Ngoại trừ đổi một viên nội đan cấp mười một, Du Tiểu Mặc còn dùng ba viên linh đan cấp mười để đổi lấy ba viên nội đan cấp mười của thanh niên nọ, vừa đến đã tiêu hết tám viên linh đan.
Đáng lẽ ra, với cấp bậc nội đan mà thanh niên bán hoàn toàn có thể lên tới tầng hai, nhưng hình như hắn không thích lên đó, cho nên bày luôn ở tầng một. Thực ra trước khi Du Tiểu Mặc đến, quầy hàng của thanh niên khá đông, chỉ có điều đa số đã bị thái độ và giá cả của hắn dọa chạy mất.
Trước khi đi, Du Tiểu Mặc còn nói với thanh niên nếu sau này có nội đan cấp mười trở nên hãy cân nhắc bán cho hắn, rồi để lại địa chỉ và tên họ.
Thanh niên đứng im tại chỗ, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người rộng rãi thế này, hơn nữa toàn là linh đan thượng phẩm hiếm thấy, khiến người ta cảm giác người này chẳng thiếu gì mấy viên linh đan. Chỉ bằng mấy viên linh đan này, có lẽ lần sau có thể làm ăn với người này tiếp.
Tầng hai của giao dịch hội Trung Đình diễn ra theo hình thức khép kín, cửa vào được đặt ở một nơi bí mật, nếu không nhờ có Phương trưởng lão dẫn đường, muốn tìm cũng phải mệt mỏi lắm đây.
Sau khi bắt chuyện với hai thủ vệ có tu vi Đế cảnh đỉnh phong, Phương trưởng lão liền dẫn họ vào, dùng lệnh bài đặc chế quét trên vách tường một cái, cấm chế trước mặt họ lập tức mở ra một lỗ hổng chỉ đủ cho một người đi qua.
Vừa bước vào, một bầu không khí ngột ngạt liền đập vào mặt.
Bọn họ tới không muộn, nhưng bên trong đã rất đông, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác được uy áp không kém từ những người này.
“Đây chính là địa điểm giao dịch, hai vị có gì muốn mua có thể tìm ở đây xem, lão phu cáo từ trước.” Phương trưởng lão chỉ vào nơi đám đông tụ tập.
Phương thức giao dịch ở nơi này cũng giống như Luân Hồi Lâu, đều bày vật phẩm ra và ghi rõ cái giá người bán yêu cầu, những người khác sẽ đưa ra cái giá mình muốn, ai trả giá cao sẽ là người sở hữu.
Hướng Phương trưởng lão chỉ là nơi trưng bày vật phẩm, xung quanh có một đám người vây kín, cho nên đứng từ ngoài không thể nhìn thấy gì.
Hai người đi qua, cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên là đủ mọi loại vật phẩm hiếm thấy.
Đài triển lãm chỉ là ba chiếc tủ dài, vật phẩm đặt san sát, vô cùng hấp dẫn, ngoại trừ cái tủ cuối cùng chưa mở bán vật phẩm, những món đồ khác đều có giá khá cao, món nào cũng đã có người đấu giá, căn cứ vào số thẻ vơi dần bên cạnh là thấy.
Du Tiểu Mặc đi đến chiếc tủ thứ nhất, vật phẩm cuối cùng đang được phủ một miếng vải đen, miếng vải này được dệt từ nguyên liệu đặc biệt, có thể ngăn cản ánh nhìn, dù là nhìn bằng mắt thường hay phương pháp khác.
Hai người đi dạo một vòng, Du Tiểu Mặc không nén nổi tiếng thở dài.
Mỗi đồ vật ở đây, nếu dùng linh tinh để định giá, món thấp nhất cũng gần một trăm triệu linh tinh, đắt đỏ như vậy, bảo sao giao dịch hội Trung Đình lại có yêu cầu cao, không có người giới thiệu thì không cho vào.
“Sao rồi?” Lăng Tiêu hỏi.
Du Tiểu Mặc bẻ ngón tay tính toán: “Cây u linh thảo và cửu lý hương kia đúng là nguyên liệu luyện Luân Hồi đan, nhưng em thấy có vẻ nhiều người tham dự cạnh tranh lắm, phần thắng không cao.”
