Måt Hoắc Thiên Sinh sáng lên, chuyện này so với suy nghĩ trong lòng anh ta giống nhau như đúc.
Hoắc Ngô Phúc dù sao cũng là người từng trải, lại hỏi bóng hỏi gió thêm một hồi.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt luôn miệng nói Lâm Mạc Huy căn bản không hiểu y thuật, cũng không phải là thần y gì.
Hoắc Ngô Phúc lúc này mới an tâm.
Nói chuyện một hồi, Hứa Đình Hùng thấy Hoắc
Thiên Sinh không có nổi giận tí nào, cảm thấy lần này tới nói lời xin lỗi rất có hiệu quả, lập tức nói tiếp: "Cậu Sinh, để tỏ thành ý xin lỗi, mạo muội mời cậu tối nay đến dùng một bữa cơm được không?"
Hoắc Thiên Sinh nhíu mày, Hứa Đình Hùng trong mắt anh ta, chính là một loại rác rưởi cấp thấp, căn bản không có tư cách mời anh ta ăn cơm.
Vừa định cự tuyệt, Hứa Đinh Hùng lại lần nữa nói tiếp: "Đến lúc đó, tôi sẽ để cho Thanh Mây tự mình đến mời cậu, cũng tự mình xin lỗi cậu!"
Ánh mất Hoảc Thiên Sinh sáng lên.
Hôm nay từ lúc gặp Hứa Thanh Mây xong, anh ta kinh ngạc như gặp được tiên nữ, một mực nhớ mãi không quên cô.
Đêm nay nếu là cùng nhau ăn cơm, chẳng phải sẽ có cơ hội sao?
Anh ta lập tức gật đầu: "Được! Ông đã có thành ý như vậy, vậy tôi cũng không từ chối nữa!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vui mừng vô cùng, nói cám ơn xong liền rời đi.
Đưa mắt nhìn bọn họ đã đi xa, Hoắc Thiên Sinh lập tức cười lạnh một tiếng: "Ha ha, không cần mình đi tìm bọn họ, mà là họ từ mình đưa tới cửa a!
Chú ba chú nói xem, đêm nay nếu con chơi Hứa Thanh Mây kia, vậy cái tên Lâm Mạc Huy kia có phát điên không?
Để tinh thần của anh ta rối mù lên vào lúc hội giao lưu y học diễn ra vậy chúng ta càng nằm chắc khả năng chiến thắng!"
Hoắc Ngô Phúc chậm rãi gật đầu: "Chuyện này ngược lại cũng có thể thử một chút, nhưng mà đừng đùa quá mức."
Hoắc Thiên Sinh cười nói: "Chú ba à, không phải chỉ là một con đàn bà sao, có thể quá mức đến mức nào. Có thể chơi cô ta, đó cũng là vinh hạnh của cô ta, không chừng cô ta còn cám kích con đến nỗi điên luôn.
Lại nói, trước kia trong tinh mình con đã chơi qua nhiều đàn bà như vậy. Cái tính tình gì con chưa từng thấy qua? Cuối cùng cũng đều không giải quyết được gì."
Hoắc Ngô Phúc: "Chú không phải dang nói người đàn bà đó này, chú đang nói Lâm Mạc Huy!
Nhớ kỹ, Hứa Thanh Mây chơi như thế nào cũng được, nhưng Lâm Mạc Huy nhất định phải cẩn thận. Chúng ta phải để anh ta tham gia hội giao lưu y học, nếu anh ta bị con chơi phát điên, vậy kế hoạch của chúng ta chẳng phải cũng vô dụng rồi hay sao?"
Hoắc Thiên Sinh lập tức gật đầu: "Yên tâm đi, chú ba. Trong lòng con có tính toán! Đúng rồi, Hứa Thanh Mây này tính tình rất cương quyết. Chú ba, chú còn loại thuốc kia không? Đợi buổi tối con cho cô ta uống, dù cô ta có phải là con gái trong trắng hay không, cũng phải ngoan ngoãn mà nghe lời.
