Sau khi đưa Hứa Thanh Anh lên tầng, Lâm Mạc Huy rời đi trước.
Dù sao đây cũng là công ty, Lâm Mạc Huy cũng không tiện ở lại với Hứa Thanh Anh.
Hơn nữa, tối nay anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.
Sau khi từ trong công ty đi ra, Lâm Mạc Huy luôn có càm giác có một chiếc xe ở phía sau đang lén lút theo dõi anh.
Lâm Mạc Huy làm như không biết chuyện gì, ngồi lên xe đạp điện đạp từng vòng quanh quảng trường thành phố.
Cuối cùng, Lâm Mạc Huy lien đi đen mot công trường hẻo lánh ở ria thành phố.
Đột nhiên một chiếc xe o phía sau bỗng nhiên rổ ga phóng nhanh về chỗ Lâm Mac Huy.
Đây là một con đường nhỏ, chiều rộng của con đường đó cũng không to hơn chiếc xe kia là bao nhiêu.
Chiếc xe kia cứ như thế mà lao đến khiến Lâm Mạc Huy ngay cả thời gian để tránh cũng không có,
Chiếc xe cứ thế xông lên, trực tiếp đâm vào xe đạp điện của Lâm Mạc Huy, hất bay cà xe, Lâm Mạc Huy cũng bị đâm ngã xuống đất lập tức hôn mê.
Trên xe có mấy người bước xuống, trong đó có một người là Sinh Ngô Phàm.
Sắc mặt ông ta âm u, vẫy tay một cái, mấy người bên cạnh liền trực tiếp đi lên phía trước khiêng Lâm Mạc Huy vào trong xe.
Bọn họ vừa rời đi không bao lâu lại có ngay một chiếc xe khác xông đến xử lý chiếc xe đạp điện của Lâm Mạc Huy.
Xe của Sinh Ngô Phàm chờ theo Lâm Mạc Huy, trên đường đi đều tránh các camera trên đường, cuối cùng dừng lại ở một nơi hèo lánh ngoài tình.
Bọn họ đã sớm trói chặt Lâm Mạc Huy rồi, Sinh Ngô Phàm dùng nước lạnh hắt khiến Lâm Mạc Huy tinh lại. "Mạc Huy, chúng ta lại gặp nhau rồi." "Có phải là rất bất ngờ không?"
Sinh Ngô Phàm mang theo một nụ cười lạnh. Lâm Mạc Huy nhìn mấy người xung quanh, nhẹ giọng nói: "Sinh Ngô Phàm, anh vẫn thực sự sẽ làm việc hộ nhà họ Chu sao?" "Xem ra nhà họ Chu so với tường tượng của tôi còn hẹn hạ hơn.” "Thành viên trong gia tộc chết trong tay anh mà vẫn có thể thả anh ra được."
Sắc mặt của Sinh Ngô Phàm tái nhợt: “Mạc Huy này anh bớt nói anh câu đó đi." "Anh có biết ông đây đã phải bỏ ra những gì không? " "Hội liên minh y dược ở thành phố Hài Tân sẽ giao cho nhà họ Chu, đây chính là cái giá cho mạng của tôi đấy." “Hừ, những thứ đó toàn bộ đều là anh ban tặng đấy, anh nghĩ xem tôi nên xử lý anh như thế nào đây?"
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Sinh Ngô Phàm anh quá để cao chính mình rồi, cũng quá xem thường tôi rồi đó." "Anh thực sự cho rằng cái chết của Chu Gia Phong tối hôm đó tôi không ngờ đến hay sao chứ?"
Sắc mặt của Sinh Ngô Phàm đột nhiên thay đổi: "Anh...Anh có ý gì?" Lâm Mạc Huy: "Cái chết của Chu Gia Phong là một vở kịch mà tôi cổ ý xây dựng lên." "Nói thật, tôi cũng rất muốn giết chết nó" "Nhưng nếu tôi tự tay giết chết nó thì sẽ có ý nghĩa gì nữa, với lại lại còn kéo theo bao nhiêu phiến phức nữa chứ." "Nếu để anh giết chết hắn ta thì sẽ khác." "Mà anh cũng rất biết cách phối hợp với tôi đấy chứ, còn thật sự sẽ giết chết Chu Gia Phong." "Nểu nói như vậy, tôi vừa có thể giải quyết được Chu Gia Phong vừa có thể xử đẹp anh, một viên đã trúng hai con chim." sắc mặt của Sinh Ngô Phàm đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc đó ông ta còn cho rằng bàn thân mình đã đi trước Lâm Mac Huy, giết chết Chu Gia Phong sau đó giá họa cho Lâm Mạc Huy, còn mình có thể ngồi yên để nhìn hồ tranh đầu.
