Trong nhà chìm vào im lặng, nước mắt đã ứa đầy hốc mắt Hứa Thanh Mây, cô không dám nói một câu một lời nào.
Hứa Thanh Tùng nói đùa: “Uầy, chú ơi, chú nổi giận à?" "Chú phải có thái độ này từ sớm, đuổi tên họ Lâm kia ra khỏi nhà họ Hứa thì mọi chuyện sao lại ra nông nổi này?" “Còn nữa, chị Thanh Mây, tôi giới thiệu cho chị nhiều người đẹp trai tài giỏi như vậy chị lại không muốn, chỉ muốn đi theo cái tên oắt con vô dụng này." "Haiz, phụ nữ ấy, sợ nhất là lấy sai chồng." "Chị cũng nên học tập Kiều Linh một chút đi, chị nhìn Kiều Linh ấy, toàn theo mấy người thanh niên tài giỏi cả, người nào không bỏ xa Lâm Mạc Huy mười mấy con phố chứ?" "Thôi được rồi, tôi cũng lười nói với chị." “Bản thân chị bị chơi đến hoa héo lá rụng rồi, cho dù có hiểu được điều này thì cũng vô ích!" diện cho nhà chúng ta được không?" "Dù sao cũng là người của nhà họ Hứa chúng ta, nếu biết quay đầu là bờ, nếu chịu nhanh chóng ly hôn với Lâm Mạc Huy thì coi như vẫn còn cơ hội." "Với nhan sắc này của chị Thanh Mây thì dù là cưới lần hai chắc cũng tìm được một tên nhà giàu mới nổi đấy." "Ha ha ha."
Bốn phía vang lên tiếng cười cợt, Hứa Thanh Tùng và Hứa Kiều Linh nói quả thật rất độc miệng.
Hứa Thanh Mây lặng lẽ rơi nước mắt, vô cùng bất lực.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Tài giỏi hay không tài giỏi thì khó mà nói được." "Nhưng mà con nhà giàu ở thành phố Hải Tân này từng chơi qua Hứa Kiều Linh đúng là không ít đầu!"
Mọi người quay sang nhìn thì thấy Lâm Mạc Huy đang sãi bước đi tới. Biểu cảm của Hứa Kiểu Linh thay đổi, chi thắng mặt Lâm Mạc Huy mà thét lên: "Lâm Mạc Huy, cậu nói gì cơ?" "Cậu có ngon thì lặp lại lần nữa coi!"
Lâm Mặc Huy cười lạnh: lại lần nữa rồi sao?" "Năm kia, cô hẹn hò với mười lăm người bạn trai." "Năm ngoái, cô hẹn hò với mười chín người bạn trai." "Năm nay thì hơi ít, mới có mười ba người." "Hứa Kiều Linh, cho dù là xe buýt có nhiều khách thì cũng chẳng chăm chỉ đi khách như cô đâu!" Mọi người đứng tại đó đều đồng thời cười phá lên.
Mặt Hứa Kiều Linh tái mét, giận đến mức run rẩy cả người.
Hứa Thanh Tùng gầm lên: "Tên họ Lâm kia, mẹ nó mày dám si nhục em gái tao!" "Tao giết mày!"
Anh ta gầm lên rồi vọt thầng về phía Lâm Mạc Huy. Mới chạy chưa được mấy bước thì đã bị Hổ Đông An đứng kế bên Lâm Mạc Huy đạp cho ngã lăn ra đất. "Cút mẹ mày đi, dám ở đây phách lối, có tin bố mày xử mày không!"
Mặt Hổ Đông An vô cùng hung dữ, cộng thêm một đám đàn em thân thể cường tráng đứng kế bên, doạ Hứa Thanh Tùng sợ đến mức không dám nói thêm lời nào nữa.
Mặt Hứa Khánh Quân trầm xuống, cắn răng nói: "Lâm Mạc Huy, cậu dẫn theo đám lưu manh này theo là có ý gì?" "Sao hả, không lừa được bọn tôi muốn bạo lực chiếm đoạt à?" "Tôi nói cho cậu biết, xã hội còn có luật pháp đấy." "Cậu dám động vào chúng tôi thì tôi liền lập tức báo cảnh sát. Không tin cậu thử xem!"
