- Yên tâm đi, đối với uy hiếp không làm gì được chúng ta, ta còn không có hứng thú đối phó!
Nhìn thấy linh hồn thể nằm trên tế đàn, Di Hoa gật gật đầu và nói.
- Ân!
Thấy hắn đáp ứng, Minh Lan Tâm thở ra một hơi, thân thể lúc này tiến vào trong chữ hồn trong tế dàn và chậm rãi biến mất.
Ầm ầm ầm!
Lúc này bảo vật chung quanh tế đàn chậm rãi lơ lửng sau đó thiêu đốt và biến thành tro bụi.
- Ca ca? Quả nhiên ngươi cứu sống ta, hắc hắc, ta biết ngay ca ca lợi hại nhất!
Qua một hồi, Di Tĩnh trên tế đàn chậm rãi mở mắt ra, sau khi khôi phục ý thức nhìn thấy Di Hoa liền kêu to.
- Hừ!
Nghe Di Tĩnh nói thế, Di Hoa hừ lạnh một tiếng, bàn tay một trảo, một cục thịt xuất hiện trên không trung, nó không ngừng nhúc nhích, chỉ trong chốc lát hình thành bóng người giống Di Tĩnh như đúc.
Lại là thân thể!
- Vào đi thôi!
Di Hoa tức giận nói ra.
- Ân!
Di Tĩnh gật gật đầu, linh hồn thể lập tức dung hợp với thân thể kia, chỉ chốc lát đã mở mắt ra, ánh sáng tỏa ra khắp bốn phía.
- Ta biết ngay ca ca có thể phục sinh ta, hắc hắc!
Di Tĩnh hoạt động một lúc, cảm thấy cũng không có gì khác nhau, cười hì hì sau đó bay xuống.
- Hừ, đó cũng không phải thân thể vốn có của ngươi, là ta thủ đoạn đặc thù làm ra, khẳng định không thể so sánh với ban đầu.
Tâấy muội muội không có quan tâm tới, Di Hoa lắc đầu, nói:
- Nói cho ta biết một chút đã xảy ra chuyện gì? Sau khi ta bế quan, ngươi đã làm gì? Phát sinh chuyện gì, là ai giết ngươi?
Sắc mặt Di Hoa lúc này biến thành nghiêm khắc, âm thanh lạnh như băng, mang theo ý chất vấn nồng đậm.
- Phát sinh chuyện gì?
Di Tĩnh không biết nghĩ cái gì, gương mặt biến hóa và lắc đầu:
- Kkhông có phát sinh cái gì!
- Ta chỉ biết... Không cẩn thận tiến vào một hiểm địa, không có đi ra...
- Tiến vào hiểm địa? Hừ, ngươi đi tìm Nhiếp Vân sao? Có phải hắn động thủ không?
Một đạo sát ý xuất hiện trong mắt Di Hoa.
- Nhiếp Vân?
Nghe cái tên như thế, Di Tĩnh lộ ra vẻ phức tạp, lắc đầu
- Ta đi tìm Nhiếp Vân nhưng... Cũng không tìm được, kết quả không cẩn thận tiến vào một hiểm địa, lúc này mới tử vong!
- Thực?
Di Hoa sững sờ.
- Là thực, như thế nào, ca ca, ngươi không tin ta?
Di Tĩnh một dậm chân.
- Hừ, chỉ mong là thật!
Thấy muội muội nói như vậy, Di Hoa lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng
- Được rồi, về sau phải cẩn thận một ít, sở dĩ lần này có thể phục sinh là vì ta lúc đầu lưu lại một đạo dấu vết linh hồn của ngươi, dù vậy cũng đã tốn cái giá lớn, gần như hao hết tích lũy của Di Thần Tông, loại kỳ ngộ này chỉ có một lần, một khi phát sinh nguy hiểm lần nữa, cho dù ta lợi hại hơn nữa cũng không cách nào cứu ngươi.
- Nhất định phải cẩn thận!
- Vâng, ta biết rõ, lần sau ta cẩn thận là được.
Di Tĩnh liền vội vàng gật đầu.
Thấy biểu lộ của nàng không có một chút thành ý, Di Hoa biết rõ bản tính của muội muội cho nên bất đắc dĩ, đành phải nói:
- Đừng cho rằng lời ta nói là chuyện quan trọng, linh hồn ngươi là ta tốn hao cái giá thật lớn dùng đại pháp lực của người khác triệu hoán về, về sau lại gặp nguy hiểm, ngươi sẽ hồn phi phách tán, không có khả năng phục sinh đâu, nhớ lấy...
