Hiện tại bên cạnh Phương Giải chỉ còn một mình Trầm Khuynh Phiến. Nhất là thiếu đi Đại Khuyển, cuộc sống có vẻ buồn tẻ hơn một ít. Trở lại cửa hàng, Phương Giải lười biếng chẳng muốn đi đâu.
- Hy vọng chuyến đi này bọn họ không gặp phải đối thủ nào quá mạnh mẽ.
Phương Giải thở dài, kỳ thực trong lòng hắn rất lo lắng. Hắn chưa hiểu nhiều về đám người Xuân Cô cho lắm. Cũng không dám khẳng định với thực lực của mười bốn người bọn họ, có thể bảo vệ Ngô Ẩn Ngọc được hay không. Ngô Ẩn Ngọc ở Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, chưa hẳn là an toàn tuyệt đối. Đám đạo sĩ sẽ không đặc biệt chiếu cố một tiểu cô nương. Mà nếu sát thủ đóng giả làm du khách lên núi, căn bản là khó lòng phòng bị.
- Qua gia nói mười người bọn họ rất mạnh.
Trầm Khuynh Phiến an ủi Phương Giải.
Phương Giải gật đầu:
- Hiện tại chỉ mong như vậy. Bên cạnh ta vẫn có quá ít người có thể sử dụng. Xem ra sau này phải âm thầm để ý tới những người có thể sử dụng hơn. Nhiều người giúp đỡ vẫn là tốt nhất. Thực ra trong Diễn Vũ Viện có mấy người thích hợp. Nhưng ít nhất trong vòng hai năm, bọn họ không giúp gì được ta. Cho nên nếu muốn tìm người, thì nên tìm kiếm trong giang hồ. Kinh Kỳ Đạo là nơi mà ít khách giang hồ nhất, nhưng lại là nơi nhiều người đại tu hành nhất. Mà người đại tu hành, có ai nguyện ý đi theo ta?
Trầm Khuynh Phiến hất cằm lên nói:
- Giờ muội cũng là người đại tu hành.
Phương Giải nghe vậy bật cười, kéo tay nàng ngồi xuống đùi mình. Nắm lấy cái eo thon nhỏ của Trầm Khuynh Phiến, ngửi mùi thơm trên người nàng, Phương Giải tựa vào ngực nàng, lẩm bẩm nói:
- Kỳ thực ta nên thấy đủ, phải không?
- Thấy đủ sẽ khiến người ta lười biếng.
Trầm Khuynh Phiến mỉm cười nói:
- Chính huynh đã nói lời này.
Phương Giải lắc đầu:
- Nếu ta không dính líu vào nhiều chuyện như vậy thì tốt rồi. Cứ bình bình mà thăng quan phát tài.
Trầm Khuynh Phiến nhẹ nhàng vuốt mặt Phương Giải:
- Bình bình thăng quan phát tài, chỉ là chuyện trong mơ. Đám quan lớn trong triều kia, thoạt nhìn phong quang vô hạn, có ai mà không có chuyện phiền lòng ở sau lưng đâu? Có lúc bọn họ không thể không lựa chọn đứng về bên nào. Không thể không tỏ rõ thái độ. Kỳ thực phần lớn mọi người đều không muốn trêu chọc ai, đều muốn cứ bình bình thăng quan phát tài.
- Giấc mơ đó thật quá xa xỉ.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề:
- Nàng còn chưa từng nói cho ta biết, sư môn của nàng gọi là gì, ở đâu?
- Dãy núi lớn nhất ở Nam Yến tên là Ma Sơn. Sư môn của muội chính là ở trên đó. Sư môn tên là Hoa Hồ Uyển, đệ tử đều là nữ. Nghe nói tổ sư gia khai sáng tông môn là một vị phi tử của Thương Quốc. Sau khi bị Hoàng Đế trục xuất vào lãnh cung, mỗi ngày đọc sách viết chữ. Về sau do đọc rất nhiều sách, không ngờ tổ sư gia đọc được một bí pháp tu hành trong một cuốn sách cổ. Cứ như vậy, tổ sư gia âm thầm tu hành trong lãnh cung mười sáu năm. Tổ sư gia không cần thầy cũng tự thông tỏ, tu vị cực cao.
