Chương 198 SỰ LẠNH GIÁ THÂM SÂU SAU CHÂN TƯỚNG SỰ THẬT
Gương mặt già nua của quản gia Hạ hết xanh lại đen…ánh mắt yếu ớt nhìn lên trên người Giản Đồng, lời đã nói ra như bát nước hất đi, không thể thu lại được, khó rồi.
Nhìn lên gương mặt sửng sốt của Giản Đồng, gương mặt ông ngược lại lại trở nên bình tĩnh hơn.
Giản Đồng sửng sốt nhìn lên gương mặt của ông lão phía trước…nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ thông, trên thế giới này, làm sao còn có người bố đẻ có thể tự tay giết chết đứa con gái ruột của mình, ngay cả Giản Chấn Đông, đứng trước sự sống chết của bản thân, Giản Chấn Đông cũng chưa thể tự mình ra tay làm ra cái việc đi ngược luân thường đạo đức ấy.
“Sao ông có thể nhẫn tâm ra tay được!” Cô tức giận nói… Dù cho mối thù giữa cô và Hạ Vi Minh đã sâu như biển, nhưng, cái loại bố giết con gái, cái sự việc kinh thiên động địa ấy, hôm nay sau khi cô nghe thấy thì cũng không thể không có chút cảm xú!
c“Tại sao?” Cô nhìn vào quản gia Hạ: “Tại sao!
Tại sao ông lại làm ra cái việc ấy? Chẳng nhẽ ông không sợ bị thiên lôi đánh chết sao!”
Cô không phải muốn nói lời công bằng cho Hạ Vi Minh, mà là vì không thể nhảy qua cái hố đen trong lòng, vốn cho rằng, trước năm hai mươi tuổi cô đã biết thế nào là sa hoa giàu có, sống trong cuộc sống ngợt trong vàng son, sau năm hai mươi tuổi, cô được trải nghiệm thế nào là sống không bằng chất, thấp hèn như cát bụi.
Tốt xấu gì cô cũng đã trải qua hết rồi.
Vốn cho rằng, trên thể giới này, không có gì khiến cô chấn động hơn những việc ấy nữa rồi, nhưng đến hôm nay, lại có người đứng trước mặt cô, không một chút hối hận nói với cô rằng: Tôi, đã tự tay giết chết đứa con gái ruột của mình, rồi đổ tội cho cô.
Không phải muốn tìm lại công bằng cho Hạ Vi Minh!
Mà là vì ba năm ngôi nhà lao của cô! Cô cũng phải làm cho rõ ràng..tại sao!
Có lý do gì để khiến một người bố, lại xuống tay với chính đứa con gái ruột của mình…Cô tuyệt đối sẽ không tự mình cho rằng, quản gia Hạ làm như thể chỉ là vì muôn hãm hại cô…không có đạo lý chút nào!
“Tại sao à?” Quản gia Hạ cười chế giêu: “Muốn biết tại sao ư, đợi cô xuống địa ngục rồi đi hỏi Diêm Vương đi!” Nói rồi nheo nheo đôi mắt già nua, Giản Đồng có thể nhìn rõ sát khí hừng hực trong đôi mắt của ông lão ấy, trong lòng đột ngột “Hồi hộp”, người này sẽ lập tức ra tay với côi “Đợi một chút!” Giọng nói khản đặc của cô mang theo chút gấp gáp: “Chú Hạ, không cần biết chú muốn làm gì tôi, chú hãy đợi một chút đã.
Tôi…nói cho chú một bí mật của Vi Minh. Điều kiện là, chú hãy nói cho tôi biết tại sao, chú phải làm như thế!”
Trong lòng cô dõi loạn vô cùng, dù sao cũng biết hôm nay không thể thoát được, nhưng cũng không cam tâm làm một con ma không rõ ràng.
“Chú Hạ, ít nhất chú cũng để tôi chết một cách rõ ràng chứ. Năm đó, tại sao chú lại làm thể với Hạ Vi Minh, lại ra tay với chính con gái ruột của mình chứ… Chú không thể chỉ vì muốn hại tôi đúng không?
Sự việc năm đó, không cần biết chú vì lý do gì, dù sao tôi cũng đã ngồi trong nhà lao ba năm dài đăng đảng, ít nhất trước khi tôi chết, chú cũng nên nói cho tôi biết nguyên nhân chứ”.
