Tuyệt Sắc của Lam Hà cũng là một trong những nhân vật tham dự khiêu chiến Ma Thần Thủ Hộ, lúc này thấy cảnh tượng mừng rỡ của Hưng Hân trên kênh công hội, đột nhiên cậu cảm thấy rất thành công. Ở Lam Khê Các, cậu đã không cảm nhận được cảm giác ấy từ rất lâu, ở nơi đó cậu chỉ thực hiện nhiệm vụ một cách máy móc. Số lượng người mới của công hội, mức độ hài lòng với công hội, tựa như một bản báo cáo kết quả cứng nhắc. Cậu đã lâu không cùng những người mới của công hội chia sẻ niềm vui đơn giản này. Cậu luôn qua lại ở khu cấp cao, ngày ngày ghi chép quá trình phá bản cấp cao cùng một đám cáo già. Khi ở cùng những tay già đời ấy, niềm vui trong game dần trở nên đơn điệu.
“Mọi người vất vả rồi.” Đoàn đội vừa đánh xong Ma Thần Thủ Hộ, Quân Mạc Tiếu lên tiếng.
Mọi người đều trả lời khách sáo.
Trong công hội có thể có acc clone của những công hội khác nằm vùng… Lam Hà thầm nghĩ. Suốt năm ngày nay, dù không đăng nhập tài khoản Lam Hà, nhưng cậu vẫn nắm rõ mọi chuyện ở Lam Khê Các. Bên cạnh cậu còn có những người khác, đó đều là những nhân vật ngoan ngoãn tuân theo Lam Hà. Tuy khó hiểu trước hành động của Lam Hà, mọi người cũng không hỏi nhiều. Có chuyện gì vẫn xin chỉ thị từ cậu như cũ, sau đó bố trí hành động.
Năm ngày cũng chẳng xảy ra việc gì quá hệ trọng. Có cần phái thêm clone xâm nhập Hưng Hân không, việc này đã do Xuân Dịch Lão đích thân ra tay, không còn người chạy tới hỏi Lam Hà nữa.
Mà nhân vật mới Tuyệt Sắc của cậu, địa vị ở công hội Hưng Hân trong năm ngày qua không phải dạng vừa đâu. Ngoại trừ Quân Mạc Tiếu siêu nổi tiếng, cậu có thể được xem như nhân vật ai ai cũng biết thứ hai trong công hội.
Công hội hơn ngàn người được Lam Hà xử lý trật tự rõ ràng. Dù là luyện cấp khu hoang dã hay đánh phó bản, kể cả làm nhiệm vụ, công hội Hưng Hân dần tổ chức có hiệu quả.
Mà công hội Hưng Hân phát triển cực nhanh, ngay cả một người xuất thân từ công hội có câu lạc bộ như Lam Hà cũng cảm thấy không thích ứng kịp. Nói chung, mỗi khi tăng một cấp là có thể lập tức tăng đầy cả trăm người.
Danh tiếng của các công hội dưới trướng câu lạc bộ phụ thuộc vào những tay lão làng yêu Vinh Quang tha thiết, mọi người có riêng đội tuyển và tuyển thủ mà mình yêu thích, đương nhiên yêu ai yêu cả đường đi nên ủng hộ luôn cả công hội.
Đừng cho rằng công hội của câu lạc bộ cũng tuân theo mặc định trò chơi, thành viên chỉ tối đa mười ngàn người. Tại một nơi tập trung những tay lão luyện như Thần Chi Lĩnh Vực, có khi còn có những công hội do fan tự thành lập hoặc dưới trướng Lam Khê Các. Họ đều là fan của chiến đội Lam Vũ, cứ thế mà thuận tiện tụ tập lại trong game. Thực tế thì, hành động tụ hội ấy phụ thuộc vào sự tồn tại của chiến đội, vốn dĩ không cần thứ như công hội. Chẳng qua, người hâm mộ lại là tài nguyên vô cùng cần thiết của câu lạc bộ. Một trò chơi kết hợp chung với thi đấu e-sport như Vinh Quang, ắt sẽ có một phương thức thuận tiện gom góp nhóm fans lại cùng một chỗ.
Loại ưu thế này, công hội bình thường tuyệt đối không có.
Mà công hội Hưng Hân hiện tại vẫn chỉ là một công hội của người chơi thường, dù người lãnh đạo là đại thần Diệp Thu, nhưng thân phận không hoàn toàn phơi bày ra ánh sáng. Huống chi, ở một khu mới, loại thân phận này giống như tiếng tăm của câu lạc bộ, không có tác dụng gì quá lớn.
Người mới chỉ vừa tiếp xúc với Vinh Quang. Chiến đội? Tuyển thủ? Họ cũng mới hiểu sơ sơ, chưa nhanh đến mức có thể nảy sinh được bao nhiêu tình cảm.
