Thật sự Lạc Hiểu Nhã không ngờ Hoắc Tùng Quân lại làm được đến mức này, anh không phải là một người chu đáo, nhưng lại vì nhớ mong cô, cẩn thận chuẩn bị cho cô những thứ này, giống như trước nay cô chưa từng rời đi, cũng giống như vẫn luôn đợi cô quay về.
Nói không cảm động là giả.
Đáy lòng Lạc Hiểu Nhã chấn động, mũi ê ẩm chua sót, trong thời gian cô rời đi, vẫn có người chờ mong cô, lo lắng cho cô.
Loại cảm giác này làm cho cô vô cùng uất ức.
“Anh giúp tôi chọn một bộ đi, tôi sắp trễ giờ làm rồi.”
Mắt hoa đào của Lạc Hiểu Nhã ngấn nước, dung mạo tươi sáng xinh đẹp, khóe miệng hàm ý cười, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống gương mặt trắng nõn của cô, làm cho cô trở nên vừa thanh khiết vừa tốt đẹp.
Tim của Hoắc Tùng Quân như bị cái gì đó đâm mạnh vào một cái, đập rất kịch liệt.
Lạc Hiểu Nhã luôn có thể dễ dàng làm tim anh đập nhanh bất ngờ.
Hoắc Tùng Quận rất nhanh đã chọn ra được một bộ quần áo, đặt xuống bên giường, sau đó cầm quần áo của mình đi ra bên ngoài thay.
Lạc Hiểu Nhã thay xong quần áo, vệ sinh cá nhân xong đi ra liền nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang chuẩn bị bữa sáng, anh đeo tạp dề, chiên trứng cực kỳ thuần thục.
“Anh, anh biết nấu cơm sao?”
Lạc Hiểu Nhã đi qua nhìn, Hoắc Tùng Quân nắm giữ độ lửa của trứng gà chiên vô cùng tốt, trứng gà chiên hai mặt mà cô thích ăn, vàng ươm thơm phức, nhìn rất ngon mắt.
“Một năm nay anh học nấu cơm, muốn làm cho em ăn, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội rồi”
Hoắc Tùng Quân quay đầu nhìn cô, anh mặc sơ mi trắng cùng quần tay đen, nhưng trên người không còn cao ngạo lạnh lùng như trong dĩ vãng nữa, nhìn rất dịu dàng ấm áp.
Lạc Hiểu Nhã ngây ngẩn trong chốc lát, tim đập mạnh hai nhịp, gương mặt này quá phạm quy rồi.
Câu nói “tim đập thình thịch” này, hôm nay cô coi như được hiểu rõ rồi.
Ngay lúc cô đang ngẩn người, Hoắc Tùng Quân đã dùng đĩa để bày bữa sáng, bánh mỳ nướng, trứng chiên, sữa bò, cà chua bi, đơn giản nhưng dinh dưỡng phong phú.
Thời điểm Hoắc Tùng Quân bưng đĩa lên bàn vẫn còn thở dài: “Bữa sáng này không phát huy hết được kỹ năng nấu nướng của anh, nếu như Hiểu Nhã có thể ở đây thêm hai ngày nữa thì tốt rồi, anh có thể triển khai tất cả ra cho em xem.
Món ăn sở trường của anh không phải là những món này”
Vừa nói còn vừa nhìn trộm Lạc Hiểu Nhã.
Hành động nhỏ này hoàn toàn đều được thu hết vào mắt Lạc Hiểu Nhã, nhưng biểu tình cô vẫn hờ hững.
Cho nên đây chính là cái gọi được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ăn xong bữa sáng, thời gian cũng không còn nhiều, nên lúc Hoắc Tùng Quân nhắc đến việc muốn đưa Lạc Hiểu Nhã đi làm, cô cũng không từ chối.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân mừng thầm, hiện giờ lại tiến thêm một bước lớn nữa, có thể đưa đón cô đi làm rồi, bước tiếp theo liền có thể hẹn hò rồi.
Kết quả, khi gần đến đường quanh vào công ty, Lạc Hiểu Nhã nói muốn xuống xe.
Hoắc Tùng Quân cả mặt tủi thân, đôi mắt lạnh lùng cũng rũ xuống, trông rất đáng thương: “Hiểu Nhã, anh không xứng được gặp người đến vậy sao?”
Lạc Hiểu Nhã vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, nhìn thấy anh như vậy, không tự nhiên khu khu hai tiếng: “Anh, sự hiện diện của anh quá nổi bật, hiện tại không phải là lúc”
Cô còn chưa biết việc ông chủ nhà mình đã nói chuyện với Hoắc Tùng Quân.
Thấy cô kiên trì, Hoắc Tùng Quân đành phải từ bỏ, có điều đề ra một yêu cầu: “Tối nay anh đến đón em tan ca được không?”
Vừa nãy đã từ chối người ta đến cửa công ty rồi, giờ Lạc Hiểu Nhã cũng ngại nói từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân vui sướng, tận mắt nhìn thấy cô vào công ty mới lái xe rời đi.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã tiến vào tòa cao ốc của công ty, toàn bộ ý cười trên mặt đều bị thu lại, việc tối ngày hôm qua, cô cần phải giải quyết..