Phải, Mạc Phàm lần này không có lại gọi ra một đầu hắc long đáng sợ nữa,
Mà hắn gọi ra Bạch Linh Chi Đế…
Giữa bầu trời Minh Lang sơn, thất thải quang mang dung tụ hóa thành cầu vồng, trên cầu vồng thấy lấp lánh nhiều nhiều Thiên Thanh Hồ Điệp, Thiên Thanh Hồ Điệp uốn lượn xung một một bạch y nữ nhân; nàng dung nhan tinh xảo có thể đả động mỗi một người thẩm mỹ khác biệt, mà là tại dưới tình huống khí tức phồn thịnh của nàng tỏa ra, lại vẫn như vậy quốc sắc thiên hương khuất phục đám người.
Bạch Linh Chi Đế xinh đẹp tựa tuyết y thánh nữ, thêm phần lộng lẫy ôn nhu dáng người bước ra từ triệu hoán khế ước.
Lập tức một mảnh xanh tươi dày đặc hồ điệp tựu chung về một chỗ, Thần Mang Trì Dũ, thất thải cầu vồng tựa hồ từ trên vĩnh hằng vị diện nào đó nhẹ nhàng như mật ngọt rót xuống Minh Lang sơn, đánh dấu vào vị Phích Lịch Điểu vụn vỡ.
Tia thứ nhất hồng quang, truyền cảm kêu gọi linh hồn trở lại,
Tia thứ hai huỳnh quang, mềm mại hấp thụ tế bảo mảnh vụn,
Tia thứ ba thanh quang, nồng đậm gắn kết tứ chi cơ thể,
Tia thứ tư thủy quang, thanh tịnh tái tạo da thịt,
Tia thứ năm tử quang, cường hóa xương cốt,
Tia thứ sáu hạt quang, chan hòa dung nhập thần trí,
Tia thứ bảy bạch quang, thần mang hoàn mỹ phục hồi.
“U u u u u u u ~~~~~~~~~~!”
Dưới mắt đất, xuất hiện lít nhít lôi điện tụ lại, không dấu hiệu mở rộng dang cánh ra to to bao phủ mấy trăm mét diện tích, Phích Lịch Điểu như từ hư không trở về, đập đập cánh lớn tung bay lên trời, càng là hăng say, càng là muốn bung ra cực hạn năng lực của mình.
Đây một màn tái sinh vô thực diễn ra trước mắt, để ngoại trừ Mạc Phàm và Bee ra, mọi người ai nấy đều hồn phách không cách nào giữ được.
“Bạch… Tinh Linh…”
“Bạch tinh linh đế vương…”
Bạch Linh Chi Đế giáng lâm, nàng xinh đẹp bất phàm, hoàn toàn ngược lại với một Hắc long trăm phần đáng sợ, ngàn vạn lần hung hăng.
Chỉ là kể cả vậy, Quan Trung Hà vẫn như cũ hai tròng mắt triệt để muốn rớt ra ngoài, đối với kinh sợ, lúc này càng thêm kinh sợ. Bạch tinh linh thuộc về cực đại trân quý, là hạng ưu tú nhất sinh vật cũng ở trên tay con người trước mắt này, liền hắn sở hữu hai đầu đế vương cấp bậc là cái ý nghĩa trêu ngươi gì?
Quan Trung Hà không thể nói được gì nữa, cho là muốn than vãn... nhưng lại làm sao than vãn khi Phích Lịch Điểu vừa được mang trở về từ cõi chết đây.
Nếu ma pháp nhân loại, là mình muốn tụt hậu hay là người này vốn dĩ như thần tiên tồn tại.
Gọi một cái Hắc Long Đại Đế ra đánh chết người,
Sau đó hô hoán một đầu Bạch Linh Chi Đế phục sinh người,
Vậy cũng là sinh tử sổ trạng trong tay hắn thao túng!!
Mà nói đâu xa, thậm chí hai đại danh thánh ảnh giả đi theo Farl, lúc trước đối với Mạc Phàm quan sát, hẳn là có chút địch ý. Bọn họ kể từ lúc tin tưởng Triệu Mãn Duyên loại đê tiện này, suýt chút tưởng rằng có thể theo đuổi được Mục Ninh Tuyết, suýt chút chạm phải ổ thuốc nổ hạng nặng.
