Thánh Nguyệt phu nhân hừ lạnh, nói: “Tiêu Mẫn, tới bây giờ mà ngươi còn muốn nói dối? Nguyệt Nhi nhà ta không hung tàn giống ngươi, ngươi đừng mơ tưởng ra ngoài gây chuyện rồi đổ hết nợ lên đầu Tiêu gia ta, cái cường giả kia thực lực quá mạnh, Tiêu gia ta còn không thể trêu vào, càng không thể vì cứu ngươi mà đi chọc hắn.”
Tới bây giờ, làm sao Tiêu Mẫn còn không biết Thánh Nguyệt phu nhân đang cố ý giải vây cho Mộ Như Nguyệt?
Nàng nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng suýt chút nữa thiêu đốt chính mình.
Mặt khác, các trưởng lão sau khi nghe được lời nói của Thánh Nguyệt phu nhân, không khỏi gật đầu, thiếu nữ kia nhìn không giống người tàn bạo, nhưng thật ra Tiêu Mẫn kiêu ngạo ương ngạnh, ra ngoài gây họa không ít, chọc nhầm phải cường giả, bị cường giả kia tìm tới Tiêu gia tính sổ cũng không phải không có khả năng.
Thật ra, Thánh Nguyệt phu nhân nói cũng không sai, Mộ Như Nguyệt vốn không chặt đứt ngón tay Tiêu Mẫn mà là tiểu thú thoạt nhìn hiền lạnh vô hại trong ngực nàng.
Cho nên cũng coi như Tiêu Mẫn trêu chọc cường giả.
“Thiếu phu nhân, ngươi trợn mắt nói dối?” Sắc mặt Tiêu Nhân trầm xuống, lạnh lùng âm hiểm nhìn Thánh Nguyệt phu nhân, “Nữ nhân kia chặt đứt ngón tay cháu gái ta, ta muốn nàng dùng hai ngón tay để bồi thường, nếu không, ta sẽ không bỏ qua!”
“Sẽ không bỏ qua?” Thánh Nguyệt phu nhân cười trào phúng, ánh mắt lạnh băng, “Ngươi cho là ngươi có tư cách này sao? Lần này phụ thân triệu tập hội nghị, ngoài trừ chuyện Nguyệt Nhi nhận tổ quy tông, còn có một chuyện khác muốn tuyên bố, từ nay về sau, Tiêu Nhân không còn là trưởng lão của Tiêu gia nữa! Ta sẽ trục xuất một nhà Tiêu Nhân ra khỏi Tiêu gia vĩnh viễn!”
Trục xuất khỏi Tiêu gia chính là trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Có thể thấy Thánh Nguyệt phu nhân tức giận cực hạn rồi.
“Ngươi... ngươi...” Tiêu Nhân tức sắc mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Thánh Nguyệt phu nhân nửa ngày mới nói được một câu, “Thiếu phu nhân, ngươi không cảm thấy mình quá đáng sao? Ta cống hiến cho Tiêu gia nhiều năm như vậy, ngươi lại muốn trục xuất ta khỏi Tiêu gia, ngươi có tư cách gì làm như vậy?”
Thánh Nguyệt phu nhân khẽ nheo mắt, không giận mà cười, nói: “Tiêu Nhân, ngươi quên thân phận bản phu nhân sao?”
Thánh Nguyệt phu nhân là chủ nhân thánh linh tuyền, người thống trị Thánh cảnh, nàng còn không có tư cách trục xuất một người khỏi Tiêu gia? Chỉ cần lấy thân phận thiếu phu nhân Tiêu gia cũng đã có quyền quyết định như thế rồi.
Thân thể Tiêu Nhân run lên, hắn cùng vì quá phẫn nộ mới nói ra một câu không có đầu óc như vậy.
Thánh Nguyệt phu nhân, chính là tượng trưng cho quyền lợi của Thánh cảnh...
“Tiêu Nhân, đừng cho rằng ta không biết, mười mấy năm trước, chính vì ngươi trợ giúp Nam Cung gia, cho nên bọn họ mới có cơ hội thừa nước đục thả câu bắt cóc nữ nhi ta, lúc ấy phu quân ta một mình một kiếm đi diệt Nam Cung gia tộc, nếu không phải ngươi cầm đầu một đám người ngăn cản hắn chỉ sợ khi đó Nam Cung gia đã diệt tộc rồi, hiện giờ, cháu gái ngươi mạo danh nghĩa nữ ta đi đoạt vị hôn phu của nữ nhi ta, còn lấy thân phận này khi dễ nàng, ngươi nói ta có nên tính sổ với ngươi hay không?”
Thánh Nguyệt phu nhân nheo mắt, khóe môi nở nụ cười lạnh băng.
Một thân trường bào vàng nhạt thoạt nhìn ưu nhã như thế nhưng không cách nào che giấu hàn khí.
“Thiếu phu nhân, nếu không phải năm đó ngươi không cho thiếu chủ nạp thiếp, làm sao sẽ phát sinh những chuyện này? Tiểu thư Nam Cung gia nhìn trúng thiếu chủ, hơn nữa còn cam nguyện làm thiếp, ngươi chỉ cần nhượng bộ một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì, ở thế đạo này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, ngươi có lý do gì mà ngăn cản hắn?”