Sáu giờ rưỡi, Hứa Thanh Mây vừa tan tầm, liền thấy xe hơi của Hứa Thanh Tuyết đã đứng trước cổng chờ mình. "Thanh Tuyết, em tới làm gì vậy?"
Hứa Thanh Mây kinh ngạc nói. "Chị, em tới tìm chị đi ăn cơm. Bố mẹ đã đặt phòng sang trọng ở Thịnh Vân Hiên rồi, người một nhà chúng ta tối nay cùng nhau tụ tập ăn cơm.
Hứa Thanh Tuyết cười nói.
Hứa Thanh Mây mở to hai mắt nhìn: Thịnh Vân Hiên? Sao lại đi tới nơi đất đỏ như vậy để ăn cơm? Còn nữa, hôm nay sao đột nhiên lại muốn tụ hội?"
Hứa Thanh Tuyết thần bí cười một tiếng: "Đương nhiên là có chuyện tốt. Đi, chị cũng đừng có hỏi nhiều như vậy, bố mẹ còn đang chờ chúng ta, chúng ta nhanh chóng đi qua bên đó thôi."
Không nói lời gì, Hứa Thanh Tuyết liên kéo Hứa Thanh Mây lên xe.
Một đường thẳng đến Thịnh Vân Hiên, vào trong phòng, Hứa Đình Hùng đã sớm chờ san ngoài cửa.
Hứa Thanh Mây chào hỏi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra. "A, là như vầy. Hôm nay nhà ta mời được một vị khách quý đến ăn cơm cùng chúng ta, người ta đã nhận lời rồi."
Hứa Đình Hùng thuận miệng nói.
Hứa Thanh Mây kinh ngạc hỏi: "Khách quý? Khách quý nào vậy?"
Phương Như Nguyệt nhìn Hứa Đình Hùng một lúc, cười nói: "Chính là người kế thừa của gia đình lớn nhất tinh này, cậu Sinh đó." "Cái gì? Hứa Thanh Mây sắc mặt đột biến, lập tức đứng dậy: "Mọi người... mọi người sao lại mời anh ta ăn com?
Anh ta loại người này căn bản không phải dạng người tốt gì đâu!"
Hứa Đình Hùng bỗng nhiên nổi giận: "Hỗn láo!
Thanh Mây sao con có thể nói như vậy?
Hoắc Thiên Sinh làm sao lại không phải người tốt?" Hứa Thanh Mây vội la lên: "Anh ta... hôm nay lúc anh ta đến công ty của chúng ta, mọi người cũng không phải không thấy.
Người này có thể là người tốt sao?"
Phương Như Nguyệt cười nói: "Thanh Mây, con nói như vậy cũng không đúng đâu.
Cậu sinh tới công ty của chúng ta, là muốn mời con tham gia vũ hội. Tình huống như vậy, nói trầng ra là, đổi với con có cảm tình tốt.
Thanh Mây, một người đàn ông có cảm tình tốt, với con đây không tính là việc gì sai trái đi?"
Hứa Thanh Mây: "Mẹ, anh ta có cái gì mà cảm tình tốt đây?
Anh ta mới đi lên liền dùng giọng điệu ra lệnh cho chúng ta để nói chuyện!
Mà lại, anh ta coi con là cái gì, con đã có chồng rồi, tại sao phải làm bạn nhảy cho anh ta tham gia vũ hội gì đó chứ?"
Phương Như Nguyệt khoát tay: "Thanh Mây, cậu Sinh là người người thừa kế của nhà họ Hoắc, bình thường cao cao tại thượng quen rồi, nói chuyện khó tránh khỏi có chút giống như đang ra lệnh.
Nhưng mà, đây chẳng phải là cái mà một người đàn ông nên thể hiện sao?
Chẳng lẽ con thích đàn ông như cái tên Lâm Mạc Huy kia nói chuyện mềm yếu làm việc lại chẳng ra gì sao?"
Hứa Thanh Mây nổi giận: "Mẹ, Mạc Huy thì thể nào? Anh ấy là tính cách tốt, không muốn cùng người khác so do."
Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: "Anh ta chính là tên vô dụng, tính cách có gì tốt?
Anh ta ngược lại là muốn so đo với người khác, nhưng anh ta có bản lãnh này sao?
