Thịnh Khai Hoài vừa vào cửa, Đoàn Thiệu Văn nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, mũi "hừ" một tiếng, nhưng không phê bình cũng không trách mắng, quay đầu lại nói với Liễu Tấn Tài: "Liễu bí thư, vị này chính đồng chính Thịnh Khai Hoài, cục trưởng cục giao thông."
Đoàn Thiệu Văn làm vậy cũng rất hợp với quy củ của quan trường, tuy bụng đầy nộ khí, nhưng thượng cấp ở đây nên trước tiên không tiện trách mắng thuộc hạ.
"Liễu bí thư, chào ngài..."
Thịnh Khai Hoài thân hình thẳng tắp hướng về Liễu Tấn Tài, hông hơi cong xuống.
Liễu Tấn Tài thấy hắn trán đẫm mồ hôi, ngữ khí hơi hòa hoãn một chút, hỏi: "Thịnh cục trưởng, giờ làm việc vì sao lại không có mặt ở cương vị công tác? Có phải là thân thể không khỏe không?"
Thịnh Khai Hoài đưa tay áo lên lau mồ hôi, sắc mặt càng trắng hơn. Vốn muốn nói là mình không khỏe, nhưng Liễu Tấn Tài hỏi trước thì hắn cảm thấy tuyệt đối không thể thuận theo ý tứ này mà nói được.
Thế nào, lãnh đạo nói anh không khỏe, anh dám nói thật sự không khỏe ư?
Rất nhiều lúc, trên quan trường có loại kỹ xảo này, khi gặp lãnh đạo có tâm tình không tốt, thuộc hạ phải "sáng tạo cơ hội" cho lãnh đạo. Sáng tạo cơ hội gì? Khiến lãnh đạo tìm một cái cớ để phê bình anh cho hả giận thôi chứ cũng chẳng có gì cả.
Anh nếu dám nói mình không sai, khiến cho cục tức của lãnh đạo quay người trở lại, vậy chứng tỏ là anh không sai mà là lãnh đạo sai, lãnh đạo không nên tức giận với anh.
Vậy thì hay rồi, tiểu tử anh đợi đó, sẽ có lúc anh phải sai thôi! Đến lúc đó, lãnh đạo sẽ tính sổ với anh.
Thịnh Khai Hoài là cục trưởng thị cục cấp chính ban, vô luận là như thế nào cũng không đảm đương được một bí thư thành ủy cấp phó tỉnh bộ tính sổ với mình!
"Xin lỗi, Liễu bí thư, tôi sai rồi... Tôi... tôi tối hôm qua gặp gỡ với mấy chiến hữu từ xa tới, uống... uống hơi quá chén..."
Thịnh Khai Hoài vừa lau mồ hôi vừa lắp bắp kiểm điểm.
Sắc mặt Liễu Tấn Tài vẫn không có biểu cảm gì, chậm rãi gật đầu, không nói câu nào.
Thịnh Khai Hoài mù mờ không hiểu.
Nếu là ở trước mặt Hồ Vi Dân hoặc là Đào Nghĩa Âu, thậm chí là ở trước mặt Đoàn Thiệu Văn, hắn tự miệng thừa nhận uống say làm lỡ việc, vậy thì lãnh đạo sớm đã nổi trận lôi đình rồi.
Liễu Tấn Tài thì ngược lại, ngay cả "hừ" một tiếng cũng không, giống như là căn bản không có chuyện gì, cũng coi như là không có sự tồn tại của Thịnh Khai Hoài.
Vị bí thư thành ủy mới này rốt cuộc là có tính khí như thế nào?
"Báo cáo!"
Khi Thịnh Khai Hoài đang thấp thỏm không yên, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng" báo cáo"
"Vào đi!"
Liễu Tấn Tài thuận miệng đáp.
Một cảnh sát thân hình cao gầy, khoảng năm mươi tuổi bước vào trong, "cộp" một tiếng giậm chân đứng nghiêm, kính lễ với Liễu Tấn Tài.
"Báo cáo Liễu bí thư, trưởng cục công an thành phố Đại Nnh Hách Vĩ Tiến tới báo cáo, xin chỉ thị của ngài!"
