Lâm Mạc Huy cười vui vẻ: "Yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh!"
Sinh Ngô Phàm thờ phào nhẹ nhõm. "Nhưng mà khó có thể nói được nhà họ Chu sẽ không làm gì ông."
Lâm Mạc Huy bình thản bổ sung thêm một câu "Cậu nói cái gì?" Sắc mặt của Sinh Ngô Phàm đột nhiên thay đổi.
Lâm Mạc Huy: "Việc nhà họ Chu không truy cứu chuyện này cũng không có nghĩa là bố mẹ của Chu Gia Phong sẽ bỏ qua chuyện này một cách tử tế." "Sinh Ngô Phàm, đêm này ông không đề ý thầy ánh mắt của cha mẹ Chu Gia Phong nhìn mình sao?" "Ánh mắt bọn họ nhìn tôi như thể hận không thể giết chết tôi." "Nhưng mà về sau lại chứng minh được ông là hung thú, Bây giờ họ đã để mắt đến ông roi." "Tôi đoán, người của họ rất nhanh thôi sẽ tim đến chỗ này của ông." "Đến lúc đó, ông sẽ phải chết trong tay mấy người họ. Mặc kệ về sau nhà họ Sinh có điều tra như thế nào cũng không tra ra được trên người tôi."
Lâm Mạc Huy đặt tay lên cổ Sinh Ngô Phàm làm động tác cắt cổ. "Tôi đi trước đây, mấy người cứ từ từ mà hường thụ đi."
Lâm Mạc Huy cười to bỏ đi đề Sinh Ngô Phàm lại với vẻ mặt hoàng sợ. Boi vì, bây giờ đột nhiên ông ta phát hiện bản thân ngay cả một tiếng cũng không kêu ra được.
Sau gần nửa giờ, một chiếc xe đột nhiên đến gần chỗ này. "Ở đó, xe của mấy người kia đỗ ở cho này."
Một giọng nói sắc bén do một người phụ nữ truyền đến.
Chiếc xe đến đây ngay lập tức, hai người bước xuống từ trên xe rõ ràng là bố mẹ của Chu Gia Phong.
Ánh mắt hai người đẩy sự độc ác, nghiên răng nghiên lợi nhìn Sinh Ngô Phàm nằm trên mặt đất.
Sinh Ngô Phàm cực kỳ lo lắng. Ông rất muốn hét to lên cho hai người này biết tất cả mọi chuyện xảy ra đều do Lâm Mạc Huy tính kế.
Nhưng mà một câu ông ta cũng không nói ra được. "Tại sao mấy người này lại nằm ở đây?" "Vì sao không có ai động đậy thế?"
Bổ của Chu Gia Phong ngạc nhiên hỏi.
Về mặt mẹ của Chu Gia Phòng đẩy sự phẫn uất: "Ông quản nhiều chuyện như vậy làm gì!" "Sinh Ngô Phàm là hung thủ giết chết con trai chúng ta. Tôi muốn giết ông ta báo thù cho con trai mình."
Trên mặt bố của Chu Gia phong đầy sự lo lắng bồn chồn: "Tôi có chút lo lắng khi có thể chúng ta bị người khác lợi dụng."
Sinh Ngô Phàm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn như vậy có thể thấy bố của Chu Gia Phong cũng không phải kẻ ngu.
Mẹ của Chu Gia Phong nghiến răng nghiến lợi trà lời: "Tôi chỉ cần biết báo thù cho con trai là được. Nếu có bị người khác lợi dụng thì cũng không ảnh hưởng đến quyết định báo thù của tôi." "Chẳng lẽ ông vẫn còn giữ lại ảo tường với gia tộc kia sao?" "Bọn họ đã tước đoạt đi tư cách người thừa kế của con trai đã tôi đã không nói gì. Bây giờ con trai minh bị người khác hại chết thậm chí bon ho con nhận được chút lợi ích mà không thèm báo thù cho con trai mình." "Như thế này mà được gọi là người thân sao?" "Đến mức này ông còn lo lắng cho bọn họ sao?" "Ông không nghĩ...bàn thân đã làm con trai dưới suối vàng thất vọng sao?"
Vẻ mặt bố của Chu Gia Phong dần trở nên lạnh lẽo. Ông rút hắn dao găm mang theo bên người ra, cắn răng nói:" Bà nói không sai." "Gia tộc đối chúng ta bất nhân như thế cũng đừng trách nhà chúng ta bất nghĩa." "Bổ, không phải con muốn gây nên phien phức cho gia tộc nhà họ Chu nhưng tại mấy người quá nhẫn tâm khiến mọi chuyện xảy ra như vậy."