Hôm nay lá gan còn không nhỏ, lại dám đánh cậu Sinh, đây chính là đánh vào mặt nhà họ Hoắc đó!
Hừ, anh ta làm ra loại chuyện như vậy, nhà họ Hoắc sẽ bỏ qua cho anh ta sao?"
Hứa Thanh Mây hơi biến sắc mặt, chuyện ngày hôm nay gây náo loạn không nhỏ, cô thật lo lắng Lâm Mạc Huy xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy biểu cảm của Hứa Thanh Mây, Hứa Đình Hùng giật mình, nói: "Thanh Mây, đêm nay chúng ta mời cậu Sinh, cũng là nghĩ nói lời xin lỗi với anh ta.
Hôm nay xảy ra chuyện ở công ty đã náo loạn không ít, nếu thật là chọc giận nhà họ Hoắc, vậy nhà chúng ta khẳng định xong đời a.
Thanh Mây, con nếu không muốn để Lâm Mạc Huy phơi thấy đầu đường, thì nên ngoan ngoãn mà nói chuyện với cậu Sinh kia để cậu ta có thể bỏ qua cho Lâm Mạc Huy một lần này, giữ lại cái mạng cho cậu ta."
Hứa Thanh Mây do dự.
Cô thật lo lắng Lâm Mạc Huy lại bởi vậy mà xảy ra chuyện gì.
Nếu như cùng Hoắc Thiên Sinh nói lời xin lỗi, có thể giải quyết chuyện này, cô cũng không ngại cúi thấp cái đầu này.
Nhưng vấn đề là, Hoắc Thiên Sinh, sẽ đơn giản như vậy mà bỏ qua cho anh sao?
Suy tư một hồi, Hứa Thanh Mây nói: "Bổ mẹ, nếu không, để con gọi điện thoại cho Mạc Huy trước?" Hứa Đình Hùng lập tức nói: "Không được! Con điên rồi sao?
Lâm Mạc Huy nếu biết chuyện này, không chắc sẽ lại đến đây làm loạn một trận nữa.
Đến lúc đó, đoán chừng cậu Sinh kia sẽ ở đây đánh chết cậu ta, con có phải hay không muốn để Lâm Mạc
Huy chết ở chỗ này?"
Hứa Thanh Mây bị giật nảy mình, cuối cùng cũng không dám gọi điện thoại cho Lâm Mạc Huy.
Hứa Thanh Tuyết cười nói: "Chị sẽ không có việc gì đâu. Con người cậu Sinh quả thực không tệ.
Người ta đã đồng ý đến dùng cơm, đã nói lên thái độ của anh ta.
Đến lúc đó chúng ta nói vài lời không ngoan, chị à, chị và anh ta uống vài ly, chuyện này có thể như vậy mà bo qua rồi." Hứa Thanh Mây cúi đầu không nói lời nào, cô thật không nguyện ý làm chuyện này.
Nhưng mà, đây là vì Mạc Huy, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục mà thôi.
Trong lòng cô cũng quyết định, ăn cơm xin lỗi đều có thể, nhưng nếu Hoắc Thiên Sinh này dám làm điều gì xấu xa, cô có chết cũng sẽ không theo.
Thấy Hứa Thanh Mây đã chấp nhận, Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết nhìn nhau cười một tiếng, đều là mặt mũi tràn đầy đắc ý.
Mà lúc này, dưới lầu, bãi đỗ xe, Hoàng Kiến Đình ngồi một mình ở trong xe. Sắc mặt cậu ta khó coi tới cực điểm. Trải qua chuyện ngày hôm nay, cậu ta xem như đã nhìn ra là Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt căn bản không coi cậu ta ra gì. Hiện tại Lâm Mạc Huy đang ở nhà, cậu ta còn có thể chiếm được một chút lợi loc.
Một khi Hứa Thanh Mây đi theo Hoắc Thiên Sinh, vậy địa vị sau này của cậu ta, đoán chừng không khác Lâm Mạc Huy hiện tại là mấy, đều là đồ bỏ đi trong mắt nhà bọn họ.
Đến lúc đó, đừng nói chiếm được sản nghiệp nhà họ Hứa, cậu ta cũng không biết mình còn có thể đợi bao lâu, chớ nói chi là có được Hứa Thanh Mây.