Nếu hắn là đan sư thải cấp thì tốt quá.
“Nhìn kỹ rồi nói.”
Đối với linh thảo, mỗi người đều có ước định và giải thích riêng của mình, như u linh thảo và cửu lý hương mà Du Tiểu Mặc đang muốn mua, bởi vì chúng đều là linh thảo cấp mười một trở lên, chất lượng đã đạt tới trung thượng phẩm.
Có vài người cảm thấy giá trị của nó phải hơn hai ngàn vạn linh tinh, có người lại thấy nó không thể kém ba ngàn vạn linh tinh được, cho nên nếu muốn mua được linh thảo, không thể keo kiệt.
Nhưng, người có thể tham dự giao dịch hội Trung Đình thì làm gì có ai không giàu có, bởi vậy muốn cân nhắc ra cái giá cao nhất là rất khó, trừ khi không tiếc vốn gốc.
Hai người bước tới phía trước u linh thảo, bên cạnh có tổng cộng mười tấm thẻ, hiện tại chỉ còn năm tấm, nói cách khác đã có năm người ra giá trước họ, đáng tiếc là bọn hắn tới khá trễ, không nhìn thấy giá cạnh tranh.
Người sở hữu u linh thảo hẳn là một tu luyện giả, hơn nữa phải có tu vi Đế cảnh, bởi vì yêu cầu của người này nhằm chủ yếu vào linh đan. Một cây u linh thảo cấp mười một có thể đổi được một viên linh đan cấp mười, nhưng đây chỉ là giá thị trường, rất nhiều người đều biết, cho nên muốn tăng giá phải xem mình có dốc hết vốn liếng được không.
Du Tiểu Mặc khổ sở nhíu mày lại, nhìn qua Lăng Tiêu đang đứng bên cạnh, “Anh có đề nghị gì không?”
Lăng Tiêu đáp: “Ra hai viên linh đan.”
Hai viên linh đan cấp mười đã vượt qua giá trị của u linh thảo, nhưng vì muốn lấy được nó nên đành phải làm vậy, có điều bọn họ nghĩ được, người khác cũng nghĩ được.
Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một lát, bỏ thêm một ít đồ vào cùng hai viên linh đan.
Hắn cũng dùng phương pháp giống thế với cửu lý hương, nếu làm đến vậy rồi mà cũng không được, hắn đành phải nói chuyện này cho Phó Thương Khung, để ông ta tự giải quyết, còn Phó Thương Khung muốn dùng cách gì, không liên quan tới hắn.
Làm xong hai chuyện, thời gian đã qua một phần ba.
Không lâu sau, người phụ trách giao dịch hội Trung Đình rốt cục cũng xuất hiện, đó là một nữ tử họ Trình mặt y phục phấn hồng, đoan trang xinh đẹp, không nhiễm chút phong trần, còn ẩn ẩn lộ ra uy áp của cường giả Thần cảnh, làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Lúc này, ngoại trừ ba món đồ đang được dùng vải đen phủ lên, những thứ khác đã đến thời gian ngừng đấu giá, bây giờ chính là lúc tuyên bố người trúng thầu.
Vì mục đích công bằng, mỗi món vật phẩm đều do nữ tử họ Trình kia tuyên bố, may mà không nhiều đồ lắm, rất nhanh đã đến phiên u linh thảo và cửu lý hương mà Du Tiểu Mặc mong đợi.
“Hồng lão ra một viên linh đan cấp mười thượng phẩm và một viên linh đan cấp chín thượng phẩm, Trương các lão ra một viên linh đan cấp mười thượng phẩm và năm trăm vạn linh tinh… Vân thiếu ra hai viên linh đan cấp mười thượng phẩm…” Nói đến đây, nữ tử họ trình đột nhiên dừng lại, chậm rãi nói: “Ta tuyên bố người đạt được u linh thảo là Du Tiểu Hắc…”
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh khốc trẻ tuổi bỗng nhiên vang lên.
Bị ngắt lời, nữ tử họ Trình nhíu mày, nhìn về phía người lên tiếng.
