Vào lúc này, coi như thằng ngu cũng có thể hiểu được, cái đứa con hoang mà ngày xưa bọn họ miệt thị coi thường đủ kiểu, bây giờ đã nhảy lên trở thành một nhân vật lớn trên bầu trời Hoa Hạ!
Tuy rằng bọn họ thực sự không muốn tin đây là sự thật, thế nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt, không phải bọn họ có thể lựa chọn tin hay không tin.
"Lẽ nào thật sự tin đồn năm đó là đúng, đứa con hoang này là con riêng của một vị đại nhân vật nào đó ở Kinh Đô?"
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, lời đồn tuy là thật thế nhưng Diệp Trần có thể có được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn chính là dựa vào bản thân hắn tự dốc sức cố gắng của hắn mà có được. Mọi người của Chu gia cúi đầu, từng người đều ngoan ngoãn dễ bảo, sợ mục tiêu tiếp theo của Diệp Trần chính là mình. Đợi khoảng một lúc lâu, mọi người cảm thấy dài dằng dặc như vừa trải qua cả một thế kỷ, nhưng lại không có nghe thấy giọng nói của Diệp Trần lần nữa. Đợi đến lúc có người không kiên nhẫn nổi, ngẩng đầu lên lại phát hiện Diệp Trần và Thượng tướng Lâm Chấn Nam kia sớm đã ra khỏi phòng khách từ lúc nào, chẳng biết đi đâu.
Mọi người Chu gia vào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có người thậm chí nhịn không được đặt mông ngồi ngay đó, bắt đầu thở hổn hà hổn hển.
...
Lâm Chấn Nam chỉ đi ngang qua Vân Châu, lấy địa vị và thân phận của hắn bây giờ thì quân vụ bận rộn tự nhiên không có khả năng ở Vân Châu quá lâu, chỉ có thể vội vàng nói chuyện với Diệp Trần nửa giờ, sau đó trực tiếp leo lên chuyên cơ rời đi. Tuy nhiên, ở trước khi Lâm Chấn Nam rời đi, liên tục căn dặn Diệp Trần, "Diệp lão đệ, tin ngươi muốn đại biểu Hoa Hạ đi tới nơi hẹn với Cao Ly, lão ca ca ta đã nghe nói, ngươi vào lúc này có thể dũng cảm đứng ra đại diện cho quốc gia, lão ca ca ta rất bội phục!"
"Tuy nhiên, Cao Ly quốc lần này đột nhiên khởi xướng khiêu khích Hoa Hạ chúng ta, chuyện này rất kỳ lạ, chỉ sợ đó chỉ là cái cớ, bên trong ắt hẳn là ẩn dấu âm mưu nào đó, tuy rằng ta tin tưởng tuyệt đối thực lực của ngươi, nhưng ngươi làm việc vẫn phải cẩn thận chút!"
Diệp Trần thuận miệng đồng ý, tuy nhiên cũng không có quá coi là chuyện to tát gì. Lấy thực lực của hắn hôm nay, trừ khi sử dụng một loại vũ khí siêu cấp như bom nguyên tử, nếu không đối với hắn mà nói, căn bản không có chuyện gì có thể uy hiếp được hắn.
Huống chi, Cao Lệ quốc kia ngay cả đạn hạt nhân cũng không có, thì có cái gì để uy hiếp được Diệp Trần hắn?
...
Chớp mắt một cái, kỳ nghỉ tết đã đi qua được mấy ngày. Cuối cùng ở vào ngày thứ năm, Dịch Sơn Hà gọi điện thoại tới, Hội giao lưu võ đạo giữa Hoa Hạ và Cao Ly quyết định cử hành vào ngày mười lăm tháng giêng, đến lúc đó đích thân Dịch Sơn Hà sẽ dẫn đội đi cùng với Diệp Trần tiến về Cao Ly. Ngoài việc đó ra, Dịch Sơn Hà còn nói cho Diệp Trần biết, tin tức liên quan tới Thất Diệp Hồi Tiên thảo mà lúc trước hắn muốn tìm, đã có một số manh mối, chỉ là tin tức này còn chưa được chứng thực.
Diệp Trần cũng biết lão hồ ly này, trước khi hắn chưa có hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ không tùy tiện nói với mình, cho nên hắn cũng không có hỏi tới. Vốn là toàn bộ kế hoạch đã được vạch ra thỏa đáng, chỉ cần chờ Dịch Sơn Hà phái người tới đón hắn là được, nhưng mà không nghĩ tới lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ngày mùng mười tháng giêng, Tô Mạn đột nhiên tới tìm Diệp Trần, nói là Tưởng Tiểu Cầm bạn thân của cô được người bạn trai Cao Ly quốc của cô ấy mời đi du lịch ở Cao Ly quốc, mà Tưởng Tiểu Cầm lại mời cô ta đi cùng.
Trước đó Tô Mạn chưa bao giờ được đi ra nước ngoài, hơn nữa Tô Lam cũng không yên lòng về sự an toàn của cô, vì vậy mà kiên quyết phản đối.