Vị Hách cục trưởng này cũng rất tuân thủ quy củ.
Liễu Tấn Tài gật đầu, đứng dậy, nói: "Rất tốt, mọi người đều đã đến đủ rồi, vậy thì mở cuộc họp ngay tại đồn công an này đi. Chúng ta tới phòng họp."
"Tôi xin được dẫn đường cho Liễu bí thư!"
Hách Vĩ Hiến quay người bước ra cửa.
Hắn khá quen thuộc với đồn công an quảng trường, rất nhanh liền tới phòng họp. Bởi vì tình hình trị an của quảng trường Mười Một rất phức tạp, cho nên đồn công an quảng trường vô luận ở ở các phương diện sân bãi làm việc hay là trang bị cảnh lực đều khá vượt trội trong các đồn công an. Phòng họp khá rộng rãi, có thể chứa hai mươi người ngồi họp.
"Các đồng chí đều ngồi xuống đi, xin Đoàn phó thị trưởng trước tiên giới thiệu tình huống đã gặp phải ngày hôm nay cho mọi người được rõ."
Liễu Tấn Tài ngồi trên chủ vị, quét mắt nhìn mọi người, nói.
Cục công an ngoại trừ Hách Vĩ Tiến ra, còn có một phó cục trưởng phụ trách trị an và trưởng chi đội của sở trị an thị cục cũng cùng tới tham dự cuộc họp. Bí thư thành ủy chen chúc trên xe buýt, lại găp phải một tên móc túi cầm dao cướp bóc, đây không phải là một vấn đề nhỏ.
Đoàn Thiệu Văn hắng giọng, đang muốn mở miệng thì Tạ Ý Tường đột nhiên bước vào, ghé vào tai Liễu Tấn Tài nói khẽ: "Bí thư, Đào thị trưởng và các động chí lãnh đạo khác của thị chính phủ thành ủy đều tới rồi."
Liễu Tấn Tài nhíu mày, lập tức mỉm cười nói: "Vậy thì rất tốt, mời Đào thị trưởng và các đồng chí vào cùng nhau thảo luận!"
Lúc này từng chiếc xe limousine màu đen lục tục nối đuôi nhau đi vào đồn công an quảng trường, bãi đỗ xe nhỏ của quảng trường rất nhanh liền chật cứng, chỉ có thể đỗ bớt ở bên ngoài. Cảnh sát của đồn công an vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, loại tình huống này là lần đầu tiên được nhìn thấy ở đồn công an, chân tay luống cuống ở ngoài cửa chỉ huy giao thông duy trì trật tự, khó lắm mới an trí thỏa đáng xe của các lãnh đạo.
Mà một nhóm lãnh đạo chủ yếu của thị chính phủ thành ủy thì chẳng có tâm tư nào mà để ý đến điều này, xe còn chưa đỗ hẳn đã vội vã bước xuống, ai ai cũng thần sắc ngưng trọng theo sau thị trưởng Đào Nghĩa Âu đi vào phòng họp của đồn công an.
Nghe nói là đám người của Đào thị trưởng đều đến, người trong phòng họp đều đứng dậy. Đào Nghĩa Âu cũng được tính là một thị trưởng vô cùng cường thế, là nhân vật số hai uy phong lẫm lẫm, đừng nói là phó thị trưởng chính phủ, cho dù là phó bí thư thành ủy gặp Đào Nghĩa Âu cũng phải cung cung kính kính. Cũng không hoàn toàn là vì cấp bậc của Đào Nghĩa Âu, còn có một nguyên nhân rất quan trọng đó là Đào Nghĩa Âu và Hồ Vi Dân đi lại rất gần, ít nhất thì biểu hiện bên ngoài là vậy. Phàm là quyết định mà Hồ Vi Dân đưa ra, Đào Nghĩa Âu đều ủng hộ vô điều kiện, cũng tương tự như vậy, chỉ cần là chuyện mà Đào Nghĩa Âu vỗ bàn quyết định, Hồ Vi Dân trên cơ bản cũng ủng hộ.
Tình hình này có chút tương tự như ở thành phố Bảo Châu.
