Chương 199 ANH SẼ TIN TƯỞNG TÔI CHỨ?
Cô lớn lên bên cạnh ông nội, còn Giản Mạch Bạch lại thích ở bên cha mẹ hơn.
Ông nội có một lần nói đùa rằng: Giao cho hai đứa bọn con một nhiệm vụ nhỏ, ai có thể lấy được chiếc bút mực cũ vật bất ly bên người bác Đường của các con thì người đấy xếp thứ nhất, tỳ hưu Vương trong phòng sách của ông nội sẽ thuộc vê người ấy.
Sau đó cô ấy xếp nhất, lúc lấy được tỳ hưu Vương thì vô cùng vui vẻ. Tỳ hưu Vương, cô sinh ra trong gia đình như thế, từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng con tỳ hưu Vương của ông nội lại không giống những con tỳ hưu khác, màu trong suốt, giơ con tỳ hưu Vương lên, hướng về phía mặt trời, nó trong suốt, các bé gái thích những thứ lấp lánh, lúc còn nhỏ cô ấy cũng không phải ngoại lệ.
Giản Mạch Bạch nhìn thấy thì muốn cướp lấy.
Nhưng cô không đưa, thuận tay đấy Giản Mạch Bạch một cái, cũng không dùng lực rất mạnh, nhưng lại đẩy Giản Mạch Bạch ngã xuống đất.
Dì Trương chăm sóc Giản Mạch Bạch vừa đúng lúc nhìn thấy, lúc đó liền tức giận, lao đến cô lúc ấy còn nhỏ nói một câu: Đúng là đồ không có bố mẹ, không được dạy dỗ, còn đẩy cậu chủ ngã xuống đất!
Cô ấy ngẩn người…không có bố mẹ?
Lúc đó lại hỏi ngược lại dì Trương: “Cháu có bố mẹ mà, sao dì lại nói cháu không có bố mẹ chứ?”
Dì Trương cũng sững người một chút, lúc này mới bĩu môi nói: “Không phải cô lớn lên bên cạnh ông nội sao? Chưa thấy cô gân gũi với bà chủ và ông chủ…Là do đì Trương thấy cậu chủ ngã dưới đất nên trong lòng nhất thời vội vàng, nói sau rồi.
Tiểu Đồng, cô đừng đi tố cáo với ông nội nhé, được không? Là dì Trương nói sai, gì tạ lỗi với cô”.
Lúc còn nhỏ, cũng tin lời của dì Trương.
Nhưng đến thời điểm này, bởi vì một câu của quản gia Hạ “Dưới gan bàn chân phải của con gái tôi có một nốt ruôi màu đen”. Giản Đồng liên cảm thấy dưới gan bàn chân mình đau như bị lửa thiêu vậy, đau không chịu được.
“Ông chỉ, ông chỉ vì một cái nốt ruồi đen dưới gan bàn chân lại có thể nhận định đấy không phải con gái của ông sao? Ngoại trừ nốt ruồi ấy, thì còn bằng chứng nào khác chứng minh Hạ Vi Minh không phải con gái của ông không?”
Chỉ mỗi một nốt ruôi dưới gan bàn chân vẫn chưa thể khẳng định được ý nghĩ trong lòng cô ấy…trên thế giới này, không phải chỉ có một người có nốt ruồi đen dưới gan bàn chân.
Quản gia Hạ vừa muốn mở miệng nói gì đó, thì đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ vang lên.
“Là ai!” Toàn thân quản gia Hạ co lại, cảnh giác nhìn một vòng bốn phía xung quanh, đôi mắt đục ngầu chuyển động, từng chút từng chút quét qua ngõ ngách ở bốn phía, mặc dù không tóm được dấu vết nào, nhưng cái âm thanh kỳ lạ kia đồng thời cũng khiến quản gia Hạ có chút áp lực.
Sự việc đáng sợ thường có nhiều chuyển biến, sắc mặt quản gia Hạ thay đổi: “Không thể nói nhiều nữa! Tôi không sống được, thì cô cũng đừng mong sống tiếp! Cũng…chôn theo Vi Minh đi!”