Thế là, nha đầu này tới đây để cầu Diệp Trần, "Em trai, trước đây chị đã muốn đi Cao Ly nhìn một chút, bây giờ thật khó mới có được cơ hội này chị cũng không muốn bỏ lỡ! Hơn nữa Tiểu Cầm đi lần này là muốn đính hôn với bạn trai của cô ta, để cho chị đi làm nhân chứng, chị không tiện từ chối a?"
Tô Mạn nói xong lời này, nhìn qua Diệp Trần với vẻ mặt tội nghiệp, "Hay là em đi cùng với chị! Như thế mẹ chị khẳng định sẽ không phản đối!"
Diệp Trần vốn có ý định đưa mấy người Tô Mạn đi du lịch ở Cao Ly, không nghĩ tới Tô Mạn lại mở miệng trước, thế là hắn không hề nghĩ ngợi gì mà đáp ứng luôn, "Được a! Vậy dẫn theo dì Lam và Phi Yên cùng đi chứ, như thế mọi người đều vui vẻ!"
Tô Mạn vốn còn đang lo lắng Diệp Trần sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, ngay lập tức hưng phấn hôn lên mặt của Diệp Trần một cái, "Không hổ là em trai tốt của chị a!"
Khóe miệng của Diệp Trần thì giật giật liên hồi. "..."
Nhưng mà khi hai người cùng đi tới nhà hàng, lúc nói ra kế hoạch này với Tô Lam và Sở Phi Yên biết, không nghĩ tới hai người vậy mà từ chối khéo.
Tô Lam phải xử lý chuyện của nhà hàng mà Sở Phi Yên cũng như vậy cũng có rất nhiều việc phải làm, hai người đều không thể phân thân ra được.
Vốn Diệp Trần muốn gọi điện thoại cho Đường Thanh Nhã, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, tiến độ học tập của lớp mười hai rất căng thẳng, chỉ sợ bây giờ đã đi học rồi. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hai người Đường Thanh Nhã và Tô Mạn không biết là vì nguyên nhân gì mà hình như không hợp nhau cho lắm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, Diệp Trần từ bỏ ý định rủ Đường Thanh Nhã cùng đi tới Cao Ly du lịch.
...
Ngày mười hai tháng giêng, đầu tiên là Diệp Trần và Tô Mạn cùng đi tới nhà của Tưởng Tiểu Cầm gặp được anh chàng Cao Ly người yêu của cô ta.
Anh chàng người Cao Ly này tên là Bùi Quốc Hào, ngoài thần sắc có chút ngạo mạn ra, các phương diện khác cũng có thể coi là được, hơn nữa nghe Tưởng Tiểu Cầm nói, Bùi gia của Bùi Quốc Hào ở Cao Ly quốc cũng được coi là một đại gia tộc có tên tuổi.
Đối với chuyện này, Diệp Trần cũng không có để ý, dù sao trong ấn tượng của hắn thì người Cao Ly quốc từ trước tới nay đều có truyền thống khoác lác. Hai ngày trước Bùi Quốc Hào đã đặt được vé máy bay cho bốn người, mà hộ chiếu của hai người Diệp Trần và Tô Mạn cũng đã làm xong vào ngày hôm qua. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì bốn người đi thẳng tới sân bay.
...
Ở trên máy bay, bọn họ ngồi chính là khoang hạng nhất, hơn nữa lúc này còn đang là Tết Nguyên Tiêu, người đi ra nước ngoài cũng không nhiều, ở trong toàn bộ khoang hạng nhất cũng chỉ có bốn người bọn họ. Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm là hai người bạn thân, ngồi ở cửa sổ đằng xa, cười cười nói nói, không biết là đang nói về chuyện gì. Mà Bùi Quốc Hào và Diệp Trần thì ngồi ở một bên khác, hai người không nói câu gì vô cùng yên lặng.
Diệp Trần không phải loại người thích làm quen với người khác, hơn nữa còn không thích nói chuyện xã giao, Bùi Quốc Hào nói tiếng Hoa cũng còn chưa thuận miệng, cho nên hai người ai cũng không có mở miệng nói trước, bầu không khí có chút khó xử.
Cuối cùng Bùi Quốc Hào không chịu nổi cái loại khó xử này, chớp mắt vài cái nói với Diệp Trần:
"Bạn gái của ngươi rất đẹp!"
Rất hiển nhiên, Tưởng Tiểu Cầm cũng chưa có nói quan hệ giữa Diệp Trần và Tô Mạn cho Bùi Quốc Hào biết, Diệp Trần cũng lười giải thích, thuận miệng nói:
"Bạn gái của ngươi... A, không đúng! Nên là vị hôn thê của ngươi, cũng rất đẹp!"
Không nghĩ tới khi nghe nói như thế, sắc mặt của Bùi Quốc Hào hơi đổi một chút, thở dài một hơi, dùng tiếng Hoa có chút kém, thấp giọng nói:
"Anh bạn, thực không dám giấu giếm, mặc dù lần này ta đưa tiểu Cầm trở về đính hôn, thế nhưng là cần phải qua được cửa ải của cha mẹ ta, chỉ sợ có chút khó khăn!" Diệp Trần nghe nói như thế, không thể không sững sờ một chút, dù sao hắn cũng đang rảnh rỗi, thế là nhân tiện nói:
"Nói ta nghe một chút!"
P/S: Ta thích nào...