Chỉ có điều Nghiêm Liễu hệ của thành phố Bảo Châu, thậm chí Liễu Thạch hệ, Liễu Đường hệ sau này, đều được cao tầng coi là một thể. Hồ Vi Dân và Đào Nghĩa Âu lại chưa từng được cấp trên goi là "Hồ Đào hệ", cái này cũng có chút kỳ quái.
Cho tới khi Đào Nghĩa Âu xuất hiện ở ngoài cửa phòng họp, đưa hai tay ra thì Liễu Tấn Tài mới đứng dậy, mỉm cười bắt tay với Đào Nghĩa Âu.
Quy củ giữa người số một và người số hai này vẫn phải chú trọng.
Liễu Tấn Tài mặc dù không phải là lãnh đạo nghiêm khắc, nhưng vô luận là ai ngồi trên vị trí của người đứng đầu, đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Vô luận là quyền uy tuyệt đối của bí thư huyện ủy Hướng Dương, bí thư thành ủy Bảo Châu cũ hay là bí thư thành ủy Bảo Châu mới, trước giờ chưa từng bị ai làm lay động.
Khi đám người Đào Nghĩa Âu tới phòng họp thì lập tức lộ ra vẻ chật trội.
Mười một thường ủy thành ủy, lại thêm năm phó thị thường ủy, ngoại trừ tư lệnh viên khu cảnh bị Đại Ninh ra, toàn bộ đều có mặt.
Đám người Hách Vĩ Hiến vội vàng đứng dậy nhường chỗ. Lô sở trưởng nhanh nhẹn, lập tức an bài nhân thủ bê thêm ghế vào phòng họp. Mọi người không chút hỗn loạn, nhất nhất sau khi bắt tay Liễu Tấn Tài xong đều đi thẳng tới vị trí thích hợp rồi ngồi xuống.
Trước đây thị chính phủ thành ủy cũng từng mở hội nghị liên tịch, thứ tự chỗ ngồi mọi người trong lòng đều nắm rõ, không thể ngồi nhầm.
Đào Nghĩa Âu ngồi dưới Liễu Tấn Tài, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: "Liễu bí thư, tôi có ý kiến với hành động lần này của ông!"
Những người tham dự cuộc họp đều kinh ngạc.
Bắt đầu tranh chấp ư?
Liễu Tấn Tài lạnh lùng nói: "Thị trưởng có ý kiến gì thì cứ nói ra đi, tôi thành tâm tiếp thu."
"Lý giải tình hình thực tế ngồi xe công cộng khó khăn của quần chúng cơ sở, xuất phát điểm của Liễu bí thư là rất tôt, thâm nhập cơ sở, đây cũng là tác phong truyền thống nhất quán của Đảng ta. Nhưng trị an xã hội của thành phố Đại Ninh không tốt, Liễu bí thư cải trang vi hành, rất dễ nảy sinh điều bất trắc. Ví dụ như lần này ở trên xe buýt, lại gặp phải côn đồ cầm dao cướp bóc, vạn nhất nguy cập tới sự an toàn của bản thân Liễu bí thư, vậy thì sẽ trở thành một vấn đề rất lớn rồi."
Đào Nghĩa Âu vẻ mặt nghiêm túc như cũ.
Những lời này rõ ràng là nhắm vào Hách Vĩ Hiền. Hách Vĩ Hiền trong lòng rất cảm kích, biết rằng Đào thị trưởng là đang giải vây cho mình. Dưới tình huống bình thường, Liễu bí thư sẽ khách khí mấy câu, nói đại loại như là "chỉ là tình huống cá biệt, không thể vơ đũa cả nắm được".
"Ừm, đồng chí Nghĩa Ân nói rất có đạo lý, tôi thành tâm tiếp nhận. Tình hình trị an của thành phố Đại Ninh quả thật là đáng lo, tôi thật sự không ngờ phần tử phạm tội lại ngông nghênh đến vậy. Giữa ban ngày ban mặt, giữa nơi đông đúc mà dám cầm dao up hiếp người bị hại!"
