Hoàng hôn dần dần đến, dẫu là lạnh buốt đến tay chân rất khó cử động, cái kia phần bất an cũng nương theo tâm tình của người dân Minh Lang sơn muốn làm nung nóng vùng núi cao nơi này. Đánh đánh giết giết vốn dĩ chưa bao giờ mới mẻ, mà ở phần rạo rực trầm trọng chiến ý chèn ép xuống, dĩ nhiên cũng không có thiếu các quân sĩ, các pháp sư nguyện ý tự phát tụ tập lên, một bộ muốn cùng Côn Lôn yêu tộc đổ máu tới cuối đất trời.
Họp bàn quân y, lương y, nhu y song song với kế hoạch hành lang công kích yêu tộc tương đối mất thời gian; may mắn cách đó vài giờ, nhóm của lão sư Trần Khương cùng Linh Linh đã được Đỗ Tuần Du dẫn tới, sớm một chút gõ cửa nhập vào chung hội.
“Linh Linh, các ngươi nhanh như vậy đã báo cho người của cấm chú liên minh?” Mạc Phàm hỏi rằng.
“Thuận lợi đi, chúng ta không có thời gian đi đến Đĩnh Thành loại hình, nhưng may mắn gặp được Tùng Hạc lão sư dọc đường, liền có khả năng mượn quan hệ của hắn liên lạc với Cấm Chú hội Đế Đô. Đế Đô bên này làm việc hiệu suất nhanh hơn hẳn, trên thực tế có lẽ do thiên sứ Thánh Thành cũng ở đây đi, hoặc có thể do danh tiếng của ngươi” Linh Linh mở miệng đáp lại.
“Bọn họ đã tụ tập trước một nhóm bên ngoài Tây Hải Thành, thời điểm chuẩn bị do họ dự liệu, chúng ta cầm cự, tốt xấu thế nào vẫn chỉ dùng cho phương án cuối cùng.” Trần Khương sau đó bổ sung thêm vào.
“Được thế thì tốt. Ít nhất chúng ta còn một tuyến phòng thủ cuối cùng.” Ngải Giang Đồ nói rằng, hắn là quân nhân chỉ huy, đối với tình huống có đường lùi trang bị, hẳn là một việc bài bản tốt nhất mà từ nhỏ mình đã được huấn luyện qua.
Bỏ hết ngoài tai câu chuyện, Tả Phong trưởng lão ban nãy còn sôi nổi bàn luận, nhưng là kể từ lúc đám người Linh Linh, Trần Khương được dẫn vào, hắn cơ quai hàm đều không mấy được thoải mái.
Vấn đề cũ lập lại, ban nãy tam đại trưởng lão đã không mấy tán thành việc đưa bất kỳ ai lên núi sâu vào Minh Lang doanh trại, chỉ là có vẻ như được Quan Ngư ưu ái một lần, trái lại sĩ quan Đỗ Tuần Du lấy làm thường thức thắng lợi, liên tục mạo phạm quy tắc Minh Lang thôn.
“Này khoan hãy nói, Đỗ Tuần Du, ngươi đây đang là xem thường chúng ta lời nói phải không, liền ỷ lại một chút lập công, có thể muốn dắt người lên là sẽ dắt. Đây là báo cáo sự tình, chúng ta khẩn họp, người cũng có cái tư cách dẫn người chạy đến.” Tả Phong tính tình bộc trực, không khoan nhượng nói ra.
Nghe nói một chút tâm kế kẻ thống trị yêu tộc, Vĩ Linh Hoàng trong quá khứ vì để cho toàn bộ thành thị Bắc Hải phồn vinh suy tàn, nàng định kỳ bố trí khôi lỗi cho những kẻ lang thang, nạn dân nhập cư nhân khẩu, chọn cách thức thẩm thấu từ bên trong, hủy kênh sông ngòi, rải độc khắp ruộng đất.
Về sau thời điểm hạn hán xảy ra, nước mưa thiếu thốn, dòng sông khô cạn, thu hoạch trong năm căn bản không có cái gì, cuối cùng không thể cung cấp bất luận ít ỏi ra sao lương thực. Cuối cùng tự bản thân kinh thành chết yểu mà không tốn một sức lực tấn công của kẻ địch.
Đây không phải tiền sử nguy hiểm chưa từng xảy ra.
Mà nhắc cũng tại lần thứ nhất dẫn đám Mạc Phàm vào nhưng chưa báo cáo là một cái vô cùng khẩn sự tình. Miễn cưỡng tha thứ được.
Lần này lại đang là trong họp bàn thượng tầng, hắn vẫn không báo cáo mà đem Linh Linh, Trần Khương đến tận cửa gõ vào.
