Trầm mặc một lúc, Phương Giải bỗng hiểu ra.
Có lẽ chín người đàn ông này đều rất mạnh, nhưng không ai phục ai. Có lẽ bọn họ đã đấu tay đôi rất nhiều lần, nhưng không thể có một người để cho những người khác đều phục. Cho nên, Xuân Cô trở thành sự lựa chọn duy nhất. Mà nữ nhân này chắc cũng có chỗ nào đó hơn người.
Xuân Cô có thể được coi là người đứng đầu trong nhóm này.
- Thái Nông, ngươi thử xem.
(*Thái Nông: người trồng rau)
Xuân Cô chỉ Phương Giải, nói:
- Đừng quá thô lễ. Mặc kệ hắn có phải là truyền nhân của Vương gia hay không, dù sao cũng là khách do Qua gia dẫn tới. Dừng lại đúng lúc, đừng làm hắn bị thương.
- Vì sao là ta?
Người trồng rau ngẩn ra, chỉ vào mũi mình hỏi.
- Vì ngươi không bằng chồng ta.
Xuân Cô hừ lạnh một tiếng.
Đồ phu cười hì hì, đi tới trước một bước, lớn tiếng nói:
- Vậy để ta. Tên trồng rau kia cả ngày trồng rau, tay chân mềm nhũn, khí lực đều dùng hết ở đào đất trồng củ cải rồi, lấy đâu ra sức mà đánh nhau? Không phải là y sợ, mà là y đã quên hết bản lĩnh của mình.
- Biến sang một bên!
Người trồng rau lắc mình ngăn cản trước người đồ phu, hừ một tiếng nói:
- Cho dù ta đã quên bảy thành bản lĩnh, một người ngốc như ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Tránh ra chỗ khác!
Đồ phu nhún vai, thực sự nhường cho y. Xuân Cô cười cười, vẻ mặt rõ ràng muốn nói, đồ phu của ta mà ngốc sao?
Người trồng rau đi tới trước mặt Phương Giải, do dự trong chốc lát mới chăm chú nói:
- Vương gia có ba tuyệt kỹ, tay trái dùng kiếm, tay phải dùng đao, còn một loại ta cũng không biết là cái gì. Tóm lại chính là ba tuyệt kỹ. Ngươi có biết hay không?
Phương Giải cũng rất nghiêm túc trả lời:
- Không biết.
Người trồng rau thở phào một cái, cười nói:
- Vậy thì ta yên tâm.
Phương Giải không nhịn được cười. Những người khác cười nghiêng ngả. Bầu không khí vốn đang nghiêm nghị, bị một câu của người trồng rau đã thay đổi hoàn toàn.
- Ngươi cẩn thận!
Người trồng rau hô một tiếng, sau đó biến mất không thấy. Phương Giải rùng mình, thầm nói, khinh công thật nhanh. Khinh công của người này thoạt nhìn còn trên cả Đại Khuyển. Không ngờ nhoáng cái đã biến mất vô tung vô ảnh. Phương Giải lùi về phía sau nửa bước, đứng vững hai chân, tập trung toàn bộ tinh thần.
- Cẩn thận phía sau!
Thanh âm truyền tới từ sau lưng Phương Giải. Hiển nhiên người trồng rau không muốn Phương Giải bị thương. Trước khi ra tay nhắc nhở một câu. Nhưng…y thực sự đánh giá thấp Phương Giải. Y vừa mới hô xong, nhưng không ngờ Phương Giải không quay đầu lại, mà là đẩy mạnh hai tay về phía trước, dùng bốn phần lực.
Bịch một tiếng, hai tay của hắn đánh vào một nắm đấm. Theo sau đó là một tiếng hét kinh hãi. Lúc nhìn lại, người trồng rau đã ngã lộn nhào ra ngoài. HIển nhiên y không ngờ rằng Phương Giải lại không mắc mưu. Cổ tay đau đớn khiến cho y không thể không nhìn thẳng vào đối thủ trẻ tuổi này. Lúc trước y quả thực có ý định trêu đùa Phương Giải. Hô một tiếng cẩn thận ở sau lưng Phương Giải, sau đó thân hình lập tức chuyển tới phía trước Phương Giải. Y vốn định đánh một quyền vào ngực Phương Giải rồi thôi. Để cho thiếu niên này biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Đáng tiếc, kế hoạch của y lại bị Phương Giải phá giải.