- Mười sáu năm sau, tổ sư gia trốn thoát khỏi lãnh cung. Lúc hành tẩu gặp chuyện bất bình liền ra tay, cứu được bảy nữ tử. Tổ sư gia liền thu bảy người đó làm đệ tử. Ở trên núi Mai Sơn, tám người bọn họ tựng dựng nhà gỗ. Bởi vì ở cách đó không xa có một cái ao, tổ sư gia liền gọi nơi này là Hoa Trì. Về sau tông môn càng ngày càng có nhiều đệ tử. Danh tiếng của Hoa Hồ Uyển cũng ngày càng vang xa ở Nam Yến.
- Tuy nhiên, ở Nam Yến, còn có một tông môn toàn nữ tử còn cường đại hơn cả Hoa Hồ Uyển của muội. Mà nam tử thần bí kia, sau khi đánh trọng thương sư phụ của muội và vài vị trưởng lão trong tông, có lẽ Hoa Hồ Uyển đã không còn huy hoàng của ngày xưa rồi. Tông môn toàn nữ mà muội nhắc tới, là Phiêu Miểu Cung.
- Tổ sư gia của nàng đúng là một kỳ nữ.
Phương Giải cảm khái nói:
- Trác Bố Y ở trong lao từ mười năm, ngộ ra Họa Địa Vi Lao. Vị tổ sư gia kia của muội cũng đọc sách trong lãnh cung mười sáu năm, trở thành người đại tu hành. Tuy nhiên ta lại không có chịu được như vậy. Nếu để ta sống một chỗ mười năm, hơn nửa sẽ biến thành một tên ngu ngốc.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu nói:
- Chưa trải qua, thì chưa thể khẳng định như vậy. Hơn nữa, muội vẫn tin rằng, cho dù toàn bộ thế giới này sinh hoạt trong cái hoàn cảnh đó, thì huynh vẫn là người sống được tốt nhất.
- Nương tử coi trọng ta như vậy, khiến ta cảm động tới rơi nước mắt.
Phương Giải trêu đùa.
- Bởi vì huynh rất vô sỉ và mặt dày.
Trầm Khuynh Phiến nghiêm túc nói.
Phương Giải bĩu môi, vỗ vào mông nàng một cái:
- Muội nói xem, nếu Tán Kim Hầu thực sự xảy ra chuyện, nếu ta đi cầu lão già què, liệu ông ấy có ra tay tương trợ hay không? Nàng và ông ta đều là cao thủ Cửu Phẩm, không biết cứu Tán Kim Hầu ra khỏi thành Trường An có mấy phần nắm chắc. Chỉ cần Tán Kim Hầu không chết là tốt rồi. Về phần Hóa Thông Thiên Hạ Hành…tám chín phần là không giữ được.
- Phương Giải, huynh không biết Hoàng Đế là một kẻ rất cố chấp sao?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Biết chứ.
Phương Giải gật đầu:
- Từ lần đầu gặp ta đã cảm thấy y là một người cố chấp tới đáng sợ rồi. Nhất là về sau, khi biết y vì chinh phạt Tây Bắc làm những việc kia, ta càng cảm thấy y đáng sợ. Các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều có trách nhiệm mở mang bờ cõi. Đây chính là chấp niệm của y. Đây là một việc tốt, cũng là việc xấu. May mà Hoàng Đế không phải là một người vì dục vọng trong lòng mà bất chấp tất cả. Vì trận chiến tranh này, y đã chuẩn bị mười mấy năm. Mà ai biết trận chiến tranh này phải đánh bao nhiêu năm?
- Huynh thấy Đại Tùy có thể thắng hay không?
Trầm Khuynh Phiến nhíu mày hỏi.
- Thắng?
Phương Giải chậm rãi lắc đầu:
- Nếu ta là một người Tùy chính thống, nếu ta không ở Phan Cố ba năm, có lẽ ta cũng như dân chúng Đại Tùy, cho rằng Đại Tùy tất thắng. Nhưng bởi vì ta biết một số chuyện của người Mông Nguyên, biết một số chuyện về Phật tông, cho nên ta cảm thấy trận chiến này, sẽ không đánh thắng đơn giản như vậy. Cho dù thắng, có lẽ là…thắng thảm.
Trầm Khuynh Phiến im lặng, nghĩ thầm, làm Hoàng Đế có nhất thiết cứ phải mở mang bờ cõi, lưu danh sử xanh không?
…
…
Thảo nguyên Tây Bắc.
