Ánh mắt Hoắc Tùng Quần lóe lên, việc này có bao nhiêu “vô tình” mới có thể “đúng lúc” để cho Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy bức ảnh mờ ám như thế này.
Anh nhìn Lạc Hiểu Nhã mím môi, biểu tình quật cường, thở dài một tiếng rồi mở miệng: “Ngày đó quả thật là anh có đi gặp An Bích Hà”.
Lời này vừa nói ra xong, ánh mắt Lạc Hiểu Nhã tối sầm lại, móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay, làm cho tầng da ở đó gần như rách ra.
Nhưng cô không mở miệng, mà để cho Hoắc Tùng Quân nói tiếp.
“Anh chuẩn bị đi đón em tan ca, lại nhận được tin nhắn An Bích Hà gửi đến, cô ta nói có chút chuyện muốn nói cho anh biết, là chuyện liên quan đến mẹ của em”
Hoắc Tùng Quân nói xong, nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt căng thắng của cô.
Anh vuốt bộ tóc dài mềm mượt của cô, tiếp tục nói: “Anh biết bên trong có bẫy, nhưng em muốn biết những chuyện kia như thế, cho nên anh vẫn lựa chọn đi đến đó.
Quả nhiên giống như anh nghĩ, An Bích Hà đã giở trò với anh.
Cô ta giả trang thành bộ dáng của em, động chân động tay lên nước hoa của mình, muốn mê hoặc anh, may mà anh phát hiện kịp thời, vạch trần âm mưu của cô ta.
Những việc về sau thì anh không biết”
Hoắc Tùng Quân không kể cho Lạc Hiểu Nhã việc anh ra tay với An Bích Hà, mấy loại chuyện dơ bẩn này, vẫn không nên nói cho cô biết thì tốt hơn.
“Hiểu Nhã, từng câu anh nói đều là thật.
Nếu như em vẫn không tin, anh có thể đưa em đến câu lạc bộ đó, hỏi nhân viên ở đó” Hoắc Tùng Quân bỗng nhìn nghĩ tới gì đó, lấy di động ra đưa cho Lạc Hiểu Nhã xem.
“Đoạn tin nhắn đó anh vẫn chưa xóa đi, em xem”
Lạc Hiểu Nhã ghé đầu qua nhìn một cái, quả thực giống như những gì Hoắc Tùng Quân nói, An Bích Hà gửi một tin nhắn, lừa gạt anh đi qua đó.
“Đúng, xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh.”
Đây chính là điểm tốt của Lạc Hiểu Nhã, bản thân làm sai, không bao giờ biện minh, mà là chân thành xin lỗi.
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân mềm mại: “Không sao, nếu như anh là em, gặp phải tình huống như vậy, chắc chắn cũng sẽ hiểu lầm.
Anh không biết em từ đầu mà nhìn thấy mấy bức ảnh được làm giả như thật này, thế nhưng người cho em xem loại ảnh này, tám chín phần mười là không muốn nhìn thấy chúng ta hạnh phúc”.
Anh nói xong, nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã ngây người, khóe miệng Hoắc Tùng Quân khẽ cong
lên, ánh mắt lóe lóe.
Cái gì mà vô tình chứ? Anh không tin đầu, có thể tiếp xúc với mấy thứ này, ở bên cạnh Lạc Hiểu Nhã, lại còn không muốn hai người bọn họ bên nhau còn có thể là nữa chứ.
Ngoài Lâm Bách Châu ra thì còn có thể là ai.
Quan trọng là Hiểu Nhã còn rất tin tưởng Lâm Bách Châu, Hoắc Tùng Quân liền nhân cơ hội này, làm biến đổi thái độ của Lạc Hiểu Nhã đối với Lâm Bách Châu.
Lạc Hiểu Nhã cũng có chút đăm chiêu, có điều cô cảm thấy Lâm Bách Châu không giống như những gì anh nói, bác sĩ Lâm có lẽ nhìn thấy hai bức ảnh này cũng bị hiểu lầm, muốn nhắc nhở cô mà thôi.
“Lát nữa anh sẽ cho người đi điều tra, là ai truyền hai bức ảnh đó ra ngoài.”
Lạc Hiểu Nhã gật đầu, ngước mắt lên nhìn thấy thân trên trần trụi của anh, vô cùng quyến rũ, mặt lại đỏ lên, ánh mắt né tránh: “Anh có thể mặc quần áo vào không? Còn nữa, tôi… quần áo của tôi đâu, tôi cũng muốn thay quần áo”
Hoắc Tùng Quân cười cười: “Quần áo của em bẩn rồi, anh gọi người đem đi giặt.”
“Vậy, vậy tôi mặc cái gì?” Lạc Hiểu Nhã ngây người một chút, chẳng lẽ phải mặc quần áo của Hoắc Tùng Quân sao?
Hoắc Tùng Quân không có nói chuyện, trực tiếp đi mở tủ quần áo.
Lạc Hiểu Nhã bây giờ mới phát hiện, cả một tủ quần áo rộng lớn, đều là quần áo dành cho nữ, xuân hè thu đông có đủ cả.
“Đây, đây là..”
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân dịu dàng vô cùng, dung mạo anh tuấn: “Lúc em không ở đây, mỗi mùa anh đều đặt những thương hiệu mà em mặc thường ngày, gửi những sản phẩm mới nhất của họ đến đây.
Những thứ này đều được chuẩn bị cho em, em xem xem có thích không? Nếu như không thích, anh chuẩn bị lại cho em”.