Chương 168: Lâm mạc huy nổi giận

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau



Khuôn mặt của Hứa Thanh Mây tràn đầy vẻ ngơ ngác: “Anh... Anh có tìm nhầm người không?" "Tôi không quen biết anh!”

Người làm của Hoắc Thiên Sinh tỏ vẻ kiêu ngạo mà nói: "Giới thiệu với cô một chút!" "Vị này tên là Hoắc Thiên Sinh, cậu Hoắc của nhà họ Hoắc ở Hà Nội, đồng thời cũng là người thừa kế của nhà họ Hoắc!”

Người làm vừa nói xong, thì người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.

Mười gia tộc lớn ở Hà Nội, cái này đúng thật là quái vật khổng lồ.

Người thừa kế của nhà họ Hoắc, nếu thể thì lại càng thêm mạnh rồi.

Cho dù có là trưởng lão hay là người chủ của mười gia tộc lớn ở thành phố Hải Tân thì cũng kém xa so với Hoắc Thiên Sinh!

Không ngờ lại có một nhân vật lớn như vậy đến chỗ này!

Hứa Kiều Linh lộ ra vẻ mặt vô cùng ghen tị, cô ta rất mong người được mời có thể là cô ta. Nếu như bản thân cô ta được người thừa kế của mười đại gia tộc ở Hà Nội mời thì bảo cô ta làm gì, cô ta cũng đều nguyện ý làm!

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt thì lại cảm thấy quá đỗi vui mừng.


Nếu như Hứa Thanh Mây có thể bám lấy người thừa kế của nhà họ Hoắc, vậy thì bọn họ xem như là được một bước lên trời rồi.

Đến khi đó, ngay cả mười gia tộc lớn ở thành phố Hải Tân cũng phải đối xử khách khí với bọn họ. "Thanh Mây, mau chấp nhận đi!” "Ai yo, cái con bé này, còn đứng ngây ra đó làm gi?" “Cậu Sinh, cậu yên tâm, đến lúc đó, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ." "Cậu Sinh, cám ơn cậu đã mời, cám ơn, cám ơn!" Phương Như Nguyệt nói không ngớt. Hoắc Thiên Sinh cảm thấy hài lòng mà gật đầu một cái, anh ta vừa muốn xoay người rời đi.

Lúc này, Hứa Thanh Mây đột nhiên lên tiếng: "Tôi không đi!"

Sắc mặt của Hoắc Thiên Sinh thay đổi, thẩy thể thì người làm của anh ta giận dữ nói: “Cô nói cải gì?" Hứa Thanh Mây đáp lại: "Cậu Sinh, tôi xin lỗi." "Tôi cũng không quen biết gì cậu, hơn nữa, tôi cũng không muốn tham gia buổi tiệc rượu gì đó." "Vậy nên, hay là cậu mời người nhảy khác đi, tôi cám ơn ý tốt của cậu!”

Hoắc Thiên Sinh quay đầu lại, ánh mắt của anh ta trông rất dữ tợn: “Hứa Thanh Mây, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa để nói lại!"

Người làm lại tỏ ra giận dữ: “Hứa Thanh Mây, cậu Sinh nhà tôi thấy cô phù hợp là vinh hạnh của cô đấy, cô đừng có mà trơ trên như thế!" "Cô mà nói thêm câu không đi nữa, cô có tin tôi lật đổ công ty nhà cô không!”

Đám cấp dưới của Hoắc Thiên Sinh hung hăng bước tới, nhìn dáng vẻ kia của họ, cứ như nói một không hợp thì đánh.

Hứa Thanh Mây cảm thấy có hơi hoảng hốt.

Lâm Mạc Huy bảo vệ cô ở đằng sau lưng, sau đó anh lạnh lùng nói: “Hoắc Thiên Sinh, anh nghe không hiểu tiếng người, hay là đầu óc của anh có tật?" "Vợ tôi đã nói rằng cô ấy không đi, anh có thể cút đi rồi, anh hiểu chưa?"

Lúc này Hoắc Thiên Sinh mới chú ý tới Lâm Mạc Huy: "Hóa ra là anh!” “Ôi, Trần Phước Nguyên cũng có ở đây nữa." "Tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua, các người muốn đại diện cho Hải Tân để tham gia vào hội giao lưu y học, nhưng bị tôi từ chối." "Nghe nói hai người làm cái gì đó ở hiệp hội y dược, chuẩn bị số vốn mấy chục nghìn tỷ, lấy tư cách là thành phố Hải Tân để tham gia sao?" "Gi đây, này là đang chống đối lại với nhà họ Hoắc của tôi à?" "Số tiền lớn như vậy, hai người thật sự cho rằng bản thân có thể sánh với nhà họ Hoắc của tôi về phương diện về y thuật ư?"