Đại tướng quân Lý Viễn Sơn tự mình dẫn theo hai vạn kỵ binh truy kích tàn binh của Mãn Đô Kỳ. Nhân mã Mãn Đô Kỳ liên tiếp thất bại, đang lui về Thổ Mộc Bảo. Đây là tòa thành lớn thứ hai của Mãn Đô Kỳ, gần với thành chính. Nhưng kỳ thực tòa thành này không lớn. Bởi vì người Mông Nguyên chưa bao giờ có thói quen xây thành lớn. Gần với Thổ Mộc Bảo là Khắc Thấm Kỳ. Lại đi về phía tây hai mươi dặm, chính là doanh trại có sáu vạn thiết kỵ của Khắc Thấm Lặc Lãng, kỳ chủ của Khắc Thấm Kỳ.
Có lẽ giờ này Khắc Thấm Lặc Lãng đang hối hận, vì sao lúc trước không xuất binh trợ giúp Mãn Đô Lạp Đồ. Y thực sự không ngờ thế công của người Tùy mãnh liệt như vậy. Mãn Đô Lạp Đồ hiếu chiến lại bại dễ dàng như vậy. Mãn Đô Kỳ coi như xong rồi. Kỳ chủ Mãn Đô Lạp Đồ cùng còn trai của y, Mãn Đô Đặc Lặc đều chết trận. Vị con trai trưởng ở Vương Đình kia, lúc này cô đơn giống như một chim nhạn mất bầy đàn.
(Vương Đình: giống như triều đình của người Tùy)
Sự tranh đấu trên thảo nguyên vốn rất tàn khốc. Một gia tộc bị tiêu diệt dù là sỉ nhục của Mông Nguyên, nhưng sẽ không có ai nguyện ý giúp đỡ Mãn Đô Kỳ tái khởi.
Nói không chừng Mãn Đô Dũng đang cùng đại quân Vương Đình sốt ruột trở về. Nhưng lúc y trở lại, đồng cỏ của gia tộc đã trở thành biên giới của kẻ địch rồi.
Viện quân mà Vương Đình phái tới hạ trại cách chỗ của gia tộc Khắc Thấm Kỳ chừng ba mươi dặm. Lần này lãnh binh là đệ đệ của Đại Hãn Mông Ca, Đặc Cần Khoát Khắc Đài Mông Liệt, suất lĩnh theo hai mươi vạn quân từ Vương Đình chạy tới. Lúc bọn họ rời khỏi Vương Đình, nhóm viện quân thứ hai đã tụ tập. Đại khái chưa tới một tháng sẽ tới phía đông thảo nguyên.
Quân Tùy chiếm cứ Mãn Đô Kỳ, phần lớn lãnh thổ cũng bị chiếm mất. Bảy mươi vạn đại quân Tùy điên cuồng tấn công về phía tây chừng bảy trăm dặm mới bắt đầu xây dựng tuyến phòng ngự. Bệ hạ đã đưa ra ý chỉ, nhiệm vụ của đại quân Tây chinh là nắm bắt đồng cỏ hai nghìn dặm.
Đối với Đại Tùy mà nói, đây không chỉ là số lượng.
Đại Tùy cực kỳ thiếu chiến mã. Mà Mông Nguyên lại là quốc gia nhiều chiến mã nhất thế giới. Có hai nghìn dặm đồng cỏ này, Đại Tùy có thể thành lập nơi nuôi ngựa, bồi dưỡng kỵ binh của chính mình. Chỉ cần bảo vệ được Mãn Đô Kỳ, chừng mười năm sau, Đại Tùy sẽ có một đội kỵ binh hùng mạnh. Tới lúc đó, đối chiến với Mông Nguyên, Đại Tùy sẽ chiếm ưu thế lớn.
Sở dĩ lúc trước Đại Tùy và Mông Nguyên không muốn khai chiến, bởi vì quân chủ hai nước đều không nắm chắc chiến thắng. Bộ binh của người Tùy không thể tác chiến ngàn dặm. Mà kỵ binh của Mông Nguyên cũng không thể phá được vô số thành lớn của Đại Tùy.
Nhưng hiện tại, cán cân bắt đầu nghiêng về một bên.
Chỉ cần Đại Tùy bảo vệ được chiến quả, thì đợi khi kỵ binh của Đại Tùy trở nên hùng mạnh, người Tùy sẽ tiến thêm một bước dài trên con đường chinh phạt phía tây.
Thổ Mộc Bảo là một thành trì bằng đất xây sát núi, cũng không lớn lắm. Nơi này vốn chỉ có gần bốn nghìn dân chăn nuôi và hơn nghìn kỵ binh. Lúc bại binh của Mãn Đô Lang tiến vào chiếm giữ, tòa thành vốn không lớn càng thêm chật chội. Ước chừng tám nghìn người chen chúc trong tòa thành đất này. Lương thực và vũ khí là vấn đề đáng lo nhất đối với bọn họ.