Bố của Chu Gia Phong vừa nói xong liền trực tiếp lấy dao găm ra đâm vào ngực Sinh Ngô Phàm.
Sinh Ngô Phàm ngay cả tiếng kêu đau thảm thiết cũng không phát ra được nhưng sự đau đớn dữ dội khiến ông ta vẫn không thể chịu được.
Không lâu sau, hai người đã hợp tác giết chết Sinh Ngô Phàm.
Bố Chu Gia Phong nhìn mấy người nằm bên cạnh. Ông nhíu mày nói: "Còn những người này thì xử lý như thể nào?"
Mẹ Chu Gia Phong tức giận nói: "Mấy người bạn họ cùng với Sinh Ngô Phàm đều là một thể loại. Mấy người đó đều là đồng phạm giết chết con trai chúng ta, một người cũng không bỏ sót được."
Bố Chu Gia Phong gật đầu. Đã đến lúc này rồi thì ai còn quan tâm đến giết chết một hay hai người nữa?
Không bao lâu sau, mấy người của Sinh Ngô Phàm cũng bị ông giải quyết hết.
Bố mẹ của Chu Gia Phong đã báo thù xong lin trực tiếp lái xe rời khỏi hiện trường vụ án.
Xe hai người lái về phương hướng không phải thành phố Tân Hải mà đang lái xe rời khỏi thành phố Tân Hài này.
Đêm nay, hai người bọn họ giết chết Sinh Ngô Phàm và người dưới trướng ông ta người bên gia tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Hai người cũng không thể ở lại thành phố Tân Hài nữa.
Mà những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Lâm Mạc Huy. Bố mẹ của Chu Gia Phong giết chết Sinh Ngô Mình và người dưới trướng sau đó sẽ rời khỏi thành phố Tân Hải bỏ trốn không để lại dấu vết nào.
Chất độc mà anh hạ rất nhanh sẽ mất hiệu lực.
Đến lúc đó, cho dù nhà họ Sinh đến điều tra thì cũng chỉ có thể tra ra được bố mẹ của Chu Gia Phong làm, không thể tra được mọi chuyện có liên quan đến trên người anh được.
Mọi chuyện tới lúc này xem như đã giài quyết xong hoàn toàn rồi. Một chút quan hệ cũng không có liên quan đến anh.
Chẳng qua, từ bây giờ hai nhà họ Sinh với nhà họ Chu chắc chắn không thể thoát khỏi phiền toái lớn xày ra.
Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm Hứa Đình Hùng cùng với Phương Như Nguyệt mới chuẩn bị ra khỏi nhà thì Hoàng Kiến Đình với Hứa Thanh Tuyết đã tới nhà.
Ban đầu, Hoàng Kien Đình và Hứa Thanh Tuyết đều ở trong nhà nhưng tối hôm qua vì lo lắng bắt về dọn dẹp cho nên tối hôm qua căn bàn không dám trở về nhà.
Nhìn thấy hai người trở về, sắc mặt Phương Như Nguyệt nhanh chóng tro nên lạnh lẽo: "Hai người đen đây làm gi?" "Hai người không biết anh rể có ý kiến với hai người không?" "Lại còn cổ ý trốn ra khỏi nhà. Có phải hai đứa muốn anh rể mình tức chết phải không?"
Trong lòng Hoàng Kiến Đình thở dài. Quả nhiên người có tiền sẽ không giống nhau.
Cách đây một đoạn thời gian, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã nhìn thấy Lâm Mac Huy tức giận.
Bây giờ thì ngược lại, hai người cố ý tránh đi vì lo lång Lâm Mạch Huy không tức giận!
Trong lòng tuy rằng khó chịu, nhưng trên mặt Hoàng Kien Đình vẫn thể hiện bàn thân không tức giận. "Mẹ, con biết bây giờ anh rể đã đi làm nên mới về nhà mà." "Không phải khoảng thời gian trước mẹ nhìn trúng một cái áo khoác sao. Hôm qua vừa vặn con có thời gian nên đưa Thanh Tuyết đi mua quà tặng cho mẹ mà thôi." "Còn có, bổ. Bố nhìn cái cặp bằng da này xem. Con cũng mua cho bố một cái đây."
Hoàng Kiến Đinh cưoi tùm tim đưa quà tặng ra. Về mặt Phương Như Nguyệt lúc này mới giãn ra một ít:"Kiến Đinh, mẹ không phải đang nói con đâu." "Thái độ của con đối xử với anh rể ngay trước không tốt. Con còn suốt ngày chạy về nhà đây không phải một chuyện hay ho gì." "Còn có, con cùng Hứa Thanh Mây đặt cược thì sao có thể không làm chứ?"