- Ngươi rất nhanh.
Phương Giải cười cười nói:
- Nhưng ra tay mềm yếu vô lực.. Bản lĩnh của ngươi là ở thân pháp, một khi bị người phá giải, thì sẽ không có phần thắng.
- Chưa hẳn!
Người trồng rau hừ lạnh một tiếng, hình như bị Phương Giải khơi dậy lửa giận. Thân hình lần nữa biến mất. Lần này chắc chắn không lên tiếng nhắc nhở Phương Giải. Lúc Phương Giải ngưng thần đề phòng, thì người trồng rau đã xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn. Ngay lúc người trồng rau định dẫm lên đầu Phương Giải một cái, thì Phương Giải bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, giơ tay bắt lấy mắt cá chân của người trồng rau, sau đó ném một cái.
Bịch một tiếng, người trồng rau chật vật ngã xuống mặt đất.
- Khụ, khụ…
Y xoa xoa ngực. Lúc đứng dậy, thần sắc có chút khác thường.
- Đừng tấn công quá gần, tốt nhất dựa vào tu vị để đánh từ xa.
Phương Giải cười cười, vươn tay ý mời đánh tiếp.
Người trồng rau lại lắc đầu nói:
- Thôi, thôi, ta chịu thua là được chứ gì? Ta là người có thân thủ yếu nhất, đánh nhau vốn không phải là sở trường của ta. Ta phụ trách tìm hiểu tin tức và theo dõi địch. Mấy người bọn họ mới thực sư là biết đánh. Các ngươi ai lên thì lên đi. Tuy tiểu tử kia chưa động đậy nhiều, nhưng ta nhìn ra được, tốc độ của hắn không chậm hơn ta!
Y nhận thua, nhưng rất quang minh lỗi lạc.
Người khuân vác một mực đứng ở đằng sau, đi về phía trước vài bước, nhìn Phương Giải nói:
- Để ta! Ngươi nói đừng tấn công gần người ngươi, ta lại không tin.
Y lao mạnh tới, tung một quyền đấm về phía ngực Phương Giải. Một quyền này mang theo tiếng gió vù vù, nhưng hiển nhiên chưa dùng hết lực. Phương Giải nhếch miệng, tay phải tung quyền đón một quyền của người khuân vác. Nắm đấm của hắn rõ ràng nhỏ hơn nắm đấm của người khuân vác một chút, nhưng lúc hai nắm đấm chạm vào nhau, kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Người khuân vác là người tráng kiện nhất trong đám người này. Mà sở trường của y chính là khí lực.
Y không có tu vị. Trên thực tế là y không thể tu hành. Hai cánh tay của y có lực ngàn cân, là do thể chất trời sinh. Không thể tu hành, mà mỗi cú đấm lại có lực ngàn cân, chính là sự kiêu ngạo của người khuân vác. Nhưng đấu về thể chất, có ai địch nổi Phương Giải?
Hai quyền chạm nhau, ầm một tiếng, không ngờ nắm đấm của người khuân vác không đỡ nổi nắm đấm của Phương Giải. Phương Giải lập tức tiến lên, dùng bả vai đập mạnh vào ngực của người khuân vác. Người khuân vác có thân hình cao lớn khôi ngô lập tức bay ra đằng sau, đụng nát một cái bàn gỗ.
Xuân Cô rùng mình, thấp giọng kinh hô:
- Đây là thể chất gì vậy?
…
…
Lão già què ăn xong há cảo, ngay cả nước súp cũng uống sạch. Ông ta lau miệng nói:
- Không cần phải đánh tiếp nữa đâu. Đánh tiếp cũng thế thôi. Có lẽ chỉ có Xuân Cô mới có thể đấu ngang tay với hắn. Sở trường của các ngươi vốn không phải là đơn đả độc đấu. Hay là mười năm không phối hợp đã quên mất bản lĩnh mạnh nhất của mình là gì? Lúc trước Vương gia dẫn theo các ngươi vào cung, dạy dỗ các ngươi chừng nửa năm. So với ba trăm tám mươi hai người cùng vào cung kia, mười người các ngươi là đội mạnh nhất.
