Chương 506: Món đồ kinh hỉ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Cuối cùng thì giao dịch hội Trung Đình cũng bước vào giai đoạn cao trào.

Trình Hà bước lên tự tay lật miếng vải đen phủ lên vật phẩm thứ nhất, miếng vải bị lấy xuống, phía trên giá là một quyển trục có hoa văn xanh lam.

Suy nghĩ lóe lên trong đầu mọi người là công pháp và kỹ pháp, nếu là thật, rất có thể là công pháp hoặc kỹ pháp cao cấp, đám đông lập tức kích động.

Trình Hà cầm lấy quyển trục, như thể đoán được suy nghĩ trong đầu mọi người, cười nhạt một tiếng: “Có lẽ các vị cho rằng đây là công pháp và kỹ pháp, nhưng thật tiếc như phải nói cho các vị, quyển trục này không phải là công pháp và cũng chẳng phải là kỹ pháp, nhưng ta có thể cam đoan, giá trị của nó không kém công pháp đỉnh cấp bao nhiêu…”

Trình Hà dừng một chút, ánh mắt đảo qua mấy vị đan sư có danh vọng đang đứng đây, chậm rãi nói: “Bởi vì nó là đơn thuốc thải đan nhất phẩm.”

Nghe được câu này, mọi người không tự chủ được mà hít một hơi.

Dù giàu mạnh như Đan Sư Công Hội hay Ngự Thú Công hội cũng không đem đơn thuốc ra đấu giá, dù là đơn thuốc cấp mười cũng thế, chớ nói tới đơn thuốc thải đan, đây chính là vật vô giá, số lượng còn ít ỏi hơn công pháp cao cấp.

Vừa nghĩ tới đó, không ít đan sư lộ ra ánh mắt kiên định.

Trong đám đông ở đây có cả người của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội, sớm biết hôm nay sẽ có một đơn thuốc thải đan nhất phẩm xuất hiện, bọn họ đã bắt đầu xoa tay.

Căn cứ vào tình hình trước giờ, chỉ cần là món đồ mà Đan Sư Công Hội hay Ngự Thú Công hội muốn, cuối cùng nó sẽ rơi vào tay họ, những đan sư khác không có thông tin, nếu có cũng không giàu như họ, cho nên chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Trình Hà nhìn thấy đa số đã lộ ra nét mặt thèm thuồng, một số đan sư lại mang ánh mắt bất đắc dĩ, biết rõ bọn họ đã bỏ cuộc, tình huống này thường xuyên xảy ra, nhưng hình như một nay còn thêm hai đối thủ cạnh tranh có vẻ mạnh mẽ, nhớ đến đây, Trình Hà nhìn thoáng qua Du Tiểu Mặc và Vân thiếu.

“Đơn thuốc này là một loại thải đan có tên Càn Khôn đan, càn khôn đại biểu cho thiên địa và âm đương, cho nên còn có tên là Âm Dương đan, nó có thể khiến người ta kích phát năng lực tiềm ẩn lúc gặp nguy hiểm, sau đó còn có thể lên cấp, tương đương với thêm một cái mạng, trong số các loại thải đan nhất phẩm, Càn Khôn đan có thể tính là linh đan thượng đẳng.”

Nghe Trình Hà chậm rãi giới thiệu, Du Tiểu Mặc thề, hắn nghe được tiếng nuốt nước miếng của rất nhiều người.

Nhưng cũng khó trách, giá trị của Càn Khôn đan cao hơn thải đan bình thường nhiều, có thể kích phát tiềm lực, còn có thể lên cấp, đúng là một hòn đá ném trúng hai con chim.

“Trình trưởng lão, chủ nhân của đơn thuốc có yêu cầu gì?” Lôi lão của Đan Sư Công Hội đi tới, người này chính là sư phụ của Cửu Dạ, địa vị trong Đan Sư Công Hội khá cao, rất nhiều người nhìn thấy ông ta đều phải cung kính hô một tiếng Lôi trưởng lão, lúc này, ông ta có vẻ quyết tâm giành lấy đơn thuốc Càn Khôn đan.

“Ha ha!”

Một tiếng cười lớn truyền tới từ đám đông, mọi người nhìn về phía âm thanh, phát hiện người đang cười là một lão giả râu màu hoa râm, tóc trắng như tuyết, gương mặt tròn sáng như châu ngọc vẫn mang nụ cười tươi rói, rất có cảm giác như một lão ngoan đồng.

