- Giết toàn bộ, không để lại một ai, để cho bọn chúng biết rõ kết cục của việc phản bội tông môn!
Trong lúc Hồng Y trưởng lão đang suy nghĩ chuyện này thì chợt nghe thấy thanh âm của Nhiếp Vân từ trên chín tầng trời chậm rãi truyền xuống dưới.
- Giết toàn bộ, một người cũng không để lại?
Hai hàng lông mày của Hồng Y trưởng lão nhảy dựng lên, nhịn không được run rẩy.
Xem ra Kiếm Thần tông sắp phải trải qua đại thanh tẩy trước nay chưa có rồi.
- Những người này có thể phản bội lần thứ nhất thì cũng có thể phản bội lần thứ hai. Không xử quyết sau này nhất định sẽ lại gây ra chuyện này, tông chủ nói đúng, động thủ đi!
- Ta cũng đồng ý!
Ba vị trưởng lão còn lại liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều cắn răng nói.
- Động thủ!
Tứ đại trưởng lão đồng thời gật gật đầu, hai mắt nhìn về phía những người trước đó phản bội mình. Cùng với Vân Huyên muốn phế truất thân phận chưởng giáo của Nhiếp Vân. Hai mắt bọn họ tràn ngập sát ý, thả người nhảy vào trong đám người, đã bắt đầu đồ sát.
Không có Vân Huyên và chín đại cường giả Phá Không cảnh, thực lực những người này mạnh nhất cũng chỉ là Nạp Hư cảnh đỉnh phong. Tứ đại trưởng lão xông vào như hổ lạc vào bầy dê, long vào ổ tôm. Máu tươi bắn ra, tiếng kêu thảm vang lên không dứt, toàn bộ Kiếm Thần tông, biến thành Tu La Địa Ngục.
...
- Trốn rất nhanh, hôm nay cho dù ngươi có trốn nhanh hơn nữa cũng vô dụng, phải chết cho ta!
Bay ra khỏi Kiếm Thần tông, càng bay càng cao, Phượng Hoàng chi dực vung vẩy, Nhiếp Vân nhanh chóng đi về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy Vân Huyên xuất hiện ở trong tầm mắt.
Những chuyện liên tiếp vừa rồi nói thì phức tạp, thế nhưng trên thực tế thời gian cũng không nhiều lắm. Còn chưa tới mười hô hấp. Bất quá, thời gian ngắn ngủi như vậy, Vân Huyên đã bay ra được mấy trăm vạn dặm.
Cũng may mắn thiên nhãn của Nhiếp Vân tấn cấp đến hình thái thứ hai. Nếu không, trên này thời không vặn vẹo biến ảo, khoảng cách lại xa như vậy, căn bản sẽ không nhìn tới được.
Dưới mặt đất của Phù Thiên đại lục mới có nghiền nát không gian, cũng có hư không loạn lưu. Phía trên nữa thì là thời không loạn lưu.
Cái gọi là thời không loạn lưu này chính là địa phương mà không gian và thời gian đều hỗn loạn. Vạn giới sơn kiếp trước hắn tử vong chính là hạch tâm của một cơn bão thời không loạn lưu.
Bởi vì thời gian, không gian nơi này đều là hỗn loạn, cho nên đừng nói là cường giả Phá Không cảnh, dù là cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh tầm thường thì cũng không dám xé rách không gian tiến hành nhảy lên. Trừ phi thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, hơn nữa đối với địa phương lại tương đối quen thuộc thì mới dám xây dựng thông đạo không gian, tiến hành xuyên qua. Nếu không, dù là cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong. Một khi tiến vào bên trong loạn lưu thời không hỗn loạn loạn thì cũng cửu tử nhất sinh.
Vân Huyên lựa chọn trốn ở đây là con đường tốt nhất. So với đào tẩu trên Phù Thiên đại lục đào tẩu còn càng thêm an toàn.
Dù sao ở trên Phù Thiên đại lục, cho dù có trốn mau hơn nữa, chỉ cần Nhiếp Vân có thể nhận ra phương hướng, xé rách không gian là có thể tìm được. Chỉ có tiên cơ là hơn mười hô hấp cũng không có bất kỳ một chút tác dụng nào.