Không ngờ Liễu bí thư lại tiếp nhận chủ đề của Đào Nghĩa Âu, vẻ mặt và ngữ điệu đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Không thể nói tôi hôm nay ra ngoài ngồi xe buýt, tình cờ gặp phải móc túi cầm dao cướp bóc được? Trên thế giới này không có nhiều trùng hợp như vậy! Hôm nay nếu không phải là có đồng chí của ban bảo vệ vừa hay theo cạnh tôi, phần tử phạm tội rất có khả năng đã đạt được mục đích rồi. Người bị hại không những mất ví tiền mà sự an toàn của bản thân cũng bị uy hiếp nghiêm trọng. Đây là vấn đề phi thường nghiêm trọng! Hách cục trưởng, tôi hi vọng cục công an có thể trong cuộc họp sắp tới đưa ra một phương án giải quyết thiết thực khả thi, để tình huống trị an của thành phố ta trong thời gian ngắn sẽ có một chuyển biến có tính căn bản, trả lại hoàn cảnh sinh hoạt yên ổn cho quần chúng!"
Liễu Tấn Tài chậm rãi nói, ánh mắt không chút che giấu nhìn chằm chằm vào mặt Hách Vĩ Hiến.
"Vâng thưa Liễu bí thư!"
Hách Vĩ Hiến không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy, dạ khẽ một tiếng.
"Thị cục sẽ lập tức bắt tay vào bố trí đả kích nghiêm úc, nhất định phải đàn áp không cho các phần tử phạm tội dám hung hăng càn quấy."
Liễu Tấn Tài gật đầu, tỏ ý bảo Hách Vĩ Hiến ngồi xuống.
Kỳ thực đối với câu trả lời của Hách Vĩ Tiến, Liễu Tấn Tài rất không hài lòng. Ông ta không những là một lãnh dạo thuộc loại thực tế, mà còn là một lĩnh đạo thuộc dạng toàn tài, làm gì cũng chú trọng giải quyết vấn từ trên căn bản, không thích kiểu báo cáo sao rỗng "trị ngọn không trị gốc".
Có điều trị an xã hội của Đại Ninh, giảm bớt hiện tượng phạm tội là một công trình lớn có tính hệ thống, không phải là chỉ một cục công an là có thể trừ tận gốc được. Trong nhất thời, không có biện pháp hay thì cũng không trách được Hách Vĩ Tiến.
Hơn nữa mình chỉ mới vừa thượng nhiệm, không thích hợp quá hùng hổ dọa người.
"Đồng chí Đoàn Thiệu Văn, đồng chí Phàn Chính Cương, hôm nay chen chúc một chuyến trên xe buýt, cảm giác thế nào?"
Liễu Tấn Tài chuyển hướng sang Đoàn Thiệu Văn, ngữ điệu vẫn không nhanh cũng không chậm.
Đoàn Thiệu Văn mặt đỏ bừng, tự kiểm điểm: "Liễu bí thư, Đào thị trưởng, hôm nay chen chúc một chuyến trên xe buýt, thực sự để lại ấn tượng quá sâu sắc trong tôi. Trong lòng tôi rất trầm trọng, trước đây là tôi quá quan liêu, không thâm nhập vào cơ sở để lý giải tình huống. Ngài mặc dù không phê bình tôi, nhưng tình hình thực tế xảy ra ở đó đã đưa ra sự phê bình vô tình đối với công tác của tôi rồi. Chúng tôi sẽ lập tức mở họp, nghiên cứu phương án thiết thực khả thi, nhanh chóng cải thiện tình trạng lạc hậu của giao thông trong thành phố..."
Liễu Tấn Tài gật đầu: "Đồng chí Đoàn Thiệu Văn, cục giao thông và công ti giao thông công cộng về cách quản lý quả thực là tồn tại vấn đề nhất định. Đây là nhân tố do con người tạo nên! Nhưng cũng có thể thấy, tình hình đường xá của thành phố Đại Ninh chúng ta không tốt, cũng là một vấn đề nghiêm trọng. Nếu không giải quyết vấn đề này, chỉ dựa vào việc tăng thêm số lượng xe công cộng và đường xe công cộng, không thể giải quyết được vấn đề đi lại và bắt xe khó khăn của quần chúng trên cơ bản được. Cái này, liên quan tới cả quy hoạch chỉnh thể của cả thành thị!"