Người này là đối thủ một mất một còn của Lôi lão, sư phụ của Kiều Vô Tinh – Thân lão, mục đích của người này cũng giống với Lôi lão, thấy Lôi lão nhìn qua, nụ cười trên mặt sâu hơn.

“Ông cười cái gì?” Lôi lão khó chịu.

“Ông còn quan tâm ta cười gì cơ à.” Thân lão nhướn mày.

Vừa lên tiếng đã sặc mùi thuốc súng, đúng là oan gia, về ân oán giữa hai người, Du Tiểu Mặc từng được Kiều Vô Tinh kể sơ qua.

Nghe nói rất lâu trước đây hai người này là bạn tốt, không biết tại sao, một người gia nhập Đan Sư Công Hội, một người gia nhập Ngự Thú Công hội, có thể do ý kiến bất đồng, về sau cứ gặp nhau là lại đấu võ miệng.

Có vẻ Trình Hà cũng đoán được tình huống này, bình tĩnh nói: “Chủ nhân của đơn thuốc chỉ có một yêu cầu, người nọ muốn một viên thải đan nhất phẩm và một viên thải đan nhị phẩm.”

Vừa nói dứt lời, hai lão đầu đã trở nên yên tĩnh.

So với vẻ mặt ngạc nhiên của người khác, nét mặt của họ khá tự nhiên, đây là chỗ tốt của việc đi cửa sau, biết trước còn có thể chuẩn bị.

Du Tiểu Mặc nghe xong yêu cầu này là biết mình phải bó tay rồi.

Giờ hắn còn chẳng luyện được thải đan nhất phẩm nữa là nhị phẩm.

Sớm biết nơi này sẽ xuất hiện đơn thuốc Càn Khôn đan, hắn sẽ điên cuồng tăng thực lực, phải biết bây giờ trên người hắn chẳng có lấy một đơn thuốc thải đan nào hết, đủ để thấy đơn thuốc Càn Khôn đan hấp dẫn hắn đến nhường nào, vậy mà giờ chỉ có thể giương mắt nhìn.

Du Tiểu Mặc theo bản năng bỏ qua việc dù hắn có lên cấp, nhưng không có đơn thuốc thì hắn vẫn không luyện được viên thải đan nào, lúc này hắn đang chìm vào buồn phiền vô hạn.

Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc bày ra vẻ mặt thất lạc, trong mắt lóe lên một vệt sáng.

Phía bên kia, Vân thiếu vốn cũng mang vẻ mặt nhất định phải có được, lúc này như ăn phải ruồi, trong tay hắn có một viên thải đan nhất phẩm, nhưng còn nhị phẩm thì…

“Vị Trình trưởng lão này, xin hỏi có thể dùng vật khác để thay thế thải đan nhị phẩm không?” Vân thiếu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không cam lòng đi tới hỏi, dù hắn biết hy vọng rất mong manh.

Không ngoài dự liệu, Trình Hà lắc đầu, “Không thể, chủ nhân của đơn thuốc chỉ cần hai viên thải đan nhất và nhị phẩm.”

Vân thiếu mang biểu lộ âm u khó đoán lui về, bực bội đong đưa chiếc quạt trong tay, trơ mắt nhìn đơn thuốc thải đan bay đi ngay trước mắt hắn, tuy suy nghĩ thì khác nhưng cảm nhận lại giống Du Tiểu Mặc đến kì diệu.

Quả nhiên, sau đó là cuộc cạnh tranh của Lôi lão đầu và Thân lão đầu.

Khi bọn họ đồng thời cùng lấy ra hai viên thải đan nhị phẩm, chỉ có thể xem tỉ lệ của linh đan để phán đoán ai hơi ai, bởi vì họ lấy ra cùng một loại thải đan.

Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Trình Hà cũng khó xử, nàng đành mời vị giám định sư tốt nhất của giao dịch hội ra, sau khi đối phương kiểm nghiệm, kết quả cho ra lại là không chênh lệch là mấy, thật khó xử.

Chủ nhân đơn thuốc cũng không biết làm thế nào cho phải, bởi vì chọn ai cũng sẽ đắc tội người còn lại, quá lỗ!