Lão già què hơi châm chọc nói:
- Chớ không phải những năm gần đây các ngươi đã cam chịu, cúi đầu trước đám người được vào cung kia? Áo giáp và vũ khí của các ngươi đều được Vương gia cung cấp theo đúng quy chế. Để ta đoán…không phải các ngươi mang đi bán đổi lấy bạc đấy chứ?
- Thúi lắm!
Thầy bói cả giận nói:
- Lời của Vương gia lúc trước, bọn ta lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng. Bằng không vì sao nhiều năm như vậy, bọn ta không rời khỏi thành Trường An một bước? Năm đó Vương gia nói, có việc phải đi ra ngoài, dặn chúng ta trông coi cung Thái Cực, trông coi bệ hạ thay cho ngài ấy. Vương gia có ơn lớn với bọn ta, bọn ta đã hứa tất nhiên phải thực hiện, tuyệt không hối hận! Về phần lão nói bọn ta không bằng ba trăm tám mươi hai người vào cung kia, có bản lĩnh thì thử đánh với bọn ta xem?
- Lão cho rằng, mười hai năm qua, bọn ta thực sự biến thành đồ phu, người trồng rau, thầy bói sao?
Nghe thấy mấy lời này, Phương Giải trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói với lão già què:
- Chúng ta đi thôi.
Lão già què ngẩn ra:
- Vì sao?
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Đệ tử không có quyền bảo bọn họ rời Trường An giúp đệ tử làm việc. Dương sư phụ nhờ bọn họ trông coi thành Trường An, bọn họ đã làm được. Nếu vì chuyện của đệ tử mà bọn họ rời khỏi Trường An, thì bọn họ liền vi phạm lời hứa với Dương sư phụ. Con không muốn khiến bọn họ vi phạm lời hứa của mình. Cũng không nghĩ ra mình dựa vào cái gì để khiến bọn họ giúp con.
Lão già què do dự trong chốt lát, nói:
- Cũng tốt. Dù sao ta đã giúp ngươi tìm được người rồi, ngươi có cần hay không là chuyện của ngươi. Ngươi muốn rời đi thì đi thôi.
Ông ta cầm hồ lô lên, cùng Phương Giải chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút.
Xuân Cô bỗng nhiên mở miệng gọi bọn họ lại, rồi đuổi theo hỏi lão già què:
- Qua gia, qua nhiều năm như vậy, chỉ có vài người biết Vương gia an bài bọn ta trông coi cung Thái Cực. Mà thường xuyên lưu tới gặp gỡ bọn ta cũng chỉ có mình lão. Kỳ thực lão dẫn hắn tới, bọn ta đã tin bảy phần. Nhưng lão cũng biết đấy, Vương gia đã mất, bọn ta phải cẩn thận một chút. Một khi không cẩn thận, những người như bọn ta có thể trở thành cái đinh trong mắt người khác. Người trong hoàng cung chưa chắc dung nạp được bọn ta. Các thế lực khác tất nhiên cũng muốn thu nhận bọn ta. Nếu bọn ta không đáp ứng, thì khó mà nói trước phải huyết chiến một trận.
- Dương sư phụ còn sống.
Phương Giải xoay người, nhìn Xuân Cô, nhấn mạnh nói:
- Bây giờ Dương sư phụ đang ở đại thảo nguyên. Hơn một năm trước Dương sư phụ đi về phía tây lần thứ hai. Tuy rằng không nhận được tin tức nào, nhưng ta tin tưởng Dương sư phụ chưa chết. Trên đại thảo nguyên, trên Đại Tuyết Sơn, không ai có thể động được Dương sư phụ.
- Vương gia còn sống?
Xuân Cô ngẩn ra, vẻ mặt có chút đau xót:
- Bọn ta vẫn tưởng rằng Vương gia không còn sống.