Đoàn Thiệu Văn vội vàng gật đầu lia lịa, nhìn Liễu Tấn Tài với ánh mắt cảm kích.
Không ngờ Liễu bí thư lại là một lãnh đạo tốt, thực sự cầu thị như vậy.
Đào Nghĩa Âu và phó thị trưởng phụ trách kiến thiết thành thị sắc mặt lập tức biến thành khó coi. Liễu Tấn Tài nói vậy, chẳng khác nào là mắng thẳng bọn họ không làm tốt công tác!
Nhưng anh không thể không thừa nhận, người ta nói có đạo lý mà.
"Liễu bí thư nói rất có đạo lý, thành phố Đại Ninh của chúng ta là thành phố cổ, có lịch sử lâu đời, thành phố này xứng đáng là một nơi để chúng ta kiêu ngạo. Nhưng, đồng thời, thành phố cổ này lại hình thành một chế ước nghiêm trọng đối với việc quy hoạch thành thị của chúng ta. Có những địa phương, anh cho dù có đầu tư hơn nữa thì tối đa cũng chỉ có thể cải thiện tình hình mặt đường, mở rộng đường thì lại rất khó..."
Đào Nghĩa Âu đề xuất kháng nghị rất không rõ ràng.
Những người dự họp đều ngậm chặt miệng, chỉ giao lưu với nhau bằng dư quang ở khóe mắt.
Đây có thể tính là lần giao phong đầu tiên giữa hai người dứng đầu.
Liễu bí thư sẽ ứng đối thế nào đây!
Ý kiến liên quan tới việc Liễu Tấn Tài được điều nhiệm tới thành phố Đại Ninh đã được tuyên truyền rất lâu rồi. Trên thực tế, không thể bỏ qua nỗ lực "thuận thế thượng vị". Đào Nghĩa Âu là một cán bộ cấp phó bộ có thâm niên, tư lịch so với Liễu Tấn Tài thì nhiều hơn nhiều. Khi Liễu Tấn Tài vẫn là một phó chuyên viên thường vụ ở địa khu Bảo Châu thì Đào Nghĩa Âu đã là thị trưởng thành phố Đại Ninh rồi. Bằng vào gì mà Liễu Tấn Tài đi sau lại vượt lên trước?
Do đó, đối với việc Liễu Tấn Tài được điều nhiệm là bí thư thành ủy thành phố Đại Ninh, người bất mãn nhất xem chừng chính là Đào Nghĩa Âu rồi.
Hơn nữa Đào Nghĩa Âu ở thành phố Đại Ninh kinh doanh nhiều năm, "đồng tâm đồng đức" với Hồ Vi Dân. Trên thực tế, thành viên nòng cốt của thành phố Đại Ninh hiện tại có thể nói chính là thành viên nóng cốt của Hồ Vi Dân, cũng có thể nói là thành viên nòng cốt của Đào Nghĩa Âu.
Trên cảm tình mà nói, đại bộ phận người tham dự họp ngày hôm nay, tất nhiên đều là nghiêng về phía Đào Nghĩa Âu.
Nhưng Liễu Tấn Tài cũng tuyệt không phải là dễ chơi. Tạm thời không nói tới chính tích hiển hách ở thành phố Bảo Châu, cũng không nói tới sự ủng hộ của đám người Liêu bí thư tỉnh ủy, Nghiêm bí thư tỉnh ủy đối với ông ta, mà chỉ trong vòng mười hai năm, từ một cán bộ kỹ thuật cơ sở trở thành một quan lớn cấp phó tỉnh bộ nắm thực quyền là có thể nhìn ra năng lực của ông ta rồi.
Khi chủ chính thành phố Bảo Châu, Liễu Tấn Tài có biệt danh là "Tiếu Diện Hổ" (nham hiểm, khẩu Phật tâm xà). Phàm là người đối địch với ông ta, kết cục đều rất khó coi. Bị nhàn rỗi không ai dùng đã là may mắn lắm rồi, thậm chí còn có người phải là tù!