Đến lúc đó, con lại quay video lại chuyển cho Lâm Mạc Huy kia coi.
Hắc hắc, chủ đoán xem, anh ta có tức điên luôn không?"
Hoắc Ngô Phúc cười mång: "Thång nhóc láo toét, ý đồ xấu xa thật là nhiều. Nhưng mà loại thuốc này, phải cẩn thận một chút khi dùng. Loại thuốc này, dược tính quá mạnh.
Một khi đã dùng rồi, chú đoán chừng con đêm nay rất bận rộn đó."
Hoắc Thiên Sinh cười hắc hắc: "Không có việc gì, con bận rộn quá cũng có thể tìm thêm mấy anh em đến hỗ trợ. Dù sao chỉ là chơi đùa mà thôi, chẳng lẽ lại muốn cưới cô ta sao?
Có thể để Lâm Mạc Huy tức giận đến phát điên, đó mới mục đích chân chính của chúng ta!"
Hoắc Ngô Phúc cười nói: "Được rồi, vậy con chú ý mà làm việc.
Cái tên Hứa Đình Hùng này, cũng thật là thiếu thông minh.
Đây là lần đầu tiên chú nhìn thấy có người đem con gái của mình ra cho người khác chơi!
Hoắc Thiên Sinh gắt một cái: "Chú ba, chú khi nào lại rủ lòng thương với đám người kia vậy?
Con nghe nói, vợ chồng nhà Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt này là hai kẻ chuyên nịnh hót điển hình.
Vẫn muốn trèo cành cao, để cho con gái mình gả vào nhà giàu. Bọn họ là muốn trèo lên nhà họ Hoắc chúng ta. Chỉ là, ông ta đánh giá quá cao mình rồi. Cũng không nhìn lại gia đình rách nát của mình một chút, còn nghĩ trèo lên nhà họ Hoắc chúng ta?
Coi như làm người hầu làm việc vặt cho nhà chúng ta, bọn họ cũng không với nổi! Loại con gái nhà nghèo này, sinh ra chính là để cho người ta đùa bỡn.
Nghĩ bay lên đầu cành liền biến phượng hoàng sao? Ha ha, nào có nhiều chuyện cô bé lọ lem như vậy?
Loại người này, trong truyện cổ tích đã thấy nhiều rồi, mà vẫn còn muốn sống ở trong thế giới truyện cổ tích sao?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đi xuống lầu với tâm trạng vui mừng, Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh
Tuyết vẫn còn ngồi trong xe. "Bố mẹ, thể nào rồi?"
Hứa Thanh Tuyết một mặt chờ mong.
Phương Như Nguyệt đắc ý cười nói: "Bố mẹ con đã ra trận, con còn lo không giải quyết được việc sao?
Hoắc Thiên Sinh đối với chúng ta rất khách khí, lại pha trà nhường chỗ ngồi. Người thừa kế của nhà lớn, quả nhiên là không giống người bình thường.
Bất luận là ăn nói, khí chất, những kẻ ở Hải Tân này sao có thể so sánh được.
Bọn ta nói chuyện Thanh Mây muốn mời anh ta ăn cơm, anh ta lập tức đáp ứng. Nhìn xem, việc của anh ta và Thanh Mây không phải không có cơ hội!"
Hứa Thanh Tuyết vui mừng: "Thật sao?
Kia... Kia cậu Sinh kia sau này không phải sẽ trở thành anh rể con sao? Quá tốt rồi!
Hừ, có anh rể như Hoắc Thiên Sinh, về sau ở Hải Tân này đố ai còn dám bất kính với chúng ta. Mẹ, buổi tối lúc ăn cơm với Hoắc Thiên Sinh nhớ mang con đi cùng.
Con có bao nhiêu việc cần nói với anh ta, bồi dưỡng một chút tình cảm!" Phương Như Nguyệt liếc cô ta một cái: "Không được. Để con đi có chuyện gì xảy ra thì sao?
Tối nay phải là chị con đi, đừng có làm lộn xộn việc của mẹ!"