- Ân!
Thấy ngữ khí của ca cangưng trọng, Di Tĩnh cũng biết chuyện này thật như hắn nói, vô cùng nghiêm trọng, lập tức không dám nói nhảm, gật gật đầu.
- Biết rõ là tốt rồi, trở về đi, lần này hảo hảo dừng lại trong Huyễn Vũ các, không có lệnh của ta không được đi ra.
Di Hoa khẽ nói.
- Vâng!
Thấy ca ca nghiêm khắc, Di Tĩnh không dám nghịch ngợm, gật gật đầu, đi ra ngoài, sau khi đi vài bước liền dừng lại
- Ca ca, ngươi có thể không đuổi giết Nhiếp Vân hay không?
- Ân?
Không nghĩ tới muội muội lại nói lời này, đôi mắt Di Hoa nheo lại.
- Ta chỉ là cảm thấy... Chúng ta và Nhiếp Vân không có thù hận quá lớn, ngươi bây giờ đã giết đệ đệ của hắn, không cần phải đuổi tận giết tuyệt...
Di Tĩnh nói.
- Chuyện của ta không cần ngươi lo, trở về đi!
Da mặt Di Hoa co lại.
- Không có thù âận quá lớn? Trong cuộc sống có hai thù hận lớn nhất, thù giết cha, mối hận đoạt vợ, Nhiếp Vân đã đoạt hôn thê của ta.
- Tại sao không có thù hận? Vậy ngươi cảm thấy thù hận thế nào mới lớn?
- Ah!
Tâấy ca ca không nghe lời của mình, trong mắt Di Tĩnh xuất hiện một tia ảm đạm, không biết nghĩ cái gì, quay người đi ra ngoài điện.
Thấy nàng rời đi, Di Hoa cau mày suy nghĩ.
Dường như muội muội có cổ quái, trước kia tính cách của nàng ngang ngược kiêu ngạo, bảo thủ, tuyệt đối không thể nào cầu tình cho người khác, càng không khả năng thuận lợi đáp ứng đi vào Huyễn Vũ các, bộ dạng hiện tại cho dù thế nào cũng quái dị không nói thành lời.
- Chỉ mong vì trải qua sinh tử, trong nội tâm sợ hãi mới có biểu hiện như vậy, nếu quả thật bởi vì Nhiếp Vân kia... Hừ!
Sắc mặt Di Hoa dữ tợn.
- Mặc kệ ngươi ở đâu, có ai bảo hộ ngươi, ta cũng sẽ giết ngươi không chút lưu tình!
Gào rú một tiếng, trong lời nói của hắn mang theo hận ý mãnh liệt, giống như không bầm thây Nhiếp Vân thành vạn đoạn thì thù hận này không tiêu trừ.
Cũng khó trách, hắn là đại nhân vật, càng là tông chủ Di Thần Tông nhưng lại bị tiểu tử không ai biết tiếng vẽ mặt, hắn làm sao không tức giận?
- Bẩm tông chủ, các vị Thái Thượng trưởng lão đã đi tới ngoài điện và muốn gặp chưởng giáo, hy vọng có thể hỏi rõ vì sao lại thuyên chuyển chí bảo tông môn...
Lời vừa dứt, Di Hoa mới đứng dậy, ngay sau đó có tiếng nói lo lắng của Di Lâm vang lên.
Trước kia hắn nói Thái Thượng trưởng lão đã liên hợp với nhua tìm hắn, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
- Được rồi, cho bọn họ vào đi.
Quay người trở lại đại điện và ngồi lên vương tọa, Di Hoa nhàn nhạt nói ra.
Nên đến sẽ đến, trốn cũng trốn không xong, cho dù trên lưng có mang tội lớn hơn ưữa, vạn phu chỉ trỏ, tiêu xài tất cả bảo bố không còn, chỉ cần có thể cứu muội muội trở về cũng đáng.
- Vâng!
Âm thanh chấm dứt, một loạt tiếng bước chân vang lên, lập tức một đám người bên ngoài đi tới, quả nhiên là các Thái Thượng trưởng lão trong tông môn.
Trấn tông chí bảo của tông môn quan hệ tông môn an nguy, sinh tử tồn vong, hiện tại đều bị tông chủ vô điều kiện lấy đi, những Thái Thượng trưởng lão này có mục đích rất đơn giản, chính là muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.