Lâm Mạc Huy lạnh lùng trả lời: “Có thể sánh bằng hay không, thử thì biết!"

Hoắc Thiên Sinh cười khẩy một tiếng: “Không cần thử!" "Hạng người như anh tham gia vào hội giao lưu y học, chính là hạ thấp cấp bậc của hội giao lưu." “Lên đi, chặt đứt cái chân chó của anh ta cho tôi, tránh để sau này tôi thấy phiền lòng!"

Mấy tên người làm kia nghe vậy thì lập tức xông lên.

Hiện trường trở nên hỗn loạn, đám người của Hứa Khánh Quân thì lại cảm thấy rất vui mừng, bon họ hận không thể cho Hoắc Thiên Sinh đánh chết cả nhà của Hứa Thanh Mây.

Trần Phước Nguyên dấy lên cơn thịnh nộ: “Cậu Sinh, cậu đừng có mà quá đáng!"

Hoắc Thiên Sinh lập tức nhấc chân lên mà đá văng cái ghế ở gần đó, rồi rống lên: "Tôi quá đáng thì sao nào!" "Trần Phước Nguyên, ông đây nói với ông một lần nữa, mẹ nó ông không phái là Nam Bá Lộc!” "Còn lắm mồm thêm một câu nữa, ông đây đánh cả ông đấy!”

Sắc mặt của Trần Phước Nguyên trở nên tái mét, mười gia tộc lớn ở Hà Nội, đúng là có cơ sở để kiêu ngạo. Dù sao thì ông ta cũng chỉ là cấp dưới Nam Bá Lộc, người ta cho Nam Bá Lộc thể diện, cũng không có nghĩa là họ sẽ cho ông ta mặt mũi.

Nhưng đúng vào lúc này, mấy tên tay sai kia cũng lao tới chỗ của Lâm Mạc Huy.


Anh Hổ muốn đưa tay ra mà ngăn cản họ lại, thế nhưng anh ta lại bị một người trong số đó thẳng tay vả một cái vào mặt của anh ta, đánh đến mức anh Hổ chảy máu ở miệng.

Sắc mặt của Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lẽo, nhà họ Hoắc đúng thật là ức hiếp người quá đáng!

Không hề có chút do dự, Lâm Mạc Huy trở tay bắt lấy cổ tay của người kia và sử dụng phân cân thác cốt thủ.

Lúc này, mọi người chỉ nghe thấy có tiếng rắc rắc vang lên, từ cổ tay đến bả vai của người đó, tất cả các xương khớp đều đã bị Lâm Mạc Huy bẻ cho trật khớp.

Tiếp đến, Lâm Mạc Huy lại đá một phát vào ngực gã, người này cũng nhanh chóng bị đá văng ra ngoài, khiến cho mấy người phía sau cũng ngã hết xuống đất.

Lâm Mạc Huy cũng không dừng lại ở đó, anh lại lao lên trước một bước, tay phải của anh siết chặt lại thành nằm đẩm, rồi anh bất ngờ đấm một phát vào mặt của một tên cấp dưới.

Chỉ một cú đấm của anh mà đã khiến cho sống mũi của tên cấp dưới ấy trực tiếp bị gãy, hàm răng trong miệng thì bị đánh gãy một nửa, cả miệng và mũi của tên ấy cũng bị chảy máu.

Sau đó, Lâm Mạc Huy tung nằm đấm và cú đá như cơn cuồng phong quét lá rụng, chỉ trong chốc lát sau, đám cấp dưới của Hoắc Thiên Sinh đều đã bị anh đánh lăn ra đất hết.

Những người xung quanh chỉ thấy Lâm Mạc Huy ra tay quá độc ác, nhưng bọn họ không biết rằng mấy tên cấp dưới của Hoắc Thiên Sinh, ai cũng đều có công phu trong người.

Hoắc Thiên Sinh đứng ngơ ngác, đám cấp dưới này của anh ta, một chọi năm - sáu người cũng không thành vấn đề gì.

Nhưng bây giờ, mấy tên cấp dưới này đều cùng nhau xông lên cũng chẳng thể đánh lại một mình Lâm Mạc Huy, cái loại người gì thế này?

Lúc này, Lâm Mạc Huy đã đi đến trước mặt của Hoắc Thiên Sinh.