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Mẹ, con không phải muốn giúp chị nói vài lời có ích sao.
Lại nói, tính cách của chị ấy, đêm nay nếu qua đó ăn cơm, không chừng sẽ không để lại mặt mũi cho hai người.
Lại để cho việc kia kết thúc không suôn sẻ, vậy một phen khổ tâm này của hai người chẳng phải là uống phí sao?
Con đi theo qua đó, chí ít có thể giúp giáng hoà, miễn cho đến lúc đó mọi người phải xấu hổ!"
Hứa Đình Hùng gật đầu: "Thanh Tuyết nói đúng. Dù sao nó cũng là em gái của Thanh Mây, để Thanh Tuyết đi theo qua đó cũng là nên làm.
Đây cũng xem là nhà ta chính thức gặp mặt cậu Sinh đi."
Phương Như Nguyệt lúc này mới gật đầu: "Vậy được, quyết định như vậy đi.
Hoàng Kiến Đình, buổi tối con phải nhớ kỹ tới đón bọn ta đó!"
Hoàng Kiến Đình tâm không cam tình không nguyện gật đầu: "Mẹ, vậy một hồi nữa con cũng trở về chuẩn bị một chút."
Phương Như Nguyệt trừng mắt: "Con chuẩn bị cái gì vậy? Con lại không cần đi, đưa chúng ta qua đó là được rồi."
Hoàng Kiến Đình: "Con, con không cần đi sao?"
Phương Như Nguyệt nói: "Phí lời! Cậu Sinh muốn gặp là người nhà họ Hứa, cậu là con rể, trường hợp này, cậu không đi thì thích hợp hơn.
Lại nói, cậu trước kia luôn đi theo những tên du côn vô lại kia, thanh danh không tốt.
Nhà họ Hoac là danh môn vọng tộc, người ta muốn chính là gia đình có thân thể trong sạch.
Cậu đi theo qua đó, dễ dàng xáy ra chuyện xấu, có hiểu không?"
Hoàng Kiến Đình xém chút tức chết: Con mẹ nó, hiện tại lại cảm thấy thanh danh ông đây không tốt sao? Trước kia nhà các người lúc nghèo túng không một xu dính túi, muốn gả con gái cho tôi, vậy mà bây giờ dám chê thanh danh ông đây không tốt?
Ông đây trước kia tìm người giúp các người giải quyết bình an mọi việc, các người hết mồm khen ông đây tốt, còn nói nếu tìm con rể nên tìm loại như tôi.
Hiện tại ngược lại tốt rồi, trèo lên cành cây cao hơn, lập tức cảm thấy ông đây thấp kém sao?
Ông đây lúc trước nếu không phải nhắm trúng Hứa Thanh Mây, con mẹ nó sẽ lấy Hứa Thanh Tuyết này sao!
Đương nhiên, những lời này, cậu ta bây giờ cũng chi có thể chửi thầm trong lòng. Nhà họ Hứa lúc trước đâu bằng bây giờ, cậu ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không phát ra âm thanh.
Hứa Thanh Tuyết cũng xem thường: "Đúng vậy, mẹ nói không sai.
Anh ban đêm đưa bọn em qua đó, tự mình tìm một chỗ ăn chút gì đi.
Nhưng đừng chạy quả xa, bọn em ăn xong, anh còn phải đi đón đó.
Mặc dù nhà mình không bằng nhà họ Hoặc, nhưng nếu như không có người đến đưa đón, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe đâu. Hoàng Kiến Đình, đêm nay đừng làm hỏng việc, hiểu không?"
Hoàng Kiến Đình nhẹ gật đầu, không ai chú ý tới ảnh mắt âm trầm của cậu ta.
Hứa Thanh Tuyết còn đang cùng Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt thương lượng nên mặc gì, thế nào qua đó, mới có thể biểu hiện trang trọng, căn bản không có người bận tâm đến tâm tư của Hoàng Kiến Đình.
Chương 173: Hoắc thiên sinh đúng là bỉ ổi
Cập nhật 3 năm trước