Dạng nhân vật lợi hại như thế này, há có thể là dễ chơi?
"Thành cổ có đặc điểm nhất định, cải tạo thành cũ sẽ gặp khó khăn này nọ. Có điều, nên biến thành vốn của chúng ta chứ không phải là bao quần áo."
Liễu Tấn Tài nói, đối với một thị trưởng có thâm niên như Đào Nghĩa Âu vẫn phải bảo trì sự tôn trọng nhất định.
"Trên toàn quốc cũng có rất nhiều thành thị có lịch sử còn lâu đời hơn thành phố Đại Ninh của chúng ta, quy mô của thành thị cũ cũng lớn hơn chúng ta, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng tới sự phát triển và tiến bộ của thành thị. Cái này cần phải phân tích khảo chứng."
Liễu Tấn Tài nói vậy khiến Đào Nghĩa Âu không thể biện bác.
"Ha ha, Liễu bí thư nói có lý. Thành thị đương nhiên phải phát triển và tiến bộ rồi. Thành phố Đại Ninh của chúng ta là thành thị tỉnh lị, càng nên đứng đầu toàn tỉnh. Liễu bí thư khi chủ chính thành phố Bảo Châu, sự phát triển thành thị của Bảo Châu chính là mắt thấy tai nghe mà. Liễu bí thư à, không phải là tôi ở đây kêu khổ, nhưng thực sự là thành thị lớn có cái khó của thành thị lớn, chỗ nào cũng phải cần tiền. Cái này càng thêm khó..."
Đào Nghĩa Âu cũng mỉm cười nói.
"Mọi người đều biết Liễu bí thư là người lão luyện nắm bắt kinh tế. Khai khu kỹ thuật cao của thành phố Bảo Châu bất kể là cấp bậc hay là khu vực đều thuộc lại thấp nhất và nhỏ nhất trong các khai khu đồng loại của các châu thị toàn tỉnh. Thế nhưng tổng ngạch đầu tư bên ngoài đưa vào và lợi thuế (lợi nhuận và thuế) trên thực tế kiếm được mỗi năm đều đứng đầu toàn tỉnh. Liễu bí thư tới thành phố Đại Ninh chúng ta chủ trì công tác, vậy thì ngày mà kinh tế của thành phố Đại Ninh vươn cao sắp tới rồi..."
Nói tới đây, Đào Nghĩa Âu đi đầu vỗ tay. Thế là trong phòng họp tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Đào Nghĩa Âu vừa vỗ tay vừa nhìn Liễu Tấn Tài, ánh mắt và vẻ mặt đều rất chân thành, lòng bàn tay cũng vỗ rất vang, khiến người ta đều không nghi ngờ gì thành ý của hắn.
Liễu Tấn Tài cũng cười, vỗ tay theo.
Ai cũng nói Đào Nghĩa Âu lợi hại, hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức rồi, vị Đào thị trưởng này đúng là một nhân vật. Những lời vừa rồi và tràng pháo tay này, Đào Nghĩa Âu ít nhất cũng muốn đã đạt được ba mục đích, hoặc là ít nhất muốn đạt được ba mục đích.
Đầu tiên, Liễu Tấn Tài hôm nay cải trang vi hành là muốn lấy tình hình hiện thực để làm "tài liệu dạy học", điểm tỉnh các cán bộ của thành phố Đại Ninh một chút, phải làm thế nào mới có thể làm tốt công tác, mới có thể coi là một cán bộ tốt quan tâm quần chúng nhân dân, chân tâm thành ý phục vụ nhân dân. Vì thế đám cán bộ Đoàn Thiệu Văn, Hách Vĩ Hiến, Thịnh Khai Hoài đã nhận được không ít chấn động, cũng đang suy nghĩ để tìm được một chút biện pháp, cải thiện công tác mà mình quản lý, ra sức một chút vì bách tính của thành phố Đại Ninh. Đồng thời, Liễu Tấn Tài là bí thư thành ủy, uy vọng trong vô hình trung cũng được kiến lập.