Lôi Long và Thân lão đầu biết không thể kéo dài thêm, sau khi thương lượng, cuối cùng quyết định để Thân lão đầu mua đơn thuốc Càn Khôn đan.

Du Tiểu Mặc thấy mà kinh ngạc quá chừng, “Không phải bọn họ là đối thủ hả, sao sư phụ của Cửu Dạ lại nhường đơn thuốc cho sư phụ của Kiều Vô Tinh?”

“Chắc là chuẩn bị chia xẻ đây.” Lăng Tiêu thả nhiên nói.

“Đối thủ một mất một còn mà lại muốn chia xẻ một đơn thuốc?” Du Tiểu Mặc khiếp sợ thốt lên, lúc trước nghe Kiều Vô Tinh hình dung cảnh tượng hai người đứng cùng một chỗ, phải nói là tia lửa bắn tung tóe.

“Đừng quên, lúc trước hai người này là bạn thân, có lẽ chỉ là giận dỗi.” Lăng Tiêu nở một nụ cười giả tạo.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, sao lại cảm giác tình bạn thuần khiết bị y nói trở nên ác ý dễ sợ vậy hả, như có thêm thứ gì nữa, do hắn ảo tưởng đúng không? Đúng thế rồi!

Vật phẩm thứ hai là một bản công pháp đỉnh cấp.

Du Tiểu Mặc không có hứng thú, Phất Liễu U Điển mà hắn đang tu luyện đã là công pháp đỉnh cấp rồi, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là giao dịch hội Trung Đình lại có nhiều vật phẩm quý giá thế này, hắn cảm giác mình càng chờ mong được nhìn thấy vật phẩm cuối cùng hơn.

Nhưng có một việc vượt qua dự liệu của Du Tiểu Mặc, cứ tưởng Vân thiếu kia sẽ tham dự cạnh tranh, không ngờ hắn không thèm nhúc nhích, như thể hoàn toàn không có hứng thú với quyển công pháp đỉnh cấp này.

Cuối cùng công pháp đỉnh cấp rơi vào tay Lôi Long, bởi vì ông ta ném ra hai viên thải đan chưa có cơ hội dùng kia, vốn chỉ có Thân lão đầu mới đủ khả năng tranh cao thấp, nhưng người nọ lại không thèm ra tay.

Trình Hà cười bảo người ta mang vật phẩm cuối cùng lên, đám đông vốn đang thảo luận nhiệt liệt lập tức im lặng, cả đám đều nhìn chằm chằm vào món đồ bị phủ vải đen kia.

“Kế tiếp là vật phẩm cuối cùng.” Trình Hà nhận lấy khay, lúc tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người nàng, Trình Hà mới đưa tay từ từ nhấc tấm vải đen lên, như đang cố ý nâng sự tò mò của mọi người tới đỉnh điểm.

Lúc miếng vải đen rơi xuống đất, tất cả nhìn chằm chằm vào đồ vật trên khay.

Đó là một hộp ngọc trong suốt, vuông vắn, được trạm trổ từ ôn ngọc, ôn ngọc là loại ngọc thượng đẳng, thích hợp nuôi dưỡng linh vật, ở bên trong có một tia sáng màu đỏ đang vui sướng nhúc nhích, như có linh hồn.

Loại vật này, Du Tiểu Mặc có thể thề, hắn đã gặp bốn lần rồi, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, quả nhiên, biểu lộ không thèm đếm xỉa của y đã trở nên nghiêm túc, đôi mắt tinh minh từ từ nheo lại.

Du Tiểu Mặc giật giật tay áo y, “Chẳng lẽ nó là nguyên tố chi tâm Hỏa?”

“Ừm.” Lăng Tiêu đáp.

Du Tiểu Mặc kiên định siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt lóe tia lửa, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ dùng hết vốn liếng để mua được nó.”

“À, không mua được cũng không sao.” Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng.

“Hở? Không phải anh muốn gom đủ năm loại nguyên tố chi tâm à, cơ hội tốt thế này, sao lại bỏ qua?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu.

Lăng Tiêu nhìn hắn một cái.

Du Tiểu Mặc có cảm giác mình đang bị khinh bỉ.

Lăng Tiêu nói: “Nếu nguyên tố chi tâm Hỏa này được đặt ở cuối cùng, giá trị của nó sẽ cao hơn hai thứ trước, em còn chẳng mua được công pháp hay đơn thuốc, có hy vọng mua được nguyên tố chi tâm không?”