Mãi đến khi biết Mạc Phàm, biết cái kia sự tình Farl kể lại, là hắn đứng trước toàn bộ Thánh Thành quang minh đều không bị đánh ngã. Là hai trong số chí cao Đại thiên sứ cũng do hắn đem thủ cấp về… thánh ảnh đơn thuần đem ra đặt bàn cân, rốt cục chả bằng một khối thịt thừa vứt đi.
Đây cũng là liệt tổ liệt tông ban phước mấy đời ngăn cản mình dây dưa với hắn a!
Vì thế cho nên, đệ nhất trưởng lão của Minh Lang thôn năm nay đã gần tiếp cận 70 tuổi, hắn lần đầu tiên có cái cảm giác hoài nghi nhân sinh của chính mình. Tại trong vô thức, lần thứ hai muốn sờ tay vào đũng quần kiểm tra…
Mạc Phàm không có nghĩ quá nhiều tâm trạng Quan Trung Hà, hắn tựa hồ đơn giản trả lại một ít đồ vật bị mình cướp đi, sẵn tiện mở ra con đường hợp tác nói chuyện.
"Lúc nãy chúng ta sai, chúng ta nhận sai, bây giờ ta thay mặt nguyện ý hồi phục cho ngươi Phích Lịch Điểu. Trưởng lão, lần này chúng ta muốn cùng các ngươi toàn lực ứng phó Côn Lôn yêu quốc, về sau sự tình nếu có thể kết giao hay bàn luận dĩ nhiên vẫn còn có thể, ngươi đây có muốn hay không qua kiểm tra sứt mẻ chính mình thú linh." Mạc Phàm nhỏ giọng nói với Quan Trung Hà.
“Không cần, ta tin tưởng ngươi, ngươi sắp xếp liền được.” Quan Trung Hà rụt rè nói, trong lòng hắn dần dần sinh ra nguyện ý tuyệt đối nghe theo Mạc Phàm.
“Ngươi chủ tu là triệu hoán hệ?” Tả Phong không nhịn được… rụt rè hướng về Mạc Phàm hỏi một câu.
Mạc Phàm nhìn hắn, phút chốc thầm nghĩ bản thân có hơi khoa trương. Trong thời gian ngắn như vậy gọi ra một cái Nghĩa hồn cách Hắc Long Đại Đế dọa người chưa hết, còn mượn tạm Tiểu Mei ra phục sinh cho Phích Lịch Điểu.
Ài… làm người vẫn là nên biết điểm dừng.
“Ân, ta chủ tu triệu hoán hệ, thứ tu ám ảnh hệ nha, khặc khặc... thật khó lắm mới tiến xa được tới đây!” Mạc Phàm bất đắc dĩ nói rằng.
Tả Minh, Tả Phong hai vị trưởng lão đã rất cẩn thận quan sát, thật sự là cách xa nhau quá xa về trình độ, họ đồng dạng không cách nào phân biệt được Hắc Long Đại Đế kia vốn dĩ cũng không phải cùng Mạc Phàm triệu hoán hệ có liên quan, tương tự Tiểu Mei vẫn chưa phải khế ước của Mạc Phàm.
Đơn thuần tin người ngược lại là Mạc Phàm làm triệu hoán hệ, bày ra thực lực có chút để cho người ta quá ngoài ý muốn.
Mà thời điểm Mạc Phàm nói ra, ba người bọn họ nhìn vào sắc mặt đám người trẻ tuổi ở đây, không hiểu vì lý do gì đều thấy ai nấy cũng đang cười cười… một loại cảm giác chân thực giống như mình bị hố vậy.
“Mạc Phàm quả nhiên thú vui tao nhã, đặc biệt đam mê vạch mông ra cho thiên hạ ngắm nhìn!” Triệu Mãn Duyên tuồng bè cho huynh đệ của mình.