Đây chính là biện pháp mà không lâu trước đây Nghiêm Ngọc Thành và cha con Liễu gia ba người lúc ngồi nói chuyện đã thảo luận ra – tiếp xúc chỗ nhỏ, bắt tay vào làm chỗ lớn!
Ngồi xe buýt khó khăn, móc túi hoành hành, đối với một vị bí thư thành ủy quyền cao chức trọng của một thành thị tỉnh lị mà nói, quả thực chỉ có thể được tính là một chuyện nhỏ. Liễu Tấn Tài trên thực tế cũng không thể cứ túm chặt mãi loại chuyện này được. Nhưng từ trên căn bản cải thiện tình hình giao thông trong thành thị, cải thiện tình trạng trị an của thành thị thì lại quan hệ tới cả ngàn vạn hộ dân, là chuyện lớn quan hệ tới uy tín của đảng chấp chính và chính phủ.
Mắt thấy mục đích của Liễu Tấn Tài sắp đạt được rồi mà Đào Nghĩa Âu lại "giơ chân ngáng đường", cố ý thao túng lời nói của ông ta, thậm chí còn có ý tứ "nói chêm chọc cười", bầu không khí của hội nghị vốn rất khẩn trương lập tức được thả lỏng, một cuộc họp vốn là với mục đích giải quyết vấn đề biến thành cuộc họp ca tụng công đức một cách "đấu trí đấu lực" giữa lãnh đạo.
Sắc mặt của đám người Đoàn Thiệu Văn rõ ràng là được thả lỏng hơn nhiều, đối với Đào Nghĩa Âu cũng càng thầm cảm kích hơn.
Vào thời khắc quan kiện, Đào thị trưởng vẫn sẽ bảo vệ bọn họ.
Chiêu đầu tiên của Liễu Tấn Tài có vẻ như sắp bị hỏa giải dễ dàng rồi. Đào Nghĩa Âu như vô ý áp chế uy thế của Liễu Tấn Tài, tiến thêm một bước trong công cuộc tăng cường uy vọng của mình.
Tiếp theo, những lời vừa rồi của Đào Nghĩa Âu, giống như là tâng bốc Liễu Tấn Tài, nhưng thực tế là kẹp thương cầm súng.
Liễu Tấn Tài ông tới thành phố Đại Ninh làm gì? Nắm kinh tế mà!
Liễu Tấn Tài vốn nổi tiếng về "nắm giữ kinh tế", chẳng phải là bởi vì tốc độ tăng trưởng kinh tế của thành phố Đại Ninh không bằng thành phố Bảo Châu thì Liễu Khánh Khai bằng vào gì mà muốn ông tới tiếp nhận chức vụ của Hồ Vi Dân chứ?
Ông chẳng phải là muốn cải thiện tình trạng giao thông sao?
Vậy tốt thôi? Đầu tiên là tiền đâu?
Người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo!
Ông cho rằng Đào Nghĩa Âu tôi không muốn kiến thiết thành phố Đại Ninh trở thành một thành thị phồn hoa nhất đẳng sao?
Đúng là đứng nói không thì không đau lưng.
Đã có "cường nhân kinh tế" như ông đến rồi, sau này nếu kiết thiết kinh tế của thành phố Đại Ninh không đi lên được thì chính là chuyện của ông. Hồ Vi Dân và lão Đào tôi suýt chút nữa thì bị cháy thui, chẳng lẽ lão Liễu ông là thần tiên chắc?
Mọi người chẳng phải là kẻ tám lạng đối người nửa cân sao?
Đương nhiên, cho dù Liễu Tấn Tài thực sự đưa được kinh tế đi lên, vậy cũng là chuyện sau này. Trái ngược với vị trí hiện tại của hắn, bí thư thành ủy là quản đảng vụ, thị trưởng mới là người đứng đầu nắm kinh tế.
Đào Nghĩa Âu đây là đang nhắc nhở Liễu Tấn Tài, ông đừng có vươn tay quá dài, đừng tưởng ông là bí thư thành ủy đứng đầu, nhưng một mẫu ba phân đất của thị chính phủ vẫn là vườn sau của Đào Nghĩa Âu tôi!
Chúng ta "vạch sông mà trị vì", nước sông không phạm nước giếng.