Quản gia Hạ nói rồi lộ ra vẻ mặt hung ác.
Một con dao găm, mũi dao nhọn hoät áp lại gân “Dừng tay!”
Tô Mộng thây không thể trốn thêm được nữa, không thể ngờ được, ông già này lại cảnh giác đến thể, chỉ hơi có một chút động tĩnh lạ thì liền lập tức cảnh giác, không hề do dự chuẩn bị động thủ.
Tay cô để sau lưng, lén lút gửi định vị đến điện thoại của Trầm Tu Cẩn Rồi vội vàng vất vào một góc…nêu điện thoại bị lão già này nhìn thấy thì việc cô gửi định vị cho Trâm Tu Cẩn cũng sẽ bị phát hiện.
“Tô Mộng?” Giản Đồng hét lên: “Chị mau chạy đi”
“Đừng nói mấy câu ngốc nghếch!” Tô Mộng läc lắc đầu, “Hiện tại tôi chạy đi, thì cũng khó có thể thoát được sự trừng trị của ông chủ”.
“Em xin lỏi…là em khiển chị bị liên lụy”.
“Ngốc à, là tự tôi đuổi theo đến đây. Nếu tôi đã muốn chạy trổn, thì việc gì tôi phải đến đây”.
“Cô là Tô Mộng bên cạnh cậu chủ sao!” Quản gia Hạ hét lên: “Vốn dĩ không có việc gì của cô, cô lại vì người phụ nữ này mà đến tìm cái chết, vậy thì đừng trách tôi ra tay!”
“Ha ha, nói nghe thật là hay, thực ra vì mấy việc xấu xa của ông bị tôi nghe thấy hết rồi, ông Sợ tôi nói ra nên mới muốn giết người giệt khẩu?”
Gương mặt quản gia Hạ xanh đỏ đan xen, căm ghét phun ra một câu: “Dù sao thì hôm nay hai người bọn cô phải xuống dưới đó cùng tôi, nghe thấy rồi thì cũng làm sao chứ!”
“Táng tận lương tâm! Ấn oán của nhà các người lại đi liên lụy đến người khác, còn làm như nghĩa khí nói tất cả đều là lôi của người khá!
c Nói Hạ Vi Minh không phải con gái của ông tôi không thể tin đượ!
c Năm đó cô ta muốn hại Tiểu Đồng bị làm nhục mất trinh tiết, kết quả là bản thân ngược lại lại chịu nhục. Hôm nay ông đem cái việc xầu xa của bản thân là giết chính con gái của mình áp lên người Tiểu Đồng…Tôi thấy hai người không phải bổ con mà lại không khác gì bổ con! Đều máu lạnh ích kỷ như nhau!”
“Câm mồm “Tại sao tôi phải câm môm? Ông được làm mà tôi không được nói sao? Chỉ cho Chầu Quan đốt nhà? Ha ha?”
Tô Mông dùng những lời lẽ kịch liệt tố cáo quản gia Hạ, Giản Đông dần dần bình tĩnh lại..trâm ngâm suy nghĩ nhìn về phía Tô Mộng đang không ngừng kích động quản gia Hạ…chị Mộng đang cổ tình kéo dài thời gian!
Ánh mất cô nhìn về phía cánh cửa sät…
Trong xe, điện thoại của Trầm Tu Cẩn nhận được tin nanh của Tô Mộng, vội vàng mở ra, lập tức nhảy ra một định vị địa điểm, tim đột nhiên đập nhanh, luồng dự cảm không lành ấy càng trở nên mạnh mẽt!
Chỉ gửi định vị địa điểm, ngoài ra không có bất cứ một kí tự nào khác…Tình hình hai người con gái này không ổn.
Chiếc xe lao về phía trước như chơi trò chơi sống còn, chỉ cầu có thể nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh chỏng có thể đến được địa điểm ấy!
Đó là một cái nhà kho cũ, không gần không xa, ở nơi giao nhau giữa thành phố và nông thôn.
