Chương 377: Tuyên ngôn cầm quyền

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Phải nói rằng đây cũng là một phép thử của Đào Nghĩa Âu đối với Liễu Tấn Tài, muốn chứng tỏ thái độ của mình. Tỉnh ủy đã xem trọng ông, để một "vãn bối" là Liễu Tấn Tài ông trèo lên đầu Đoàn Thiệu Văn Đào Nghĩa Âu tôi, thôi thì tôi cũng cố mà nhịn. Chỉ cần ông không vượt qua giới hạn, chèn ép quyền lực trong tay tôi, vậy thì lão Đào tôi cũng sẽ dễ nói thôi, sau này sẽ "phối hợp" công tác với ông thật tốt.

Liễu Tấn Tài cũng coi như là có chút minh bạch phương thức hợp tác của "Hồ Đào hệ". Theo lý, một thị trưởng thâm niên như Đào Nghĩa Âu mà có thái độ như thế này với bí thư tân nhiệm, cũng tính là không tồi. Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ rất cao hứng mà tiếp lấy quả "tú cầu" mà Đào Nghĩa Âu ném ra.

Cứ bình an vô sự đã rồi hẵng nói, trước tiên đứng được vững là quan trọng nhất.

Thế nhưng Đào Nghĩa Âu đã phán đoán lầm tính cách của Liễu Tấn Tài rồi.

Con người của Liễu Tấn Tài, ngoài mềm nhưng trong thì cứng!

Một điểm quan trọng nhất, cách làm của ông ta tuy không bài xích cái gọi là "quy tắc" trên quan trường, nhưng nếu quy tắc này làm trở ngại ông ta làm việc vì dân, vậy thì ông ta quyết không thỏa hiệp!

Tính cách này, ảnh hưởng rất lớn tới Liễu Tuấn.

Đây chính là nguyên nhân mà Liễu Tuấn có lúc rất khôn khéo, nhưng có lúc thì lại rất cố chấp.

Chuyện gì có thể nhường, chuyện gì không thể nhường, trong lòng đều có một giới hạn.

Đào Nghĩa Âu chủ động đề xuất "chia xẻ quyền", ý muốn trao đổi, nhưng đã là lợi ích của mấy trăm vạn quân chúng của thành phố Đại Ninh thì Liễu Tấn Tài tuyệt đối không thể đáp ứng.

Mục đích thứ ba mà Đào Nghĩa Âu muốn đạt được, so với hai mục đích trước thì có chút kém hơn. Điều này chứng tổ Đào Nghĩa Âu hắn rất rộng lượng.

Vừa rồi Liễu Tấn Tài ở trước mặt mọi người, bác bỏ ý kiến của hắn, Đào thị trưởng không những không tức giận, ngược lại còn khen ngợi Liễu bí thư, đủ thấy được Đào Nghĩa Âu có đức dộ, thái độ rất đúng mực, không hề có ý tứ "không phục".

Muốn để mọi người biết rằng, cán bộ đảng viên thâm niên Đào Nghĩa Âu, tính kỷ luật tổ chức là rất mạnh, trong lòng cũng chỉ muốn tổ chức đoàn kết, không hề so đo lợi ích, được mất của cá nhân.

Nếu Liễu Tấn Tài mà không thể tiếp nhận dạng "ý tốt" này của Đào thị trưởng, vậy thì chỉ có thế nói là bụng dạ của Liễu bí thư không đủ rộng lượng, không xứng đáng để làm bí thư thành ủy.

Ha ha, chỉ một đoạn phát biểu ngắn cùng với một tràng pháo tay, đề mục đưa ra lại rất lớn.

"Đồng chí Nghĩa Âu nói rất đúng, thành phố Đại Ninh của chúng ta là thành thị tỉnh lị, quả thực nên đứng đầu toàn tỉnh.”

Sau một tràng vỗ tay, Liễu Tấn Tài giơ hai tai lên rồi phất xuống dưới, mỉm cười nói.

"Nhưng phải làm sao thì mới tính là đứng ở hàng đầu toàn tỉnh, cái này đáng để thương nghị kỹ càng. Nếu chỉ là tăng trưởng kinh tế hoặc là tổng lượng kinh tế giữ được vị trí đệ nhất toàn tỉnh, vậy thì chưa hoàn thiện."

Liễu Tấn Tài tiếp tục nói, nụ cười trên mắt tắt dần, ánh mắt càng lúc càng trở nên nghiêm khắc.

"Trong các loại sách báo mà chúng ta xuất bản, chỉ cần nhắc tới thành phố Đại Ninh, đều chêm thêm mấy định ngữ ở phía trước, đó chính là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa và khoa học kỹ thuật của toàn tỉnh! Xin các vị suy nghĩ một chút, thành phố Đại Ninh của chúng ta có phải là hoàn toàn xứng với lời bình "bốn cái trung tâm" một cách chân chính không?"