Hoắc Thiên Sinh cuối cùng cũng cảm thấy hoảng hốt, anh ta bị anh dọa sợ mà lùi về sau một bước, sau đó anh ta cất giọng run run hỏi: "Anh... Anh muốn làm gì?" "Tôi cảnh cáo anh, tôi chính là người thừa kế của nhà họ Hoắc. Nếu anh dám đánh tôi, thì có nghĩa là anh đánh cả nhà họ Hoắc của tôi đấy!" "Nếu mà nhà họ Hoắc của tôi nổi giận, nhất định sẽ muốn mạng của cả nhà anh!" Lâm Mạc Huy cũng chẳng nói gì, anh chỉ tiến tới chỗ của Hoắc Thiên Sinh từng bước một.

Hoắc Thiên Sinh bị anh dọa sợ mà lùi về sau từng bước, bước qua tới cửa, anh ta vô tình bị vấp rồi ngã bệt xuống đất.

Tất cả mọi người xung quanh đều cười rộ lên một tiếng.

Lâm Mạc Huy ngồi xổm xuống và nhìn anh ta: “Hoắc Thiên Sinh, anh nghe rõ cho tôi." "Hội giao lưu y học, tôi nhất định sẽ tham gia." "Anh cũng nên biết điều cho tôi." "Nếu không, lần sau gặp lại, anh sẽ không gặp may mắn như vậy nữa đâu!"

Vừa dứt lời, Lâm Mạc Huy đứng dậy, anh đi tới chỗ của đám cấp dưới kia. Ở ngay trước mặt của mọi người, Lâm Mạc Huy nằm chân của một người lên mà đá mạnh một phát vào đầu gối của người đó.

Tiếng rắc rắc vang lên, xương đầu gối của tên này đã trực tiếp bị anh đá cho gãy, người này đau đến mức gào lên một tiếng


Tất cả mọi người xung quanh đều bị cái cảnh tượng này dọa sợ, không nhịn được mà run lên một cái.

Lâm Mạc Huy cũng bắt chước làm theo lời mà Hoắc Thiên Sinh đã nói, anh chặt đứt hết chân của mấy tên cấp dưới này.

Chặt đứt kiểu này, không phải giống như gãy xương hay là trật khớp.

Hành động này, cho dù có nối lại, thì sau này khả năng cử động ở chân cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nói cách khác, võ công của mấy người này xem như là đã hoàn toàn bị phế truất đi rồi.

Hoắc Thiên Sinh đứng ở bên cạnh mà trơ mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra, nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác. Lúc này, sắc mặt của anh ta lại càng trở nên dữ tợn. "Tên họ Lâm kia, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ ghi nhớ!" "Được, tôi cho anh tham gia hội giao lưu y học!” "Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, trong hội giao lưu y học lần này, tôi có mời hai vị thần y để canh giữ." "Một vị là thần y Kiệt đã bế quan nhiều năm, vị còn lại là Lữ Tử Đằng đến từ Hải Phòng!" "Anh muốn so tài y thuật với chúng tôi sao? À, lần này, tôi muốn anh mất hết tất cả!” "Số vốn chục nghìn tỷ đó, một cắc tôi cũng sẽ không để anh mang về!"

Hoắc Thiên Sinh vừa nói xong, thì xoay người rời đi ngay, anh ta cũng không thèm để ý đến đám cấp dưới này.

Mọi người ở đằng sau bắt đầu xầm xì bàn tán. "Lâm Mạc Huy, cậu... Cậu nói đầu tư, không phải là hội giao lưu y học đấy chứ?"

Một người góp vốn hỏi.

Lâm Mạc Huy gật đầu một cái, lần này, tất cả mọi người lại trở nên nhốn nháo.

Hứa Đình Hùng vội la lên: “Lâm Mạc Huy, cậu... Cậu điện rồi sao?" "Khoản đầu tư này, cậu còn nói là ổn sao?" "Cậu mà so tài y thuật với người ta, cậu dựa vào đâu chứ?" "Một người là thần y Kiệt, có tầm nhìn xa ở tỉnh Hải Dương, chẳng một ai có thể địch lại ông ta cả." "Huống hồ gì, Lữ Tử Đẳng còn có mặt đó nữa, người đã nắm trong top năm về y thuật ở trong nước đấy, cậu.. Cậu... Cậu với y thuật người ta?" Trên thực tế, đến cả Trần Phước Nguyên cũng biển sắc.

Nếu như chỉ có thần y Kiệt, thì ông ta cũng không sợ.

Nhưng đẳng này lại còn có thêm Lữ Tứ Đằng, Lâm Mạc Huy còn phần thắng nào nữa sao?

Y thuật của Lữ Tứ Đẳng tuyệt đối có thể giết thần y Kiệt trong nháy mắt!




Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]