Phanh! Phanh! Phanh!
Ba tiếng bạo tạc liên tục vang lên, Tiên Võ tam kiệt uy danh hiển hách ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra. Cả ba đồng thời biến thành bánh thịt, dán vào mặt đất.
Ba người này đều là nhân tố không xác định, muốn giải quyết nguy cơ trước mắt của Hóa Vân tông, nhất định phải giải quyết dứt khoát, không thể lòng dạ đàn bà được.
- Ta là tông chủ Tiên Võ tông, hiện tại ta tuyên bố, Tiên Võ tông và Hóa Vân tông từ nay về sau liên minh, đời đời giao hảo, rời khỏi liên minh tám đại tông môn!
Đánh chết ba người, Nhiếp Vân lơ lửng trên không trung, cao giọng nói, âm thanh chấn mây xanh.
- Tiên Võ tông liên minh với Hóa Vân tông? Rời khỏi liên minh tám đại tông môn?
Rất nhiều trưởng lão và đệ tử của Tiên Võ tông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có ai biết nên làm cái gì bây giờ.
Báo thù cho đám người Hạ Đạo?
Thôi đi, đối phương đã luyện hóa Chưởng giáo ấn, đích thực là chưởng giáo tông môn, đấu với hắn thì coi như kẻ dưới phạm thượng. Lại nói, ngay cả Hạ Đạo cũng không phải là đối thủ, bọn hắn tiến lên không phải là chịu chết hay sao?
Phản đối liên hợp với Hóa Vân tông?
Cũng thôi đi, thế cục hiện tại không rõ, nếu như cuối cùng liên minh tám đại tông môn liên minh đạt được thắng lợi. Như vậy có thể nói vị tông chủ này danh bất chinh, ngôn bất thuận, có thể bác bỏ. Chỉ là.. Nếu như Hóa Vân tông thắng lợi, làm như vậy sẽ là công thần. Cũng là một chuyện tốt.
Trong nháy mắt, rất nhiều trưởng lão và đệ tử hạch tâm Tiên Võ tông đã có quyết định. Cả đám đứng tại chỗ, cũng không phản bác, cũng không thừa nhận.
- Ha ha, rất tốt!
Nhiếp Vân đã sớm biết đối phương sẽ có thái độ này cho nên hắn cũng không truy cứu. Lúc lúc này hắn nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía bảy cái tông môn còn lại.
- Trong các ngươi còn có ai muốn khiêu chiến Hóa Vân tông? Ta sẽ tiếp hết là được!
Thanh âm không lớn, thế nhưng lại mang theo khí thế và uy nghiêm không gì sánh kịp, khiến cho bầu không khí vốn náo loạn lập tức yên tĩnh trở lại.
Vừa rồi tạm thời động thủ với Tiên Võ tam kiệt, thời gian cũng không dài. Thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được. Người trước mắt này, tuổi không lớn, thủ đoạn lại rất hung ác, thực lực còn rất mạnh mẽ. Cho nên lúc này thấy cục diện như vậy, những người vốn rục rịch, lúc này tâm tư đều tiêu tán, không dám nói tiếp.
Về phần có muốn cùng xông lên đánh chết hắn hay không. Vừa rồi có lẽ có thể là vậy. Thế nhưng hiện tại hắn thân là tông chủ Tiên Võ tông, cầm trong tay Chưởng giáo ấn. Lại là đệ tử hạch tâm nổi danh nhất trong Hóa Vân tông. Nếu như thật sự làm như vậy, nhất định sẽ dẫn tới mâu thuẫn càng lớn hơn, chuyện đàm phán cũng sẽ trở thành trò cười.
Cân nhắc đến những chuyện này, người của bảy đại tông môn còn lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không có ai dám xuất đầu.
Hồng Y trưởng lão của Kiếm Thần tông thì càng nhíu mày không nói.
Vân Phong trước mắt này đối với hắn mà nói có cảm giác quen thuộc đặc thù. Có chút tương tự với tông chủ Nhiếp Vân, nhưng mà dường như tông chủ không có thực lực mạnh mẽ như vậy a?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại điện tĩnh lặng. Tới tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Tám đại tông môn khí thế hung hãn, ngay cả Đông Tây Nam Bắc Tứ đại Vô Thượng trưởng lão cũng không ngăn cản nổi. Bây giờ tất cả lại bị một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi quát lớn, tất cả lặng ngắt như tờ. Ngay cả chư vị trưởng lão Hóa Vân tông cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, luôn lắc đầu.