“Ngươi nói cái gì đam mê vạch mông, lẽ nào… hai người các ngươi?” Bee quàng tay qua vai Triệu Mãn Duyên, cái kia ánh mắt phi thường không tốt ý nghĩ muốn nói.
“Ta nói, ngươi làm sao có cái đam mê biến thái đến nhường này, có hay không muốn thử luôn với thú vật, vừa vặn nhà ta có nuôi một đầu hiếm có sinh thể rất ưa thích của lạ nha!” Triệu Mãn Duyên đối với Bee nhướng mày thẳng thắn.
“Còn khó, bất quá mọi thứ có thể thỏa mãn nhu cầu ta đều không từ chối, nhưng giọng la hét của nam nhân thì ưa thích hơn một chút, đẹp trai như ngươi lại là một điểm cộng!” Bee cười cợt nói ra.
Nghe tên này xuất khẩu nhiều nhiều biến thái, rõ ràng là nằm ngoài dự liệu của Triệu Mãn Duyên. Thậm chí Triệu Mãn Duyên suýt chút cắn phải đầu lưỡi của mình, đây là hiếm hoi lần hắn cũng chẳng biết phải nên đối đáp sao với tên não bị đục khoét dâm ô này.
Mục Bạch đứng đó, hắn đứng cạnh Tương Thiểu Nhứ, nửa cái miệng cũng không dám mở ra tham gia vào đoạn đối thoại sinh lý giảng khoa. Nhưng căn bản trong lòng đúng là có một ít thắc mắc.
Giả dụ như Bee thực sự thuộc thể loại hoa tính mà nói, vậy chứng tỏ hắn khả năng hứng tình hơn người thường rất nhiều lần.
Vậy cũng đồng thời ý nghĩa rằng tác dụng của dược liệu lên người Bee, có phải hay không sẽ đạt tới cảnh giới đục tường năng lực.
………………..
………………..
Một cái hệ thống núi tuyết cùng thung lũng mênh mông trải dài từ Tây sang Đông, dù là mang vẻ đẹp của tuyết sơn thiên đường, nhưng đối với nhân loại thì lại là nơi ngự trị của một trong những cái địa ngục đáng sợ nhất từng xuất hiện trên dương thế, nó cắt ngang qua một phần lớn lãnh thổ Hoa Hạ. Vì thế một ít thành thị nhân loại tồn tại phụ cận, nếu so với những Nam Cực hay Sahara đế quốc cách xa an giới này thì lại càng vạn phần nguy hiểm hơn.
Văn minh nhân loại song hành phát triển cùng yêu ma, quái thú cũng không tính là đồng thời, nếu không muốn nói càng chậm hơn rất nhiều. Mà Côn Lôn yêu tộc lại chính như một trong những cổ đại ma tộc lâu đời nhất ở vị diện, tất yếu xem như bên trong không hẳn đều đoàn kết thống nhất thị gia, càng muốn chia đàn xẻ nghé lãnh thổ.
Ngũ hành thời không, Tả huyết tứ quốc, nhất tộc ngoại nhân.
Nếu có một vị trí đủ cao để đứng quan sát về hướng toàn bộ Côn Lôn ở phạm vi nhất định, không khó để nhận ra năm ngọn khổng lồ thần sơn nổi bật nhất nằm ở năm tuyến trụ trọng yếu cốt lõi nhất toàn bộ sơn mạch.
Cái gọi là Ngũ Hành sơn trong sử thi tồn tại cũng vì vậy mà có tên.
May mắn chính là một trong năm trọng yếu địa phận lại thuộc về nhân loại chiếm giữ, chính xác hơn là Minh Lang thôn tổ tiên trấn thủ thành công. Tòa sơn này cũng là Tây Hải thành khu vực, lấy tên theo bài danh nhất tộc, gọi là Minh Lang sơn.
Còn lại tứ tử vết tích, lần lượt Kỳ Liên sơn, Mộc Cách sơn, Bạch Đằng sơn, Côn Lôn Thánh sơn, toàn bộ đều thuộc về yêu tộc.
Hiện tại, đám Mạc Phàm bàn luận, đang là tụ tập ở Minh Lang sơn.