đi.
Nhưng bà chủ Giản lại kéo em sang một bên, nói với em một tin tức”.
“Sự việc năm đó chết một Hạ Vi Minh, còn chạy mất một đám lưu manh. Em trở thành kẻ phạm tội, không có cách nào để thanh minh, lại có cả nhân chứng vật chứng, nói tóm lại, em muốn lật án, khó rồi Có điều, bà chủ Giản nói, đám lưu manh kia quay lại rồi”.
Mí mặt Tô Mộng nhướng lên, nghiêng đầu: “Tin tức đáng tin chứ?”
Giản Đồng mím mím môi: “Lúc đầu em cũng hoài nghĩ”.
Cô lại nói tiếp: “Vừa rồi nhà họ Giản gọi điện đến cho em, nói là đã chỉ tiền để tìm thấy mấy kẻ lưu manh năm lúc đó. Bảo em đến đó một chuyển”.
“Két!” Một tiếng phanh gấp, cùng với đó xe dừng lại đột ngột, Giản Đồng không có phòng bị người díu vê phía trước, xoa xoa chö trán bị đập vào: “Chị Mộng, sao lại đột nhiên đạp phanh?”
Vé mặt Tô Mộng rất nghiêm túc: “Tiểu Đồng, chúng ta quay về đi. Hai người bố mẹ ruột ấy của cô là đức hạnh gì chứ? Nếu nỡ bỏ tiên ra giúp cô thì sao năm đó khi sự việc xảy ra, đến đứng ra nói giúp cô một cầu công băng cũng không hê nói?
Chuyến đi này, chúng ta không thể đi”.
Giản Đồng đột nhiên bật cười: “Chị Mộng, nếu chị là em, thì đến hôm nay chị vần để ý chân tướng sao?”
Cô vừa nói, ánh mät nhìn thì có vẻ thoải mái, nhưng vị đẳng trong miệng lại chỉ có một mình cô là rõ nhất.
Tô Mộng sững lại: “Cô…cô…cô muốn…trốn?”
Chữ “trốn” cuối cùng ấy, dường như Tô Mộng dùng thứ âm thanh run rẩy kêu lên Nếu cô không phải vì để ý đến chân tướng mà vội vàng đến nhà họ Giản, thì còn có thể vì điều gì?
“Người nhà họ Giản muốn ăn nay cũng được, hoặc có kế hoạch khác cũng xong, em nói với bọn họ: Đầu tiên phải giúp em chuẩn bị chứng minh thư.
Chủ tịch Trâm đã lấy mất chứng minh thư của em, em muốn đi lại cũng khó, em không kiếm được chứng minh thư, ông chủ Giản nhất định có cách, nếu ông ây vẫn còn muốn đạt được gì đó từ trên người em thì ông ấy cũng sẽ nghĩ cách giúp em kiếm ra được chứng minh thu”.
Tô Mộng không dám tin nhìn người con gái bên cạnh mình, trong ký ức của cô người con gái này, trước nay luồn bảo sao nghe vậy, khỏng nhiều lời. Giản Đồng của nhiều năm về trước, làm xao xuyến biết bao người, dù sao thì cô cũng không nhìn thấy, Giản Đồng mà cô nhìn thấy chỉ là một cô gái ngốc bảo sao nghe vậy, rất bình thường, rất xoàng xĩnh.
Nhưng người con gái mà cô cho răng rất xoàng xĩnh, rất bình thường ấy, hiện tại lại dễ dàng tính toán với vợ chồng nhà họ Giản, để bọn họ giúp cô ẩy làm chứng minh thư “Trùng hợp đó là, hai ngày trước, bà chủ Giản gọi điện tới, nói là chứng minh thư đã làm xong rồi”. Giản Đồng quay người đổi diện với Tô Mộng: “Chị Mộng, em vốn nên giấu diểm chị, nhưng chị thực sự đối tốt với em, em biết, em trốn rôi, chị sẽ gặp tai họa. Vì thế, chị Mộng, lần này chúng ta chỉ đến nhà họ Giản lấy chứng minh thư thôi. Sau đó em sẽ đánh ngất chị, vậy thì tất cả sẽ không có liên quan gì đến chị nữa. Đương nhiên, lúc này chị cũng có thể đi báo cáo với chủ tịch Trầm em muốn chạy trồn”.
Không phải Tô Mộng không do dự, nhưng cuối cùng van thở phào một hơi, nghiến chặt răng… Cứ cho là, cho là thành toàn cho bản thần của năm đó đi!
Lại một lân nữa khởi động xe, lại lái vào giữa con đường.