- Sự xuất hiện của ta là bằng chứng. Ta không phải là kẻ giả mạo, mặc dù có chút hữu danh vô thực.
Phương Giải cười cười nói:
- Yên tâm, ta tin chắc rằng Dương sư phụ sẽ trở lại thành Trường An.
- Ngươi muốn bọn ta giúp ngươi việc gì?
Xuân Cô hỏi.
Trầm mặc một lúc, Phương Giải mới trả lời:
- Tới Giang Nam, bảo vệ một nữ tử. Phụ thân của nàng là thủ phủ Đại Tùy, Ngô Nhất Đạo. Chắc các vị từng nghe qua.
Xuân Cô yên lặng trở lại chỗ ngồi, sau đó quay đầu nhìn chín người kia:
- Ý của các ngươi thì sao?
Thầy bói cười cười nói:
- Nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều do nàng quyết định. Tất nhiên cũng do nàng định đoạt. Nếu như nàng cảm thấy thiếu niên này đúng là truyền nhân của Vương gia, vậy thì lời của hắn, chúng ta phải nghe. Truyền nhân của Vương gia nhờ chúng ta làm việc, điều này không vi phạm lời hứa với Vương gia. Tuy nhiên…cần phải suy nghĩ kỹ càng. Nếu như đáp ứng, cuộc sống bình yên mười năm của chúng ta…sẽ không còn.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không khí có chút đìu hiu.
- Có ai thích sống cuộc sống không có mục đích đâu!
Bịch một tiếng, đồ phu tung một quyền đập nát cái thớt:
- Vương gia nhờ chúng ta trông coi cung Thái Cực, trông coi Hoàng Đế, nhưng đã mười hai năm rồi, chúng ta đã làm gì? Giết heo, bán đồ ăn? Khoảng thời gian đó trôi qua thoải mái sao? Phương Giải, ngươi nói cho bọn ta biết, việc ngươi nhờ làm có vi phạm tới việc bảo vệ Hoàng Đế mà Vương gia giao phó không? Hoặc là…ngươi có thể dẫn chúng ta đi tìm Vương gia được hay không?
Phương Giải im lặng một lúc lâu mới mở miệng:
- Ta chắc chắn sẽ tới đại thảo nguyên, nhưng ta không biết là khi nào.
Xuân Cô đứng bật dậy:
- Kỳ thực Hoàng Đế không cần chúng ta, có phải hay không?
- Có lẽ vậy.
Phương Giải không trả lời được vấn đề này.
- Có bản lĩnh, ai muốn sống ở nơi này?
Xuân Cô quay đầu nhìn bọn họ:
- Trước kia các ngươi muốn ra đi, là ta ngăn cản các ngươi. Bởi vì ta không muốn chúng ta tách ra, cũng không muốn các ngươi trở thành dao găm trong tay người khác, cuối cùng là chết không chỗ chôn. Nhưng giờ Phương Giải đã tới. Nếu chúng muốn tìm một nơi nương tựa, có lẽ…không ai thích hợp hơn hắn.
- Có rượu uống không?
Nàng hỏi Phương Giải.
- Có.
- Có thịt ăn không?
- Có.
- Có bạc không?
- Có.
- Còn có cái gì?
Nàng hỏi.
Phương Giải chỉ vào mình:
- Một người bạn.
Xuân Cô cười cười, sau đó lớn tiếng nói:
- Làm thôi!
Người khuân vác xoay người đập vỡ một cái bếp lò, lại tung một quyền đập ra một cái hố to, sau đó cầm một cái túi chôn ở dưới lên. Y nhìn nhìn, nhẹ nhàng đặt ở một bên. Lại cúi người, xách một cái túi thứ hai. Những người khác đi tới, giúp y xách những túi dấu dưới cái bếp lò lên.
Mười cái túi, mười cái hộp dài.
Lão già què mỉm cười, dường như có chút đắc ý:
- Áo giáp vàng, đại mạch đao…Cấp Sự Doanh bên ngoài hoàng cung, lại được thấy mặt trời.