Trên thế giới này có địa ngục nhân gian, nhưng người sau khi chết có hay không mười tám tầng địa ngục… cái này ai có thể nói rõ được chứ?
Khi còn sống, không thể làm rõ vân đề, lại hy vọng chết rồi xuống hỏi Diêm Vương sao?
Quản gia Hạ vốn định hành hung, nhưng sau khi nghe những lời nói thật lòng thật dạ của Giản Đồng, thì trong ánh mặt của ông lộ ra sự suy nghĩ.
Đổi với cái bí mật của Vi Minh trong lời của Giản Đồng, quản gia Hạ…dường như có chút sao động.
“Được, cô nói đi. Nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu cô tùy tiện nói ra những lời bịa đặt vê bí mật của Vi Minh, thì đừng có trách tôi nuốt lời”.
Giản Đồng vội vàng gật đầu: “Vi Minh có một lân khóc xưng cả mắt nói với tôi, chú Hạ chê cô ấy không phải con trai, ông cảm thấy cô ấy làm ông mất thể diện, ông ở bên ngoài còn có một đứa con trai riêng, nhưng đứa con riêng ấy sau này bị xe tông chết. Cô ấy đã khóc rất lâu, cô ấy nói, dù ông không thích cô ấy, nhưng người bị xe tông chết kia cũng là em trai của cô ấy. Nhưng ông đến mức em trai cô ấy chết rôi cũng không muốn để cô ấy nhìn mặt một lần.
Cô ấy rất buôn!”
Quản gia Hạ có con riêng ở bên ngoài…cái này, cũng được xem là bí mật đi?
Giản Đồng vốn có chút lo lãng quản gia Hạ sẽ không thừa nhận, nhưng không ngờ răng, khi cô nói xong những lời này thì cảm xúc của quản gia Hạ đột nhiên trở nên kích động, bùng nổ “Nó buồn ư? Nó có gì phải buồn chứ! Chính là nó thuê người tông xe đâm chết Lượng Lượng!”
Cảm xúc của quản gia Hạ đột nhiên trở nên kích động hơn bao giờ hết: “Nó đâm chết Lượng Lượng rôi còn tìm cô để giả mèo khóc chuột!” Đột nhiên thân sác của quản gia Hạ trở nên kỳ lạ, nhìn chăm chăm vào Giản Đồng “Đúng, cô nói đúng, nó không hê tự sát. Loại người đến em trai ruột cũng có thể hại chết như nó làm sao có thể tự sát được chứ! Cô không phải muốn biết nó đã chết như thế nào sao? Là tôi. Là bị tôi dùng gối của tôi bịt mặt ngạt thở mà chết!”
Trong lòng Giản Đông đã loạn thành một mớ dây thừng…Nhìn lên gương mặt như của ông lão trước mặt, ông ta dường như một kẻ điên đang miêu tả lại tỉ mi chỉ tiết cảnh ông ta đã làm như thể nào từng chút một từng chút một làm ngạt chết đứa con gái ruột của mình, cô cảm thấy…quản gia Hạ điên rồi!
Sau khi quản gia Hạ miêu tả xong, lại cười “Hô hô hô” một cách đây cổ quái, nhìn chăm chăm vào Giản Đồng “Bịt nó ngạt chết, sau đó, tôi biến hiện trường thành một vụ tự sát. Tôi nhìn nó vùng vây đến khi tất thở, cuối cùng không động đậy nữa, nghĩ tới cảnh Lượng Lượng bị xe kéo xa mười mấy mét mà vần chưa tät thở, vùng vậy khổ sở dưới đất như một con cá thiếu nước, tôi liền cảm thấy hạnh phúc, cuối cùng tôi cũng thay Lượng Lượng báo thù được rồi!”
Giản Đồng chấn động nhìn vào gương mặt điên dại của ông lão ở phía trước… “Ông điên rồi!
Đấy cũng là con gái ruột của ông mà! Một nhà các người đều là kẻ điên”.
Hạ Vi Minh hại chết đứa con riêng bên ngoài của quản gia Hạ, quản gia Hạ lại tìm cơ hội hại chết Hạ Vi Minh! Người trong cái nhà này, đều bị bệnh thân kinh!