Không ngờ tới, bản thân lại bị Lâm Mạc Huy chơi cho một vố, bị Lâm Mạc Huy chơi lại một vố. "Lâm Mạc Huy, Anh...Anh thật bi ổi."
Sinh Ngô Phàm tức giận đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Lần này ông ta lại có thể bị lừa, không những không thể giết chết công ty nhà họ Hứa, lại còn phải trà một cái giá đắt như thế. Lúc quay về ông ta nhất định sẽ bị trách phạt.
Lâm Mạc Huy nói: "tôi đâu có bảo anh giết chết Chu Gia Phong dâu, mà là do anh tự muốn giết hắn đẩy chứ" "Cái đó gọi là Khương Thái Công câu cá cho người tới mắc câu." "Nếu như anh không muốn hãm hai tôi thì làm sao có thể xảy ra chuyện như thế chứ."
Sinh Ngô Phàm cắn chặt răng, đột nhiên cười "Anh nói không sai, đợi người tự mắc câu." "Nhưng mà, cho dù anh có giờ trò thì sao nào?" "Hôm nay nếu anh đã rơi vào tay tôi thì chỉ có con đường chết mà thôi." "tôi phải bỏ ra nhiều như thế nào thì anh cũng sẽ phải mất đi bấy nhiêu như thế." "Nhưng mà, anh cũng không cần lo chuyện tang lễ." "Vợ của anh, Hứa Thanh Mây còn cả Tổng Lan Ngọc, tôi nhất định sẽ thay anh chăm sóc tốt cho bon ho, Ha ha ha.." Lam Mạc Huy cũng cười: "Sinh Ngô Phàm tôi thấy anh với Chu Hùng Vĩ cũng không còn cứng được bao lâu nữa đâu." "Các người đều ngu ngốc như nhau mà thôi." Sinh Ngô Phàm cực kỳ tức giận: "Anh nói cái gi?"
Lâm Mạc Huy đứng dậy, đi đến chỗ Sinh Ngô Phàm, nhìn ông ta, hai tay vừa vùng vẫy đã làm đứt sợi dây trói.
Tròng mắt của Sinh Ngô Phàm suýt rơi ra ngoài, sợi dây là sợi dây rất chắc chắn đó, Lâm Mạc Huy phải khỏe đến như thế nào chứ?
Ông ta không biết rằng, Lâm Mạc Huy đã từng tu luyện qua tôi Hoa Quyết, làm sao mà có thể giống người bình thường như mọi người vẫn nghĩ chứ.
Lâm Mạc Huy duỗi eo một cái, cười nhẹ: “Sinh Ngô Phàm, có biết tại sao tôi lại đi vào đường nhỏ không?" "Chính là tôi muốn cho anh cơ hội đó, anh đúng là ngu ngốc."
Sắc mặt của Sinh Ngô Phàm thay đổi, ông ta đột nhiên phát hiện, hình như chính mình lại bị tính kể rồi. "Ra tay di."
Sinh Ngô Phàm hô lớn một tiếng, chính mình lại osLo ny nhanh về phía xe ô tô, chuẩn bị lên xe chạy đi. gr Nhưng mà, ông ta vừa mới nhấc được một bước luôn cảm thấy cả người mểm nhân không thể get p1 kháng mà ngã ra đất. tê Cả người ông ta tê rần, không có một chút sức lực b nhưng mà ý trí lại vô cùng tinh tôi. w ysdw Ông ta lại nhìn về phía mấy tên thuộc hạ bên, bọn họ cũng bị giống như ông ta, tất cả đều ngã M2 da đất. m2 280 Sinh Ngô Phàm ngần người, dây rốt cuộc là có Chuyện gi vậy chứ?