Ánh mắt nghiêm khắc của Liễu bí thư lần lướt quét qua mặt mọi người, mỗi người đều không nhịn được mà cúi thấp đầu xuống, tựa hồ như rơi vào trầm tư, ánh mắt sau cùng quét tới Đào Nghĩa Âu ở bên cạnh thì dừng lại, Đào Nghĩa Âu thì vẫn mỉm cười, có điều hơi lộ ra vẻ cứng rắn.

"Trước tiên sẽ nói với trung tâm chính trị. Mọi người có lẽ sẽ hỏi, cái này còn cần phải nói ư? Tỉnh chính phủ tỉnh ủy đóng ở thành phố Đại Ninh, chúng ta không phải là trung tâm chính trị thì ai còn là trung tâm chính trị nữa? Nhưng, cái vinh dự này là thành phố Đại Ninh chúng ta tự mình kiếm được ư? Không phải! Là tỉnh chỉnh phủ tỉnh ủy kiếm về cho chúng ta. Nếu tỉnh chính phủ tinh ủy hiện giờ đóng ở nơi khác, vậy thì cái danh hiệu trung tâm chính trị này, đành phải nhường cho người hiền thôi. Các đồng chí, án chiếu theo cách lý giải của tôi, trung tâm chính trị không chỉ đại biểu cơ quan tỉnh chính phủ tính ủy đóng ở đây, mà nên đại biểu trên văn kiện của Quốc Vụ viện trung ương Đảng và tỉnh chính phủ tỉnh ủy cũng là đi đầu toàn tỉnh! Chấp chính vì dân, đây là tông chỉ nhất quán của đảng ta, tông chỉ này bất kỳ lúc nào cũng không được quên! Thử nghĩ một thành thị mà ra cửa chen lấn lên xe buýt như đi đánh trận, một tên móc túi ngang nhiên ở tước mặt mọi người rút dao uy hiếp người bị hại, có thể xứng với đánh giá này hay không? Thành phố Đại Ninh chúng ta, như vậy mà làm tấm gương sáng cho thành thị toàn tỉnh ư?"

Giọng nói của Liễu Tấn Tài không phải rất nghiêm khắc, chỉ là rủ rỉ êm tai, nhưng lại như búa tạ hung hăng đập lên đỉnh đầu của mỗi một người có mặt tại đây!

"Giờ nói một chút tới trung tâm văn hóa. Văn hóa là gì, hình như rất không rõ ràng. Có một số người hiểu đó là thành thị đó có bao nhiêu trường cao đẳng, có nhiều thư viện, có nhiều nhà sách mới, có nhiều đơn vị văn hóa nghệ thuật, thậm chí hiểu là có nhiều rạp chiếu phim, có nhiều trung tâm giải trí. Cách hiểu này có sai không? Không sai! Những thứ này là chỉ tiêu chính của một thành thị, đương nhiên là càng nhiều thì càng tốt! Nhưng, chỉ có những cái này thôi thì đã đủ chưa? Tuyệt đối không đủ! Văn hóa, trước tiên chính là một loại tinh thần, là một loại văn minh, đây mới là chỗ tinh túy và linh hồn của thành thị. Vừa rồi trên xe buýt, tên móc túi ngang nhiên cầm đao uy hiếp người bị hại, xe chật kín người như vậy mà không ngờ lại không có ai đứng ra nói một câu công đạo. Lái xe và người bán vé xe buýt cũng làm ngơ như không thấy. Xin hỏi mọi người, đây là văn hóa thành thị của thành phố Đại Ninh chúng ta ư? Trong quá khứ, vào những năm chiến tranh, lúc đó phải đối diện với nguy cấp quan đầu liên quan tới sinh tử tồn vong của dân tộc, tinh thần gan dạ không sợ chết xông pha về phía đao thương của quân xâm lược của người tỉnh N, người thành phố Đại Ninh, giờ đi đâu mất rồi?"

Từ lúc chủ chính địa phương, Liễu Tấn Tài đã rất ít khi diễn thuyết tràng giang đại hải như vậy. Ông ta ở trên cuộc họp, luôn luôn là nói vắn tắt, phân phái công tác rõ ràng, trước giờ chưa hề nhiều lời.

Nhưng hiện tại, ông ta không thể không nói thêm mấy câu.