- Ta đến!
Yên tĩnh và trầm mặc không biết kéo dài bao lâu, giống như một thế kỷ, cũng giống như chỉ có có một hô hấp. Đột nhiên trong đám người vang lên một đạothanh âm lạnh lùng, Di Hoa đi tới.
Lúc này Di Hoa hai mắt lạnh lẽo như băng, nhìn về phía Nhiếp Vân hiện ra sát ý nồng đậm.
Xuất hiện loại biến hóa này, bất kể nói thế nào, Tổng minh chủ như hắn đều phải ra mặt giải quyết. Nếu không nhất định mọi chuyện sẽ nghiên về một bên. Khi đó chuyện vây công Hóa Vân tông cũng biến thành trò cười..
- Tổng minh chủ, không cần người tự mình động thủ, để cho ta chiếu cố tiểu tử này trước, để xem rốt cuộc hắn có bản lãnh gì!
Di Hoa vừa đi về phía trước vài bước thì đã cảm thấy cánh tay bị xiết chặt. Lập tức có một người trung niên nhảy ra ngoài, tốc độ tựa như tật gió. Trong nháy mắt không ngờ đã đi tới giữa đại điện Lăng Tiêu đỉnh.
Chưởng giáo Thanh Vân tông hiện tại, Thiên Hành!
Thanh Vân tông, tông sư khai phái là một vị Thiên Hành sư, tông môn thanh vân trực thượng, tu luyện Tam Thiên Thanh Vân Đạo, tốc độ nhanh tuyệt, có thể nói đệ nhất Phù Thiên đại lục.
Cho dù Thiên Hành này không có thiên phú Thiên Hành sư, nhưng mà trong đám tông chủ thập giới gần đây lại là cường giả lĩnh ngộ sâu nhất về Tam Thiên Thanh Vân Đạo. Tốc độ cực nhanh, khó có ai địch nổi. Chính là bởi vì như vậy, cho dù thực lực bản thân đã đạt tới Phá không trung kỳ nhưng mà vẫn nắm chắc chức vị tông chủ, không ai dám nói câu gì.
Di thần, Thanh Vân, Tiên Võ, Tử Đàn, Tĩnh Thiên, Vân Tiêu, Kiếm Thần tông chủ bảy đại tông môn này đều là cường giả Nạp Hư cảnh, một khi đột phá sẽ tự động trở thành Vô Thượng trưởng lão. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, giống như Di Hoa này vậy.
Những người ngoại lệ này, hoặc là thực lực kiệt xuất, hoặc là còn chưa tìm được được đệ tử tiếp nhận thích hợp, cho nên mới khống chế vị trí chưởng giáo.
Thiên Hành chính là loại tình huống này, tông môn không có đệ tử có được thiên phú Thiên Hành sư, cũng không có đệ tử đặc biệt nổi bật. Chỉ có thực lực của hắn mạnh mẽ, khống chế Chưởng giáo ấn, chấp chưởng mọi chuyện trong tông phái.
"Tiểu tử này có cổ quái, ngươi phải cẩn thận!
Thấy Thiên Hành xuất hiện, Di Hoa khẽ gật đầu nói.
Thiên Hành có thực lực Phá Không cảnh trung kỳ, phối hợp với uy lực Chưởng giáo ấn của Thanh Vân tông, cho dù không chiến thắng nổi Đông Tây Nam Bắc tứ đại trưởng lão. Thế nhưng bằng vào thân pháp Tam Thiên Thanh Vân Đạo, muốn đào tẩu tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, bởi vì hắn là Thiên Hành sư, Thiên Hành có nhu cầu về Thiên Hành chi khí, cho nên đối với hắn cung kính dị thường. Toàn bộ tông môn đều coi Di Thần Tông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tuyệt đối không xuất hiện chuyện phản bội.
Căn cứ vào hai điểm này, Di Hoa mới vô cùng yên tâm về Thiên Hành như vậy.