Tất cả các cổ đông khác đều nhìn Lâm Mạc Huy với gương mặt lạnh băng.
Lâm Mạc Huy cơ bản là không để ý đến anh ta, chỉ đi thẳng tới kế bên Hứa Thanh Mây. "Đừng khóc, không sao mà."
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng an ủi. Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Mây lập tức tràn đầy hy vọng.
Cô gật đầu thật mạnh, nắm chặt cánh tay Lâm Mạc Huy không buông.
Lâm Mạc Huy quay đầu nhìn những cổ đông kia, cao giọng nói: "Các vị, tôi biết mọi người đang lo lång cái gì." "Tôi cũng chỉ nói một câu thôi." "Bảy trăm tỉ Thanh Mây đầu tư, tôi dùng tính mạng mình đảm bảo rằng chắc chắn sẽ đem lại được tiền lời ít nhất gấp đôi!" "Tôi hy vọng mọi người có thể tin tưởng tôi, cũng có thể tin tưởng Thanh Mây."
Mọi người tro måt nhìn nhau, có chút chần chờ.
Hứa Khánh Quân cười nhạt: "Cậu khoác lác như vậy ai mà không biết chứ?" "Hay là cậu bỏ tiền cho tôi đi, rồi tôi nói tôi kiếm được tiền lời gấp hai trăm lần đó rồi sao." "Hừ, một thắng oắt con vô dụng, ngoài quét nhà vệ sinh ra thì biết làm gì được chứ?" "Thứ người như cậu mà còn đầu tư, còn đòi kiếm lời?" "Chỉ cần không phải là người ngu thì ai mà tin cậu chứ?"
Những lời này lại làm mấy người cổ đông kia nháo nhào lên lần nữa. "Thắng họ Lâm kìa, cậu bớt đứng đây khoác lác "Cậu nghĩ rằng cậu là Buffett à? Còn gấp đôi đi!" tiền lời nữa chứ, tôi khinh!" "Muốn lừa tiền của bọn tôi à, không dễ dàng như vậy đâu!"
Lâm Mạc Huy cau mày, trầm giọng nói: "Các vị, chúng ta trước kia cũng từng hợp tác rồi." "Tôi làm người ra sao, mọi người chắc đã rõ." "Tôi làm việc thể nào, mọi người cũng đã biết." "Tôi còn muốn nói rằng lần đầu tư này chắc chân không có vấn đề." "Tôi hy vọng mọi người có thể tin tưởng tôi thêm lần nữa, đồng thời có thể cho thêm tôi thêm một cơ hội!"
Một cổ đông không nhịn được: "Cho cơ hội mẹ mày ấy!" "Nói cho cậu biết, ông đây chắc chắn không đồng ý lần đầu tư này!" "Cút xéo đi, mang mấy tên lưu manh đến đây là có thể hù dọa người khác à?" "Mẹ kiếp!"
Những cổ đông khác cũng bắt đầu ráo riết mà thô tục hơn, tỏ rõ sự bất mãn đối với Lâm Mạc Huy.
Mặt Lâm Mạc Huy dần lạnh đi, trong lòng anh cũng dần tức giận.
Mặt Hứa Thanh Tuyết cùng đầy sự khinh bỉ: "Lâm Mạc Huy, cậu cho rằng tất cả mọi người đều giống chị tôi, có thể tùy ý bị cậu lừa gạt à? "Tôi nói cho cậu biết, có thể làm cổ đông ở công ty này thì chắc chắn không phải người ngu." "Mánh khoé của cậu không lừa được bọn họ đâu!". "Hừ, muốn đầu tư à, chờ kiếp sau đi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng nhìn Lâm Mạc Huy với gương mặt phẫn nộ. Theo họ thì Lâm Mạc Huy là nguyên nhân làm mọi chuyện ra nông nỗi này.
Khi mọi người đang nháo nhào lên thì từ phía cửa, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mọi người có ai không đồng ý đầu tư?"