Công hội Hưng Hân có thể bành trướng nhanh đến vậy, hoàn toàn dựa vào danh tiếng cá nhân của Quân Mạc Tiếu, đó cũng là do dẫm đạp lên danh tiếng của các công hội khác mới có. Nhưng loại danh tiếng ấy không thể so sánh với độ trung thành của fan chiến đội. Nếu cứ tiếp tục phát triển quá mức như vậy, dù là một công hội do người nổi tiếng gây dựng, Lam Hà cũng không quá xem trọng.
Cậu vốn định nhắc nhở Quân Mạc Tiếu, kết quả sau khi công hội lên cấp 10, số người tăng thêm dần chậm lại. Giờ đã lên cấp 12, năm ngày trôi qua, sau khi một nhóm người vừa gia nhập, Lam Hà nhìn thấy công hội đóng hẳn đăng ký nhập hội.
Lam Hà thầm đập đầu của mình.
Mấy thứ đó còn cần cậu nhắc sao?
Giao việc quản lý công hội cho cậu, vậy chưa chắc là người ta không biết gì, người ta chỉ không có thời gian mà thôi. Phương hướng phát triển mai sau của công hội, vị đại thần mười năm kinh nghiệm này, quả nhiên không phạm chút sai lầm.
Nhưng năm ngày cũng hết rồi, bản thân không thể trà trộn mãi ở Hưng Hân được, có lẽ cần phải…
Lam Hà đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhận được tin nhắn, tiện tay mở ra.
“Lão Lam ơi” Tin từ Quân Mạc Tiếu.
“Tui nhỏ hơn ông mà ông nội.” Lam Hà hộc máu, toàn bộ Vinh Quang đều biết tuổi nghề của Diệp Thu, bản thân mình còn chưa già như hắn, tại sao lại thành “Lão Lam” rồi.
“À, Tiểu Lam ơi” Tin trả lời sửa lại xưng hô, nhưng Lam Hà vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cơ mà lần trả lời này cậu nhịn được, không so đo nữa.
“Giới thiệu vài người cho cậu.” Diệp Tu gửi danh sách gồm bốn người bạn cũ Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, Thiển Sinh Ly, Mộ Vân Thâm và bốn người theo chân họ từ công hội Nguyệt Luân cho Lam Hà.
“Chi vậy?” Lam Hà hỏi.
“Những người này không phải người mới, đẳng cấp cũng không cao, vừa hay có thể chơi cùng mấy bé ma mới, cậu xem sắp xếp thế nào?” Diệp Tu trả lời.
“Tui…Tui còn cả đống việc lớn bên Lam Khê Các đấy!” Lam Hà nhịn không được. Tuy gần đây Lam Khê Các không có việc gì lớn, nhưng ông nội này cứ tự nhiên sai bảo mình là thế nào hả! Ông đây là dân nằm vùng đó!
“À, vậy cậu xử lý xong thì sang đây sắp xếp sau.” Diệp Tu trả lời.
Lam Hà thiếu chút nữa đột quỵ, bản thân chẳng biết đáp lại sao nữa, kết quả đối phương gửi thêm một tin nữa: “Tui đề nghị cậu dùng 2 máy, đăng nhập 2 acc, thế nào, có điều kiện không?”
“…” Ngoại trừ dấu chấm câu, Lam Hà thật sựkhông biết nên đáp thế nào.
Sau đó là tin nhắn từ hệ thống, Lam Hà mở ra xem, vừa đủ tám yêu cầu thêm bạn tốt từ những người trong danh sách mà Diệp Tu gửi, hiển nhiên Diệp Tu đã nói trước với đám người kia rồi.
Lam Hà im lặng rồi đành chấp nhận. Mọi người đều là người chơi cũ, chung quy cũng biết điều mình cần làm, sau hai ba câu chào hỏi, liền đi thẳng vào vấn đề.
Lam Hà phải sắp xếp đám người trong công hội suốt năm ngày nay, tám tên già đời này phải bố trí thế nào, không ai rõ ràng hơn cậu. Sau khi biết giờ giấc sinh hoạt nghỉ ngơi của họ, cậu nhanh chóng tìm cho tám người những vị trí thích hợp.
Về tác dụng của tám người này, Lam Hà và Diệp Tu đều hiểu rõ, tính chất cơ bản cũng hệt như cậu, là bảo mẫu của đám người mới. Nếu công hội có quy mô nhỏ lại chút, chỉ vài người thôi cũng có thể quản được, nhưng công hội Hưng Hân phát triển thật đáng sợ, mới năm ngày mà đã 1200 thành viên. Trước vẫn là Lam Hà một mình bận rộn đủ chuyện, hiện tại có thêm 8 người, hơn nữa đẳng cấp lại phù hợp, sau khi Lam Hà sắp xếp cho tám người, trong lòng cũng hớn hở vô cùng.