Cho nên, Hoàng Kiến Đình đã quyết định ra chủ ý, chuyện tối hôm nay, bất luận như thế nào cũng không thể để nhà họ Hứa đạt được mục đích.
Cậu ta xuống xe, đi xung quanh một vòng, tìm được một đứa trẻ mười mấy tuổi đầu. "Này, cậu bé, giúp tôi làm một chuyện tôi cho cậu sáu trăm được không."
Hoàng Kiến Đình nói.
Đứa bé kia lập tức tỉnh táo: "Làm cái gì?"
Hoàng Kiến Đình đem một trang giấy đưa cho cậu: "Giúp tôi gọi cho số điện thoại này. Nói cho người bên kia biết, Hứa Thanh Mây đang ở Thịnh Vân Hiên ăn cơm cùng Hoắc Thiên Sinh, để anh ta xem xét mà xử lý.
Đúng rồi, đừng nói cho đối phương biết tôi trông như nào, hiểu không?"
Đứa bé cẩn thận đem những này lời nói này ghi tạc trong lòng, câm giấy, lấy tiền của Hoàng Kiến Đình xong, chạy sang một bên gọi điện thoại.
Hoàng Kiến Đình núp ở phía sau, nghe đứa nhỏ này quay số điện thoại xong, lúc này mới lặng lẽ rời đi.
Cú điện thoại là này gọi cho Lâm Mạc Huy, muốn giải quyết cục diện này trước mắt này, chỉ có thể để
Lâm Mạc Huy ra mặt.
Hoàng Kiến Đình đương nhiên sẽ không tự mình gọi củ điện thoại này, một khi để Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt biết là do cậu ta ở sau lưng giớ trò, vậy khẳng định sẽ không tha cho cậu ta.
Bảy rưỡi tối, Hoắc Thiên Sinh mang theo một nhóm người nghênh ngang tiến vào Thịnh Vân Hiên. Mà nhóm người này, là thủ hạ mới thuê của tỉnh kia, chuyên môn phụ trách bảo hộ an nguy của anh ta.
Vào phòng, người đầu tiên Hoắc Thiên Sinh nhìn thấy là Hứa Thanh Mây, lập tức một mặt tươi cười đắc ý. "Chủ tịch Thanh Mây, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Hứa Thanh Mây xấu hổ cười một tiếng, Hứa Đình Hùng Và Phương Như Nguyệt thì là một mặt cười lấy lòng, mời Hoắc Thiên Sinh ngồi xuống.
Hoắc Thiên Sinh này coi như tương đối biết điều cũng không có làm khó Hứa Thanh Mây.
Lúc ăn cơm, Hứa Thanh Mây nói lời xin lỗi với anh ta. Hoắc Thiên Sinh cũng không nói cái gì, chỉ là tránh đi.
Ăn một lúc, Hứa Thanh Tuyết đi ra từ nhà vệ sinh đột nhiên phát hiện, hai thủ hạ của Hoắc Thiên Sinh lại trốn ở trong một góc.
Cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua, phát hiện hai người này đang đem một chút thuốc bột đổ vào bình rượu đang bưng trên tay. Hứa Thanh Tuyết lập tức biển đổi sắc mặt, Hoắc Thiên Sinh là muốn cho thuốc vào rượu sao?
Hai người này không phát hiện Hứa Thanh Tuyết, cầm rượu trở lại phòng.
Hứa Thanh Tuyết giá bộ trấn định trở về, chỉ thấy hai người kia đưa bình rượu cho Hoắc Thiên Sinh, còn cố ý liếc mắt với anh ta một cái.
Hoắc Thiên Sinh cầm bình rượu, cười ha ha một tiếng: "Chủ tịch Thanh Mây, cô đã có thành ý tự mình xin lỗi như vậy, tôi đương nhiên phải cho cô mặt mũi chứ nhi.
Được rồi, để tôi tha thứ cho tên Lâm Mạc Huy kia cũng có thể.
Nhưng mà, chủ tịch Thanh Mây cô đến cạn ly rượu này đi!"
Hoắc Thiên Sinh nói, đem bình rượu trong tay đổ ra một cái ly đầy, đưa cho Hứa Thanh Mây.
Tim Hứa Thanh Tuyết lập tức nhấc đến cổ họng, Hoắc Thiên Sinh là muốn cho Hứa Thanh Mây uống thuốc sao?