Rõ ràng muốn phản loạn, rõ ràng khinh thường trưởng lão tôn chỉ.
Nhìn sắc mặt của Tả Minh có vẻ đều sẽ muốn giết mình tại chỗ, Đỗ Tuần Du mạng nhỏ lập tức quỳ gối xuống, trên bàn tay đưa ra Minh Lang Lệnh lên đầu, hãi hùng nói:
“Thành chủ, ba vị trưởng lão, Đỗ Tuần Du thân thế hèn mọn, giữa chỉ biết phục mệnh và góp công chống giặc, ta đành không thể lưỡng toàn, cố chấp phá quy tắc tụ họp người… đây là Minh Lang lệnh, ta muốn đem ra dùng lần này để bảo mệnh xin tha.”
Minh Lang lệnh lóe lên, một lớp biểu bì nâu nhạt chảy vào người của Đỗ Tuần Du. Việc này đại biểu nếu tam vị trưởng lão có ý định sát tâm với Đỗ Tuần Du mà nói, rất không có khả năng tác động ma pháp lên người hắn. Một loại hình thức tương tự với thần ngữ lời thề của Quang Minh Thành Thành; cứ việc cấp bậc mãi mãi không có đạt tới được trình độ, nhưng tác dụng lên huyết mạch Minh Lang người như cũ không hề nhỏ.
“Đi ra ngoài trước, ngươi lần này dẫu sao vẫn là phạm tội nặng hơn một cái quy tắc. Việc sau xử phạt.” Quan Ngư hững hờ nói rằng.
Bản thân là thành chủ người, tận mắt thấy Minh Lang Lệnh của mình bị đem ra dùng một cách vô ích như thế, hắn trên thực tế có chút tức giận. Nếu không phải kìm hãm thành công, lần này đích thân hắn sẽ muốn đem Đỗ Tuần Du ra ngoài đánh cho một trận.
Đỗ Tuần Du vốn dĩ còn tưởng mình lần này dẫn người vào sẽ làm thêm một cái đại công, nào ngờ cuối cùng triệt để lâm vào sợ hãi, một mặt gập đầu mấy cái xuống đất tạ lỗi, sau đó vội vàng bỏ đi ra ngoài gian nhà, miễn cho ở lại lâu hơn sẽ chịu phải cơn thịnh nộ thật sự.
Đương nhiên, những người khác, đặc biệt là Mạc Phàm cùng với Bee quan sát tình huống tỉ mỉ hơn cả; trước nhìn theo bóng lưng Đỗ Tuần Du chạy ra phía ngoài, bọn hắn sau đó bốn mắt nhìn nhau, giống như một cái đồng thuận ý kiến cá nhân vậy. Bất quá ý kiến này chỉ giữ riêng cho bọn họ, cũng không có đi nói ra thời điểm.
Một lúc sau quay trở lại vấn đề, không khí buổi bàn thảo dần dần gia tăng tới mức độ căng thẳng hơn rất nhiều, việc khả dĩ phải làm, thứ nhất là quân số, thứ hai là chiến trường địa hình, thứ ba là xác suất tạo được sức ép cần thiết.
Ý kiến rất nhiều, tham mưu cũng rất nhiều, nhưng phương án trên cơ bản thời điểm này đều mang tính khó dự liệu được, khiến ai nấy đều rơi vào trầm tư.
Giả như muốn từ vị trí từ Minh Lang sơn tiến công yêu tộc, tại Minh Lang sơn dù bằng cách nào đi chăng nữa cũng chỉ tồn tài có hai cổng thông đạo, một cái gần nhất, chủ yếu nhất là trực tiếp lên Côn Lôn Thánh Sơn.
Mà Côn Lôn Thánh Sơn là như thế nào tên gọi?
Nó dĩ nhiên là một cái nhất nhất phong vị thái sơn bắc đẩu, mang trong mình soái khí kiêu ngạo, tại thượng huy hoàng như thần giới bên trong yêu quốc tồn tại, càng là lãnh thổ trọng yếu bao quát hàng chục vạn cây số diện tích, là khởi nguyên của yêu ma quốc nội hình thành, tụ tập đông đảo nhất vạn ma thú.
Rõ ràng sẽ được xếp vào nơi không muốn phát động chiến tranh nhất!!
Cho dù có đủ thực lực, cũng phải có đủ dũng khí mới được. Huống chi, nếu có một đầu đế vương nào đó ở đỉnh núi phát động công kích, như vậy, cho dù là cường giả sáu, bảy người tụ lại cũng không nhất định có thể lên núi như mong muốn. Tuyệt đối là một ngọn dốc được cho là tấm chắn trời.