“Số lượng người mới gia nhập rất nhiều, chắc không chỉ có nhiêu đây tay lão luyện đâu há?” Lam Hà cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Tu. Sau khi tăng lên cấp 10, công hội đột nhiên không quơ đại ngườinữa, cũng không đóng hẳn đăng ký nhập hội, cậu biết hắn đang đợi những người đã rút khỏi công hội cũ và chuẩn bị đổi hội năm ngày trước. Mà đẳng cấp của nhóm người ấy chắc chắn rất cao. Lam Hà xem qua danh sách công hội, cậu thậm chí nhìn thấy vài cái tên quen quen trong đám người đấy, đó là những kẻ rời khỏi Lam Khê Các đầu quân cho công hội Hưng Hân. Lam Hà không biết nên dùng tâm tình gì để chú ý chúng.
“Ừ, hẳn là rất nhiều, cậu cứ từ từ mài mò cách tổ chức đi há!” Diệp Tu trả lời.
“…” Lam Hà thực sự chỉ có thể gửi dấu chấm câu, với cái tên phủi tay mặc kệ mọi chuyện kia, cậu chẳng còn tức giận gì nổi nữa.
“Anh có chuẩn bị khiêu chiến kỷ lục phó bản không?” Lam Hà thẳng thắn đổi đề tài, thành thật mà nói, vấn đề này chính là nguyên nhân mà các công hội lớn căm thù công hội Hưng Hân. Theo lẽ thường, Hưng Hân không có lý do gì mà không đi khiêu chiến kỷ lục phó bản cả. Thế nhưng sau vài ngày Lam Hà ở công hội Hưng Hân, lại phát hiện Hưng Hân có muốn cạnh tranh kỷ lục phó bản, cũng không đủ điều kiện.
Đẳng cấp chính là thứ hạn chế của họ.
Toàn bộ công hội chỉ có cấp bậc của ba người Quân Mạc Tiếu, Phong Sơ Yên Mộc và Hàn Yên Nhu có thể sánh bằng công hội lớn. Bọn họ có thể bảo vệ phó bản đầu tiên như các đội phó bản của công hội lớn ở khu 10.
Nhưng ngoại trừ bọn họ, thì tìm không ra người thứ tư.
Vốn trong đội của Quân Mạc Tiếu còn có Bánh Bao Xâm Lấn, đẳng cấp của tên kia giờ bị tụt hẳn ba phó bản, còn tên quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro xuất hiện sau này, Lam Hà kéo lên kéo xuống danh sách công hội cũng không tìm thấy.
Chắc chắn không thể tìm thấy những tài khoản có cấp bậc giống vậy ở khu mới. Lam Hà có thể tính được tổng số người, đó chính là 99 người cùng hợp tác ở thành Tội Ác. Nếu cho Lam Hà thời gian, cậu còn có thể viết đầy đủ tên của 99 người, tất cả đều là các thành viên tinh anh của mỗi công hội, người như thế khẳng định sẽ không bị Hưng Hân lôi kéo.
“Nhà không có điều kiện, người của tụi tui thiếu đẳng cấp.” Diệp Tu trả lời, quả nhiên cũng bị vấn đề trên gây khó khăn.
“Lam Khê Các của mấy cậu có thể cho tui mượn hai tài khoản không?” Diệp Tu lại hỏi.
“Anh đừng có mơ.” Lam Hà trả lời cực nhanh, nằm vùng trong công hội Hưng Hân mà còn kiêm luôn chức bảo mẫu, cậu đã cảm thấy rất kỳ cục, giờ còn cho mượn tài khoản, đến chính cậu cũng không giải thích nổi. Mấy ngày nay ai cũng thấy cậu dùng nhân vật Tuyệt Sắc, họ chỉ nghĩ cậu làm nằm vùng riết nghiện, chứ không hề biết rõ cậu đang làm gì.
“Mấy ngày nay nhân vật Lam Hà của cậu không online nhỉ?” Diệp Tu hỏi.
“Ừ, không onl…”
“Lãng phí ghê, cho mượn xài chút đi?”
“Cút! Tài khoản đó là tài khoản hội trưởng của tui!” Lam Hà rốt cục nhịn không được. Trước cậu vẫn còn ghi nhớ thân phận đại thần của Diệp Tu, nói năng còn khá tôn trọng. Thế nhưng, nhận thức càng nhiều, càng thấy quả thực đếch cần tôn trọng chi nữa…
Quả nhiên càng gần gũi càng không thể ngưỡng mộ… Lúc Lam Hà hét vào mặt đại thần, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, thấy hơi nghiện rồi.