ĐẾN Lâm Mạc Huy ngồi xuống nhìn về phía Sinh N m: "Sinh Ngô Phàm, đừng có làm loạn." "Vừa nãy lúc ở trên xe, tôi đã hạ thuốc cho chúng 0s ibut rồi." 062 lat "Đây là một loại độc không mùi không màu, có thể in cho cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng oris ng có." "Mà điều quan trọng nhất chính là, sau hai giờ 09 h g hồ thì loại độc này sẽ tự động mất tác dụng." "Cho dù có là một bác sĩ tài giỏi cỡ nào thì cũng ng thể kiểm tra ra loại độc này.”
HỘI ( Sắc mặt của Sinh Ngô Phàm hoàng sợ: "Anh...Anh đã có chuẩn bị từ trước rồi." "Anh đã biết từ trước là tôi sẽ ra tay với anh?"
Lâm Mac Huy cười nhẹ: "Sinh Ngô Phàm, có một câu là biết địch biết ta trăm trận trăm thẳng" "Mà đổi phó với một kẻ địch như anh, nhất địch phải hiểu rõ anh chứ." "Không những là thực lực của kẻ địch mà còn phải bao hàm cả tinh cách của kẻ địch, làm việc luôn khua chiêng gõ trống chẳng hạn."
Sắc mặt Sinh Ngô Phàm khó coi, Ông ta đột nhiên phát hiện, thực lực của mình và Lâm Mạc Huy thực s là cách nhau quá xa.
Lâm Mạc Huy chậm chạp nói: “Sau khi chuyện công trường xảy ra ngày hôm đó, tôi đã đặc biệt tìm hiểu tất cả tư liệu về anh, bao gồm tính cách, cách làm việc chằng hạn." "Anh là một người rất tự phụ, cũng rất đề phòng, cách anh giài quyết một việc gì đó cực kỳ độc ác." "Cho nên, tôi đặc biệt thiết kế riêng cái hố này cho anh nhảy vào" "Bắt Chu Gia Phong, nhưng không giết hắn mà để hắn ta có cơ hội gọi điện thoại cho anh." “Lấy tính cách của anh cùng với cách hành sự của anh thì mà nhất định sẽ giết chết Chu Gia Phong và vụ oan cho tôi."
Sinh Ngô Phàm trực tiếp sững sờ ra đấy, bây giờ ông ta mới biết bàn thân mình rốt cuộc là thua ở chỗ nào rồi.
Lâm Mạc Huy nhỏ nhẹ nói tiếp: “Còn nữa, chuyện của nhà họ Chu, tôi biết chắc nhà họ Chu nhất định sẽ không làm gì anh hết." "Mà anh sau khi bị thiệt thòi lớn như thế nhất định sẽ không thể ngậm bồ hòn làm ngọt coi như không như có chuyện gì, nhất định sẽ tìm tôi để trà thù." "Cho nên, tối hôm nay tôi mới cô ý đi lối nhỏ dẫn dắt anh ra tay." "Sinh Ngô Phàm, anh thực sự là không hề khiến cho tôi thất vọng một chút nào.” "Mỗi một bước mà tôi chuẩn bị, anh đều có thể bước vào vừa đẹp, anh nói xem, anh có phải là quá biết phối hợp rồi không?"
Sinh Ngô Phàm tho mạnh một hoi, nói nhỏ: "Lâm Mạc Huy, tôi thật sự là quá coi thường anh rồi." "Lần này tôi dám cược dám chịu thua." "Anh thà tôi đi, từ nay về sau, tôi nhất định không xem anh như kẻ thù nữa." Lam Mạc Huy lắc đầu: "Sinh Ngô Phàm, đã đến bước này rồi, anh nghĩ tôi còn có thể tha cho anh không?"
Sinh Ngô Phàm can răng: "Lâm Mạc Huy, nếu như anh giết tôi thì có thể như thế nào chứ" "Anh đừng có quên, tôi là người nhà họ Sinh, ngay cả nhà họ Chu cũng không dám giết tôi.” "Nếu như tôi chết ở thành phố Hải Tân này thì người nhà họ Sinh tuyệt đối nhất định sẽ không ngậm bổ hòn làm ngọt đâu." "Nếu như là người nhà họ Sinh bon tôi tự mình điều tra về việc này, Lâm Mạc Huy, cho dù anh có tí toán giỏi đến như thế nào thì cũng không thể c thoát được." "Đến lúc đó, anh cảm thấy, nhà họ Sinh có thể bỏ qua cho anh không."