Trong nhà kho, Tô Mộng thành cỏng khiến cho quản gia Hạ tức đến nghẹn họng, hai người đấu võ mồm với nhau, ông đến tỏi đi, tiếng phanh xe phía ngoài nhà kho, vang lên rất lớn, dù là người ở bên trong cũng nghe thấy tiếng bánh xe ma sát kịch liệt với mặt đât phát ra thứ âm thanh nhức óc.
Đôi môi đỏ rực của Tô Mông cong lên, liếc về phía quản gia Hạ, ung dung quay người, từ từ đi tới góc tường, vô vùng uyển chuyển cúi người xuống nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên.
Quản gia Hạ sau khi nhìn rõ thứ đó thì hét lên: “Cô đã dùng điện thoại làm gì hả?”
“Ông không biết nhìn à? Làm cái gì, không phải trong lòng ông đã đoán được rồi hay sao?”
“Cô vừa rồi…là kéo dài thời gian???”
“Ha ha”.
Quản gia Hạ nhạy cảm, cuối cùng cũng hiểu ra, vừa rồi Tô Mộng cố ý kéo dài thời gian Ông ta không kịp để nói thêm điều gì với Tô Mộng, năm chặt con dao trong tay, lao đến Giản Đồng đang bị trói trên chiếc ghế vẹo chân kia, nghiến răng nghiến lợi, căm hận chửi rủa: “Tôi có chết cũng sẽ không cho cô sống yên ổn! Con khốn này!”
Mặt Tô Mộng biến säc, không ngờ răng Trầm Tu Cẩn đã ở bên ngoài rồi, quản gia Hạ vân còn không dừng tay…ồng ta vẫn muốn cùng nhau đến chó chết!
Không nghĩ nhiều, hành động đã đi trước suy nghĩ, chân của cô, đúng lúc quản gia Hạ lao qua đó thì cũng lập tức nhấc chân chạy về cùng hướng đó: “Không được động vào cô ấy!”
Gương mặt trang điểm tinh tế của Tô Mộng đã nhòe hết rồi, nhưng cô cũng không còn để ý được bất cứ điều gì nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ không thể để con dao hung khí kia đâm vào người Giản Đồng Tay cô ấy, nhanh như chớp từ phía sau kéo lấy cánh tay đang giơ con dao của quản gia Hạ: “Đừng sai lại càng thêm sai!”
“Cút ra!” Quản gia Hạ nhìn Tô Mộng năm chặt cánh tay của mình thì nhấc chân đạp Tô Mộng đang ở phía sau, “Hự!” Một cảm giác đau nhói dội vào bụng, đau đến mức những gân xanh trên mu bản tay năm tay quản gia Hạ nổi lên từng đường từng đường.
Thở hổn hế…a…a…a nam chặt lấy tay quản gia Hạ nhất định không buông.
Quản gia Hạ trở nên gấp gáp, lại muốn đạp vào bụng Tô Mộng, tim Giản Đồng đập như muốn nhảy ra ngoài, trong lúc gấp gáp, liên nghiêng người về hướng chiếc chân ghế bị gãy, đổ nghiêng người xuống đất, “Bụp” một tiếng, cả người và ghế đổ rầm xuống đất, canh trước người Tô Mộng, hai chân của quản gia Hạ giâm mạnh lên bả vai của Giản Đồng.
“Tiểu Đồng, cô..” Tô Mộng sững người, “Ngốc à?
“Chị Mộng, người ngốc là chị thì có”. Giản Đồng nói: “Em và chị đầu tiên cũng chỉ là những người xa lạ, sau đó em làm thuê cho chị, chị là bà chủ của em, có bà chủ nào lại đi nhận thay nhân viên làm thuê của mình một đá như thế không?”
“Được lắm, chúng cô chị em tình thâm, thì tôi cho chúng cô cùng nhau xuống dưới ấy, cho có người bầu bạn!” Tiếng gào lớn, đâu mũi dao nhọn hoät sáng lóe lên không hề nể nang gì hướng đến cổ Giản Đồng mà đâm xuống!