Mọi người quay đầu sang thì chi thấy Trần
Phước Nguyên không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Mặt mọi người đều biến sắc, bọn họ đều làm trong ngành y dược cả, đương nhiên đều biết đến Trần Phước Nguyên. "Tổng giám đốc Nguyên, sao ngài lại tới đây?" Hứa Khánh Quân liền vội vàng cúi người gật đầu chào hỏi.
Trần Phước Nguyên cơ bản không để ý đến ông ta, chỉ đi thẳng vào phòng làm việc rồi lạnh lùng nói: "Nói đi, ai trong các người không đồng ý việc đầu tư lần này?"
Mọi người không hiểu được ý Trần Phước Nguyên nên trong phút chốc không ai dám nói chuyện.
Mặt Hứa Khánh Quân lộ vẻ lúng túng: "Tổng giám đốc Trần, đây là chuyện riêng của công ty chúng tôi, ngài đây..." Trần Phước Nguyên nói thẳng: "Làm sao cơ? Cậu cảm thấy tôi không tư cách đi vào công ty của các ngươi à?"
Hứa Khánh Quân sợ hết hồn, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Trần, ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý này. Chẳng qua chỉ là..."
Trần Phước Nguyên không nhịn được khoát tay: "Không có ý này thì liên im miệng cho tôi!" "Cậu là thá gì mà có tư cách nói chuyện trước mặt tôi?" "Cút sang một bên!"
Mặt Hứa Khánh Quân lập tức biến sắc, nhưng cuối cùng cũng không dám phản đối nữa.
Ánh mắt của Trần Phước Nguyên quét qua từng người, lạnh lùng nói: "Mọi người nếu có ai không đồng ý đầu tư thì bây giờ nói thẳng ra đi." "Tôi có thể trả 10% phí bảo hiểm để mua cổ phần trong tay mọi người!" "Hãy nhớ, chỉ có lần này." "Hôm nay không bán thì lập tức coi như đã đồng ý đầu tư. Lần sau còn tới kiếm chuyện, hừ, đừng trách Trần Phước Nguyên tôi lật mặt không quen biết!"
Những cổ đông bốn phía lại bắt đầu xôn xao lên, chẳng ai ngờ rằng Trần Phước Nguyên vậy mà sẽ tới chen vào một chân.
Tất cả mọi người đều đang tò mò, rốt cuộc Trần Phước Nguyên có ý gì.
Nếu bình thường mà có 10% phí bảo hiểm như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không do dự mà bán đi.
Nhưng Trần Phước Nguyên đột nhiên lại muốn thu mua, làm mọi người không thể không hoài nghi rằng lần đầu tư này của Lâm Mạc Huy thật sự có thể kiếm ra tiền sao?
Lúc này, ngay cả Hứa Khánh Quân cũng do dự. Lúc này mà rút lui thì hợp lí sao? Bọn họ còn chưa kịp nghĩ kĩ thì cửa phòng lại lần nữa được đẩy ra, một người thanh niên đeo kính gọng vàng bước vào, thì ra chính là Hoắc Thiên Sinh! "Ồ, náo nhiệt thật đấy!" "Ai là Hứa Thanh Mây ra đây cho tôi nhìn một chút!"
Hoắc Thiên Sinh ngạo nghễ nói.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía Hứa Thanh Mây.
Hoắc Thiên Sinh tỉ mỉ ngắm Hứa Thanh Mây, trên mặt đầy vẻ vui mừng. "Người đẹp nhất thành phố Tân Hải quả nhiên là danh bất hư truyền, thật không uổng công tôi đã đi chuyến này!" “Chủ tịch Thanh Mây, tôi có một bữa tiệc ở lầu chín khách sạn Thời Đại." "Bảy giờ tối nay, tài xế của tôi sẽ đến đón cô. Lúc đó nhớ mặc đẹp một chút." "Làm bạn nhảy của tôi, cũng không thể làm tôi mất mặt được, biết chưa?"
Hoắc Thiên Sinh ra lệnh nói.
Chương 167: Cậu nghĩ mình là buffett à?
Cập nhật 3 năm trước