Hứa Thanh Tuyết vội vàng chen vào: "Mẹ, sao) thực sự muốn chồng con quỳ gối trước Hứa Thị Mây giải thích chứ?"
Hứa Đình Hùng: "Có cái gì mà không thể được chứ?" "Nam từ hán đại trượng phu, lời nói đã nói ra rồi thì phải làm không thể như bát nước đồ đi được." "Nếu đã nói ra rồi thì phải làm được. Nếu không chẳng phải đang đánh rắm sao?"
Vẻ mặt Hứa Thanh Tuyết trở nên khó chịu. Cô ta muốn mờ miệng nói lại nhưng bị Hoàng Kiến Đình ngăn lại. "Bố nói đúng, nam tử hán đại trượng phu. Đúng thật là phải nói được làm được." "Ba, ba yên tâm. Chi cần ba với mẹ nói thì bất kể lúc nào con cũng có thể quỳ gối giải thich voi Hua Thanh Mây." "Vấn để là Lâm Mạc Huy có suy nghĩ như thế nào, anh ấy nghĩ gì?"
Hai vợ chồng Hửa Đinh Hùng và Phương Như Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái: "Con có ý gì?"
Hoàng Kiến Đình hạ giọng nói: "Bố mẹ, không phải Lâm Mạc Huy nói thôi." "Một phần trong số ba trăm triệu bồi thường ở có một phần bồi thường cho nhà chúng ta." "Gia đình nhà chúng ta có thể nói không chi có Lâm Mạc Huy còn có hai trường bối là bố mẹ." "Nhưng mà bây giờ tiền ở đâu?"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhanh chóng thay đổi. Hai người bọn họ thật ra cũng quan tâm đến vấn đề tiền bổi thường đó."
Ba trăm triệu chứ có ít gì. Tôi hôm qua hai vợ chồng họ cũng đã bàn bạc vấn để này suốt một đêm để làm sao có thể thương lượng chuyện này tốt nhất có thể.
Chính là làm cách nào để thu tiền về tay mình, đến bây giờ hai người còn chưa nghĩ xong đâu.
Hứa Đình Hùng nhíu mày: "Không phải, Hoàng Kiến Đình, con rốt cuộc muốn nói đến cái gì?" Hoàng Kiến Đình cười nói: "Ba, con cũng đang vì hai người mà phải chịu nỗi đau khổ này sao." "Ba nghĩ mà xem, Lâm Mạc Huy nói dễ nghe như vậy để lấy có với chúng ta vì công ty phải boi thường ba trăm triệu." "Cuối cùng, toàn bộ số tiền này rơi vào trong tay Lâm Mạc Huy." "Ó, không ngờ được hai vị trường bối cùng với công ty chúng ta như thế nào mà đều trở thành công cụ để Lâm Mạc Huy lấy tiền bồi thường vậy chứ?" "Cho dù coi chúng ta là công cụ thì Lâm Mạc Huy vẫn phải trả phí chứ?" "Lâm Mạc Huy lấy tất cả ba trăm triệu về trong tay mình thì anh ta cũng quá đáng đấy."
Phương Như Nguyệt không kiên nhẫn trả lời: "Hoàng Kiến Đình, những lời con nói, chúng ta đã biết rõ rồi." "Chúng ta lần này phải nhất định đi tìm Lâm Mạc Huy đòi tiền bồi thường thôi."
Hoàng Kiến Đình lập tức nói: "Mẹ, mẹ cứ định như vậy mà đi tìm Lâm Mạc Huy đòi tiền hà?"
Phương Như Nguyệt mờ mịt hỏi lại: "Con nói điều này có nghĩa là sao?" Hoàng Kiến Đình hạ giọng nói: "Mẹ, chuyện tối hôm qua đó, chắc mẹ cũng phải biết ro chứ. Chúng ta bị sỉ nhục như thế nào." "Mẹ định cử tay không như vậy đi đoi tien thì chắc chắn Lâm Mạc Huy sẽ không nhà tien ra trà chúng ta đâu." "Con có nghĩ ra được biện pháp này. Nếu không mẹ thử theo biện pháp này xem sao?"
Phương Như Nguyệt lập tức hỏi lạit: "Con có t pháp gi?"
Hứa Đình Hùng cũng nhìn sang đây. Ông đang phát sầu vì không biết phải đòi tiền Lâm Mạc Hyy như thế nào.
Nếu Hoàng Kiến Đình có biện pháp tốt vậy thì đương nhiên đây là chuyện tốt. Tiết kiệm được công sức của cả hai người.