Mọi người cũng nhìn sang, phát hiện là một nam tử đẹp đẽ áo lam, trong tay đang đong đưa chiếc quạt, phía sau hắn là hai lão giả trầm lặng như lão tăng ngồi thiền, tóc một đen một trắng, thoạt nhìn rất giống Hắc Bạch Song Sát, đây là suy nghĩ của Du Tiểu Mặc sau khi nhìn thấy. Trên mặt nam tử truyền đạt rõ vẻ bất mãn, hình như không hài lòng với kết quả này lắm, thấy tầm mắt của mọi người tập trung trên người mình, hắn mới đi ra khỏi đám đông, hai lão giả theo sát.
“Vị công tử này có vấn đề gì?” Trình Hà lạnh nhạt hỏi.
Nam tử áo nam nở một nụ cười ấm áp, ưu nhã nhìn Trình Hà: “Tại hạ chính là Vân thiếu, ta chỉ muốn biết, ta đã ra giá hai viên linh đan cấp mười thượng phẩm, sao người khác lại được sở hữu.”
Mọi người lộ ra vẻ mặt tò mò.
Dùng hai viên linh đan cấp mười đổi một cây linh thảo cấp mười một, có thể thấy nam tử này rất giàu có, nhưng hắn lại thua một người khác, bảo sao trong lòng hắn thấy khó chịu.
“Bởi vì Du Tiểu Hắc ra giá cao hơn Vân công tử một chút.” Trình Hà không chút ngạc nhiên.
“Cao hơn một chút?”
“Đúng vậy, hắn ra giá là hai viên linh đan cấp mười thượng phẩm và một trăm linh tinh.” Nói đến linh tinh, trên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Hà lộ ra chút vui vẻ cực kì nhạt, nàng đã chủ trì giao dịch hội Trung Đình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được người thú vị thế này, quá đầu cơ trục lợi, nếu không có một trăm linh tinh kia, chỉ sợ hai người còn phải đấu giá tiếp.
Vân thiếu ngạc nhiên, hắn bại bởi một trăm linh tinh?
Du Tiểu Mặc không ngờ biện pháp này có tác dụng thật, kinh hỉ dễ sợ, nếu tình hình cứ phát triển thế này, cửu lý hương cũng rơi vào trong túi hắn thôi.
Quả nhiên, vị vân thiếu kia cũng tham dự đấu giá cửu lý hương, vẫn là hai viên linh đan thượng phẩm, Du Tiểu Mặc lại thắng bằng một trăm linh tinh, cả u linh thảo và cửu lý hương đều dễ dàng bay vào trong túi hắn.
Hai lần bị cùng một thứ đánh bại, sắc mặt Vân thiếu rất tệ, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc không chút thiện ý, ngay cả hai lão giả phía sau cũng mở cặp mắt lười biếng, hàn quang lóe lên như có như không, chỉ vậy thôi cũng làm người xong quan cảm giác được áp lực.
Du Tiểu Mặc không quan tâm, dùng bốn viên linh đan để mua hai cây linh thảo, hắn không đau lòng đâu, dù sao người trả tiền cuối cùng là vị sư phụ thứ hai của nhị sư huynh Phó Thương Khung, mà hắn còn được trả thù lao nữa chứ.
Lăng Tiêu thì chú ý, ánh mắt lười biếng liếc về hai lão giả như có như không, ánh mắt hàm ẩn uy hiếp, thoáng chốc đã làm cả hai rùng mình, lập tức thu hồi ánh mắt.
Một trong hai lão giả vội vàng giữ chặt Vân thiếu đang tức giận, nhỏ giọng nói mấy câu với hắn.
Ánh mắt khiếp sợ của Vân thiếu thoáng chốc đã rơi vào trên người Lăng Tiêu, không ngờ đối phương cũng có cường giả bên cạnh, cuối cùng đành phải tạm thời thu tâm trạng bất mãn lại.
Lúc này, Trình Hà bảo người ta bưng ba vật phẩm cuối cùng lên.
Đã có tư cách trở thành vật phẩm cuối cùng ở giao dịch hội Trung Đình, đương nhiên phải ăn đứt mấy thứ như u linh thảo, vì giao dịch hội giấu kín, cho nên rất nhiều người đều không biết đó là thứ gì.
Nguyên một đám thò đầu ra ngó, ánh mắt sáng rực nhìn đồ vật dưới lớp vải đen.