"Có thể mọi người cảm thấy tôi đang nói khoác, nói mạnh miệng, toàn những lời sáo rỗng. Vậy được, tôi kể một chuyện nhỏ này cho mọi người. Ví dụ như phát triển kinh tế. Đúng, kinh tế muốn phát triển, là phải đổ thật nhiều vốn, tạo ra nhiều công ăn việc làm. Nhưng phải làm thế nào mới thu hút được nhiều đầu tư từ bên ngoài? Làm thế nào mới có thể khiến ngoại thương có lòng tin với chúng ta? Có thể có đồng chí muốn nói, cấp thêm chính sách ưu đãi. Song tôi muốn nói với mọi người, chỉ cấp chính sách thôi thì không đủ. Chúng ta nên nắm chắc từ những việc nhỏ, từ việc mà mình làm được đã, rồi từng bước tối ưu hóa hoàn cảnh đầu tư của chúng ta. Ít nhất, chúng ta phải thể hiện ra được ở trước mặt đồng bào toàn quốc và ngoại thương rằng thành phố của mình là một thành thị sạch sẽ, một thành thị tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn. Chứ không phải là như bây giờ, một thành thị bẩn thỉu bất kham! Con đường từ trụ sở lớn của thành ủy tới quảng trường Mười Một là đường lớn nhất, rộng rãi nhất và chói mắt nhất của thành phố Đại Ninh, vậy mà nó có bộ dạng như thế nào! Giả sử như các đồng chí đang ngồi đây ra ngoài đi công tác, anh sẽ chọn một khách sạn sạch sẽ tinh tươm để ở hay là chọn một nhà nghĩ bất thỉu hỗn loạn để ở đây? Đáp án chắc không cần nói cũng biết rồi. Nói không khách khí một chút là, ngay cả một thành thị mà vệ sinh còn không làm tốt thì có ưu thế gì mà chiêu thương dẫn vốn (thu hút doanh nghiệp bỏ vốn)? Lấy gì mà chứng minh thành ý đãi khách của chúng ta?"

Mỗi một người ngồi đây trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, ngay cả Đào Nghĩa Âu trước giờ luôn lãnh tĩnh cũng có chút đứng ngồi không yên.

"Cái gì là đại sự, cái gì là tiểu sự, tôi thấy phải suy nghĩ thật kỹ càng. Chẳng lẽ cả ngày ngồi trong văn phòng phê duyệt văn kiện, cả ngày bận bịu họp hành, chính là đại sự ư? Bắt đầu từ bây giờ, mọi người đều phải hành động, toàn lực ứng phó, xây dựng một thành phố Đại Ninh sạch sẽ văn minh! Đối với công tác của các đơn vị, tôi và đồng chí Đào Nghĩa Âu cùngcác động chí lãnh đạo khác của thị chỉnh phủ thành ủy sẽ tiến hành kiếm tra đốc thúc không định kỳ!”

Màn diễn thuyết ngẫu hưng của Liễu Tấn Tài tại phòng làm việc của đồn công an quảng trường Mười Một giành được thắng lợi rất "đẹp". Mà cảnh toàn trường vỗ tay khen hay, tất nhiên không phải xuất phát từ thành phố Đại Ninh mà là từ tỉnh chính phủ tỉnh ủy.

Bí thư tỉnh ủy Liêu Khánh Khai và tỉnh trưởng Trương Quang Minh đều biểu lộ sự tán thưởng.

"Đồng chí Liễu Tấn Tài nói rất đúng, thoáng cái đã tìm ra được mấu chốt vấn dề của thành phố Đại Ninh."

Liêu Khánh Khai nói rất thẳng thắn, không thèm để ý tới thái độ của bọn Hồ Vi dân.

Kể ra, Liêu Khánh Khai biết mình là người sắp phải lui về tuyến hai rồi, cũng có chút vị dạo "cậy già lên mặt". Đương nhiên, trong đây phần lớn là bao hàm ý tứ chống lưng cho Liễu Tấn Tài.

Có thể nói, Liễu Tấn Tài là dưới sự kiên trì ủng hộ của ông ta, cuối cùng mới đảm nhiệm được chức bí thư thành ủy Đại Ninh. Khi trung ương phê chuẩn Liễu Tấn Tài trở thành cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ, đã từng xem xét muốn đưa ông ta ra ngoại tỉnh đảm nhiệm chức vụ phó tỉnh trưởng. Nghe nói Tiền Kiến Quân từng gắng sức tiến cử với bí thư tỉnh ủy tỉnh sở tại, bởi vì nếu đưa Liễu Tấn Tài đi đảm nhiệm chức phó tỉnh trưởng thường vụ, nhất định sẽ mang tới một tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với kiến thiết kinh tế của bản tỉnh. Thế nhưn sau cùng vẫn không thể lay chuyển được Liêu Khánh Khai.

Giả sử Liễu Tấn Tài không thể tháo gỡ cục diện tại Đại Ninh, thậm chí không thể dứng vững chân, há chẳng phải là gián tiếp nói Liêu Khánh Khai không biết nhìn người hay sao?
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]