Du Tiểu Mặc kìn nén bực bội, “Không thử sao biết được.”

“Em muốn thử cũng được, thử không thành công, chúng ta lại thương lượng phải làm sao để cướp được nguyên tố chi tâm.”

“…”

Hóa ra đại nhân ngài đã suy nghĩ làm sao để giật đồ của người ta rồi hả.

Người có ý muốn mua nguyên tố chi tâm không chỉ có bọn hắn, còn có Vân thiếu, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, Vân thiếu đã nhìn lom lom như thể muốn dán ánh mắt lên đó không bao giờ tách rời ấy, ánh lửa lóe ra từ cặp mắt ấy không hề thua kém Du Tiểu Mặc, hay cả hơi thở cũng gấp gáp hơn.

Trình Hà bắt đầu giới thiệu, “Đây là nguyên tố chi tâm Hỏa của Đan Sư Công Hội, ta không muốn nói nhiều về giá trị của nó, chắc các vị ở đây đều nghe nói qua, Đan Sư Công Hội chỉ có một yêu cầu, nếu chư vị ở đây có thể lấy ra được món đồ khiến Đan Sư Công Hội động tâm, sẽ là người sở hữu nó.”

Đan Sư Công Hội không thiếu linh đan, cho nên không thể dùng linh đan làm họ động tâm, trừ khi là thải đan ngũ phẩm hay lục phẩm gì đó còn có cơ may.

“Thiếu gia, nguyên tố chi tâm Hỏa này có tác dụng rất lớn đối với ngài, chúng ta nhất định phải giành được nó.” Lão giả tới gần Vân thiếu, nói như đinh chém sắt.

Vân thiếu hít sâu một hơi, “Bản thiếu gia biết rõ, nhưng chỉ sợ khó mà lấy ra được món đồ khiến Đan Sư Công Hội động tâm, thứ quý giá nhất mà ta có lúc này chỉ còn mỗi viên thải đan nhất phẩm này thôi.”

Lão giả nói: “Thiếu gia, ngài đã quên, ngài còn có tinh huyết mà trưởng lão ban thưởng, chắc chắn Đan Sư Công Hội sẽ động tâm.”

“Ông nói giọt tinh huyết kia?” Nét mặt Vân thiếu trở nên nghiêm túc, đó là thứ đồ mà hắn phải vất vả lắm mới đổi được, cứ để đó mãi không nỡ dùng, bây giờ bảo hắn lấy ra, hắn không lỡ.

“Thiếu gia, ngài chớ quên, nguyên tố chi tâm Hỏa có giá trị với ngài hơn giọt tinh huyết kia, còn nữa, ngài không muốn thua bởi người kia chứ, nếu để hắn vượt qua ngài, vị trí tộc trưởng sẽ rời khỏi tầm tay ngài đó, trước mắt, các vị trưởng lão đã coi hắn như bảo bối, ngài phải hành động mới được.” Lão giả tiếp tục khuyên can.

Vừa nói đến người kia, ánh mắt Vân thiếu cũng thay đổi.

Hán vĩnh viễn không thể quên được người kia – kẻ vừa xuất hiện đã cướp đi địa vị trong tộc của hắn. Văn lão nói phải, hắn không thể do dự thêm nữa.

“Ta hiểu rồi.”

Thời điểm hai người đối thoại, đã có mấy người tiến lên thương lượng với Trình Hà, nhưng không ai có thể khiến Trình Hà thỏa mãn, đành phải thất vọng lui về.

Trình Hà biết món đồ của họ không kém, nhưng nếu so sánh với nguyên tố chi tâm thì không chỉ một từ kém có thể hình dung, nhưng nàng không thất vọng, ánh mắt nhìn về phía Du Tiểu Mặc và Vân thiếu, hai người này vẫn chưa ra tay, nàng rất hứng thú xem cuối cùng họ sẽ lấy ra bảo bối gì.

Du Tiểu Mặc đang hào hứng, hắn đã quyết định được món đồ dùng để trao đổi, đang định đi qua nhưng vẫn chậm hơn Vân thiếu một bước.

Tên kia mang vẻ mặt đắc chí đi về phía Trình Hà, như thể nguyên tố chi tâm đã nằm trong tay hắn vậy đó.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]