Bởi vì phía tây Thổ Mộc Bảo chính là lãnh địa của Khắc Thấm Kỳ, cho nên quân Tùy chỉ bao vây ba phía đông, bắc, nam của Thổ Mộc Bảo. Mà địa hình ở nơi này, cũng không thích hợp vây kín bốn phía.
Mãn Đô Lang đứng ở phía tây thành, nhìn doanh trại của Khắc Thấm Kỳ ở phía xa xa, khẽ nhíu mày. Lão hồ ly Khắc Thấm Lặc Lãng kia không chịu dẫn theo nhân mã tới đây. Y lo lắng bị người Tùy đánh lén, nên muốn bảo tồn thực lực. Nhưng nếu viện binh không tới, tòa Thổ Mộc Bảo nho nhỏ này khẳng định không phòng thủ được lâu.
Giết Mãn Đô Lạp Đồ à vì báo thù cho cha y, là muốn đoạt lại những thứ nên thuộc về y. Nhưng y thật không ngờ, viện binh của Vương Đình đã tới cách bốn, năm mươi dặm rồi lại án binh bất động. Cái tên Khoát Khắc Đài Mông Liệt kia, khẳng định không có ý tốt gì.
Đang lúc y trầm tư, bỗng nhiên có một đội nhân mã từ phía tây chạy nhanh tới. Số lượng không nhiều lắm, chừng bảy tám chục người. Lúc tới gần, mới nhìn rõ cờ xí là cờ của Mãn Đô Kỳ.
Đội kỵ binh kia đi tới gần Thổ Mộc Bảo, người cầm đầu cao giọng hô:
- Ta là Mãn Đô Dũng, các dũng sĩ thủ thành của Mãn Đô Kỳ mau mở cửa thành, nghênh đón tân kỳ chủ của các ngươi vào thành!
Nghe thấy câu này, Mãn Đô Lang nhíu mày càng sâu.
- Tướng quân, mời mở cửa thành, đúng là thiếu kỳ chủ đã quay trở lại.
Một Thiên Phu Trưởng hưng phấn kêu lên.
Mãn Đô Lang rùng mình một cái, hướng A Cổ Đạt Mộc gật đầu. A Cổ Đạt Mộc hiểu ý của y, dẫn theo thân binh đi xuống thành.
- Kỳ chủ của ta, chào mừng ngài trở về.
Mãn Đô Lang hô lớn ở trên tường thành.
Két một tiếng, cửa thành mở. Mãn Đô Dũng dẫn theo bảy tám chục kỵ binh đi vào cửa thành. Mãn Đô Dũng nhìn đám dân chăn nuôi và binh lính xúm lại, trong lòng chua xót chỉ muốn khóc. Y đang định mở mồm nói gì đó, thì một mũi Lang Nha tiễn bắn xuyên qua đầu y. Mũi tên còn dính theo máu và óc trắng.
Trong nháy mắt, mấy trăm mũi Lang Nha tiễn bắn xuống. Bảy tám chục thân binh kia còn chưa kịp phản ứng, đã ngã xuống đất.
Đột biến này khiến tất cả mọi người giật mình kinh hãi. Bọn họ nhìn về phía Mãn Đô Lang đứng ở trên tường thành, ánh mắt mang theo hoảng sợ và phẫn nộ. Mãn Đô Lang cười lớn, quét mắt nhìn xuống dưới, nói to:
- HIện tại có kẻ nào dám phản đối ta kế thừa kỳ chủ của Mãn Đô Kỳ hay không? Nếu có, thì đứng ra nói chuyện.
A Cổ Đạt Mộc dẫn theo mấy trăm thân binh cầm cung tiễn đứng ở đó, đám đông vốn đang tức giận bắt đầu lùi bước. Mãn Đô Dũng đã bị chết, bọn họ còn có thể làm được gì? Báo thù cho Mãn Đô Dũng? Bọn họ không có dũng khí đó. Những mục dân không dám, đám lính cũng không dám. Cấp bậc nghiêm khắc khiến cho bọn họ rất sợ hãi người của gia tộc Mãn Đô Kỳ. Hiện tại…gia tộc Mãn Đô Kỳ chỉ còn lại một mình Mãn Đô Lang mà thôi.
- Các huynh đệ, mang bọn chúng đi chôn. Kế tiếp chúng ta nên suy nghĩ, làm sao để đánh lui người Tùy.
Mãn Đô Lang cười cười, vẻ mặt bình thản giống như vừa mới giết một đám dê vậy.