Nhưng một nhà điên loạn này còn gài bảy lôi cả cô vào!
“Tôi đã không có con trai đề nôi dõi tông đường, con gái cuối cùng phải gả cho người khác, con gái gả đi khác nào bát nước hất đi, tôi ở ngoài khó khăn làm mới có được huyết mạch của mình, nuồi đến lúc mười hai mười ba tuổi thì lại bị hại chết!”
“Vậy thì ông càng nên chân trọng đứa con gái duy nhất ấy chứ!” Chứ không phải làm ra cái việc nghe rợn tóc gáy kial “Con gái? Ha ha ha… Con gái?” Quản gia Hạ nói liền hai từ “Con gái”, thân kinh vô cùng kỳ quái, Giản Đông không thể đoán được cái biểu cảm cổ quái ấy là ý gì Chỉ nghe thấy quản gia Hạ rủ rỉ nói: “Năm đó, vợ tôi sau khi sinh nở, tôi đã đi xem, tôi tự tay bể đứa con của mình, nhìn rõ ràng con †ôi có một nốt ruồi màu đen ở gan bàn chân phải Đợi đến lúc vợ tôi säp ra viện, tồi đi bệnh viện làm thủ tục ra viện, cũng là đích thân tỏi bế đứa bé, tôi cũng nhìn rõ ràng, gan bàn chản phải của đứa trẻ đó không có nốt ruồi đen, hoàn toàn sạch sẽ!”
Quản gia Hạ nói: “Vi Minh căn bản không phải con gái ruột của tôi!”
Am!
Bên tai Giản Đông như có tiếng nổ lớn!
Bị từng câu của quản gia Hạ dội cho không có thời gian để suy nghĩ.
Cô hoàn toàn ngẩn ngơ, cả nửa ngày, không thể hoàn hồn lại…Hạ Vi Minh…không phải con gái nhà họ Hạ…nhưng…nhưng…hai tay cô bị trói vào lưng ghế, run rấy kịch liệt, run rấẩy một cách kịch liệt, móng tay cô đâm sâu vào thịt lòng bàn tay, hai lòng bàn tay, hai hàng máu tươi từ từ rỉ ra, thuận theo lòng bàn tay nhỏ từng giọt xuống mặt đất bùn.
Giản Đồng còn chưa kịp tiêu hóa hết những điều này, thì mặt quản gia Hạ đã méo mó nhìn vào VÔ: “Nhưng dù Hạ Vi Minh có không tốt đến đầu, thì tôi cũng đã nuôi nó hai mươi mầy năm, dù là con mèo con chó cũng đều có tình cảm! Giản Đồng, suy cho cùng, cũng đều là vì có. Nếu ngày hôm đó cô đến đúng hẹn, nếu ngày hôm đó Vi Minh không thay cô hứng chịu để lũ lưu manh kia làm nhục, bạo hành, tôi không nhìn thấy bộ dạng thêm thảm hoa tàn liêu rủ của nó, nó được cậu chủ nhäm trúng, nhưng nó lại không còn sạch sẽ, vậy thì không cân thiết phải sống nữa Nhưng nếu ngày hôm đó không phải vì cô không đến địa điểm đúng giờ hẹn thì Vi Minh sao phải thay cô chịu nhục, những thứ ấy, cô vốn dĩ phải nhận lấy!
Còn tôi, tôi đã…tôi đã không vì thân thể nó không còn sạch sẽ, lại đã không nghĩ tới việc nó ra tay độc ác với Lượng Lượng rồi trong một khoảnh khäc nghĩ tới việc xuống tay với nó?…Nó rốt cuộc cũng là tôi nuôi hai mươi mây năm, sớm tối ở bên nuôi lớn nó như con gái ruột của mình mà!” Quản gia Hạ cười lạnh nói: “Wï thế tất cả mọi việc ngày hồm nay đều do cô tạo thành! Cô hại tôi phải tự tay giết chết đứa con mà tồi nuôi lớn!”
Nhìn lên gương mặt điên dại của ông lão, nghe những lời vỏ cùng hoang đường của ông, giờ đầy trong lòng Giản Đồng không khác gì hoang mạc, một mảng khô căn Cô không thể đối mặt với ông lão ấy mà nói ra rằng: Trên gan bàn chân phải của tôi từ nhỏ đã có một nốt ruồi đen.