Dù cho trong lòng đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng trong thời khắc này Giản Đồng và Tô Mộng vân theo bản năng bị dọa đến mức nhằm nghiên hai mät, chính tại lúc con dao đâm vào cổ cỏ ấy, hai người họ nhăm chặt mặt lại.
Tí tách, tí tách, tí tách…
Dung dịch ấm nóng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt Giản Đồng, cô không cảm nhận được cảm giác đau nhói nên có ở cổ mình, không hiểu chuyện gì liên mở trừng hai mắt..
Giây tiếp theo!
“Cạch!” Cô hận không thể nghiến nát hàm răng!
“Tay năm lưỡi dao…không đau à?” Giản Đồng ngây người nhìn chăm chăm vào bàn tay đang năm lấy lưỡi dao sắc nhọn, máu nhỏ từng giọt trên mặt cô.
Säc mặt Trâm Tu Cẩn xanh lè, đôi môi mỏng mím chặt, con mắt sâu hun hút nhìn chăm chăm vào Giản Đồng một lúc lâu, cho đến tận lúc đã xác định được người con gái ở trước mặt mình hoàn toàn không sao, thì trải tim mới bình ổn lại một chút.
Quay đầu một cái, ánh mất lạnh lùng tức giận nhìn thẳng vào gương mặt trăng bệch của quản gia Hạ, còn chưa quát lên tiếng nào với quản gia Hạ, thì gương mặt già nua của người ở phía sau đã trở nên trăng bệch, đỏi môi cắt không còn giọt máu: “Tôi phải báo thù cho Vi Minh! Vị Minh chính là vì cô ta mà mất mạng, thì tại sao cô ta vân có thể tiếp tục sống chứ!” Ông lão quản gia căm thù phân nộ hét lên, đôi mät tràn đây căm hận nhìn chăm chăm vào Giản Đồng Tô Mộng không dám tin vào tai mình, đến lúc này rồi mà ông ta vân còn không có liêm sỉ như thể!
“Cái chết của Hạ Ví Minh rõ ràng là…”
Tô Mộng còn chưa kịp nói hết câu thì quản gia Hạ lại càng gào lên to hơn: “Cậu chủ, giết người đền mạng! Vi Minh chết thảm như thế, tôi người đầu bạc phải tiên người tóc xanh, trong lòng vô cùng đau xót! Cậu chủ, cậu có nói qua phải tìm lại công băng cho Vi Minh mà! Những lời cậu chủ nói năm đó cậu chủ có thể quên, nhưng người bô này không thể quên được! Cậu chủ không thể xuống tay thì để tôi tự mình xuống tay!”
Tô Mộng thực sự bị làm cho tức chết được, không dám tin vào tai mình, sao lại có con người không nói đạo lý như thế chứ!
Là do người già trở nên xấu xa? Hai là người xấu trở nên già nua?
Cô há miệng định nói hết những điều trước đấy nghe thấy ra, nhưng Giản Đồng lại nhìn về hướng cô läc läc đầu, cô không hiểu nên tạm thời lựa chọn không lên tiếng “Trâm Tu Cẩn, nếu như, tôi nói với anh, Hạ Vi Minh bị chà đạp rơi vào tỉnh cảnh thảm thương, là do cô ấy tự làm tự chịu, và cái chết của cô ấy, là…
Giản Đồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên Trầm Tu Cẩn.
“Câm mồm!” Cô ấy còn chưa nói xong, thì quản gia Hạ lại chửi tiếp: “Cô vấn còn mặt mũi nói!”
“Ông câm mồm. Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nhìn vào quản gia Hạ, lại nhìn sang Giản Đồng: “Em nói tiếp đi”
“Hạ Vi Minh không phải bị tôi hãm hại. Cô ấy chết là vì bị quản gia Hạ giết”. Cô nói, ngấng đầu nhìn Trâm Tu Cẩn băng ánh mắt rất nghiêm túc “Anh sẽ tin những lời tôi nói chứ? Anh sẽ tin sự trong sạch của tôi sao?”
Ánh mắt cô, lướt về đôi tay rỉ máu của Trâm Tu Cẩn…