Tốc độ của hai người đều rất nhanh, càng bay càng cao, Nhiếp Vân cảm thấy cương phong đập vào mặt. Thổi khiến cho cơ bắp đau nhức. Tốc độ chảy của thời gian trước mắt khi thì nhanh, khi thì trở nên chậm chạp. Không gian khi thì nghiền nát, khi thì vững chắc, cảnh tượng đập vào mắt là một mảnh kỳ quái.
Cường giả Nạp Hư cảnh bình thường một khi tới đây, nếu như tiếp tục phi hành về phía trước nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng Nhiếp Vân tài cao gan lớn, tăng thêm có chỗ dựa là thiên nhãn cho nên cũng không sợ hãi. Hắn vẫn tiếp tục bay về trước, nhanh chóng đuổi theo nàng.
- Phượng Hoàng chi dực của nàng giống ta, lại chạy trước thời gian dài như vậy. Nếu như cứ đuổi theo như vậy… Cho dù mười ngày mười đêm cũng không đuổi kịp, hơn nữa càng đi lên cao thì càng nguy hiểm. nếu như quả thực đi vào chỗ sâu trong thời không loạn lưu, như vậy ta cũng không trốn thoát. Xem ra phải tăng thêm tốc độ, nghĩ biện pháp mau chóng đuổi theo nàng ta.
Phi hành một lát, nhìn tốc độ phi hành của Vân Huyên phía trước không kém hắn là bao. Càng đi càng xa, Nhiếp Vân nhíu mày nói thầm.
Nếu như không tăng thêm tốc độ, giữ vững tốc độ này mà nói. Cho dù có ngày mười đêm chỉ sợ cũng không đuổi kịp, càng lên càng cao thì càng nguy hiểm. nếu như thực sự đuổi tới chỗ sâu trong thời không loạn lưu, khi đó phiền toái sẽ lớn hơn. Lại nói, cho dù có đuổi theo, vạn nhất trên người đối phương còn có Thiên Hành chi khí thì cũng có thể chạy thoát, khiến cho hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng ta cấu kết với Di Hoa, trên người có Thiên Hành chi khí cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Dù sao lần trước ở tế tự chi địa nàng ta cũng đào tẩu như vậy.
Cho nên, muốn giết nàng thì phải nhanh chóng, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, sau đó phong tỏa bốn phía, khiến cho nàng ta không có cách nào đào thoát.
- Nguyên Khí đan điền, phun ra nguyên khí, tăng tốc!
Trong lòng nghĩ vậy, Nhiếp Vân lập tức điều động lực lượng toàn thân. Chân bộc phát ra pháp lực hùng hậu xông về phía trước, thân thể dưới lực đẩy, tốc độ lập tức tăng vọt.
Thứ dưới bàn chân hắn phun ra cũng không phải là pháp lực bình thường, mà là những quả cầu nhỏ dùng Tam Nguyên Kim Cương ba ngưng tụ mà thành. Những quả cầu nhỏ này một khi nổ tung sinh ra lực đẩy rất là lớn. Giống như gia trì dưới chân hắn một cái hỏa tiễn vậy.
Tình huống như vậy cũng chỉ có thể thi triển ở trên người hắn, cho dù người khác biết rõ thì cũng không thi triển ra được.
Thứ nhất, uy lực những tiểu cầu này bạo tạc nổ tung rất lớn, nếu như không có thiên phú phòng ngự hình thái thứ ba. Chỉ sợ còn chưa đuổi kịp được người ta thì bản thân đã bị bạo tạc mà chết trước rồi.
Thứ hai, phải biết thi triển Tam Nguyên Kim Cương ba.
Thứ ba, pháp lực trong cơ thể vô cùng vô tận, đủ để chống đỡ tiêu hao.
Ba loại yêu cầu này Nhiếp Vân đều vừa vặn phù hợp, sóng xung kích bạo tạc nổ tung khiến cho tốc độ của hắn bạo tăng lên gấp đôi. Khoảng cách với Vân Huyên càng ngày càng gần.
- Hừ, ngươi dám đuổi theo, ta sẽ khiến cho ngươi chết!
Trong giây lát đã bị thu hẹp khoảng cách, Vân Huyên cảm nhận được sát cơ vô cùng sau lưng, nàng quay đầu nhìn lại, sắc mặt âm trầm như băng.