Bông tuyết óng ánh trong suốt, lăng lệ tuyệt thế bao phủ xung quanh mười trượng, Tiêu Phàm rơi vào trong đó.
Bất quá Tiêu Phàm vẫn thập phần bình tĩnh, những thứ kia cũng chưa hề đụng tới người hắn. Trong con mắt hắn xuất hiện lạc ấn vô số bạch sắc kiếm vũ tựa như đang thôi diễn cái gì.
- Chết đi!
Tuyết Ngọc Long cuồng tiếu, kiếm vũ giống như vạn tên cùng bắn, bắn về phía Tiêu Phàm. Cuồng phong gào thét, thanh âm kiếm phá hư không vang lên.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, bàn tay đột nhiên tùy ý nâng lên, một đạo ánh sáng màu bạc từ đầu ngón tay hắn xuất hiện, lóe lên một cái rồi biến mất. Quang hoa chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, liền biến mất không còn tăm hơi.
Cũng đúng lúc này quang vũ nổ tung, Tuyết Ngọc Long phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Trường kiếm bay ra, cánh tay phải từ bên bả vai chém xuống, huyết vũ huy sái.
- Hồng Trần Sát!
Tiêu Phàm khẽ nói, tựa như một hơi không đáng nói đến.
Trong lòng đám người hung hăng run rẩy một cái, trợn mắt hốc mồm nhìn tất cả những thứ này. Bọn hắn không biết Tiêu Phàm là như thế nào không xuất kiếm lại có thể làm tổn thương Tuyết Ngọc Long.
- Khống chế chuẩn lực quá chuẩn, lấy Hồn Lực hóa kiếm, mô phỏng Kiếm Pháp Chiến Kỹ, mỗi một bước đều khống chế hết sức nhỏ.
- Không đơn giản như vậy, đây rõ ràng là đạt tới mức độ trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm. Chỉ có Chiến Hoàng cường giả mới có thể làm đến bước này, khó trách hắn nói Tuyết Ngọc Long không xứng để hắn xuất kiếm, đây tuyệt đối không phải cuồng vọng chi ngôn, hắn thật là có thực lực!
- Tuyết Ngọc Long cũng coi là một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, đáng tiếc sinh không gặp thời, đụng phải yêu nghiệt Tiêu Phàm!
Những Chiến Vương cường giả đó nghị luận, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập chấn kinh. Tuyết Vô Hưu chờ Tuyết gia Chiến Hoàng rục rịch, bất quá đám người Phúc bá trong nháy mắt ngăn cản đường đi của bọn hắn.
- Tuyết Vô Hưu, giúp ta động gân cốt a.
Phúc bá nhàn nhạt nói ra một câu, sau đó chủ động xuất kích. Tiêu Phàm hoàn toàn chiếm thượng phong, không được xảy ra ngoài ý muốn, Tuyết Ngọc Long hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ.
- Ngươi tự tìm cái chết, Bản Hoàng thành toàn cho ngươi.
Ánh mắt Tuyết Vô Hưu băng lãnh. Tuyết Ngọc Long thân làm Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ, không thể chết ở chỗ này.
Mặt khác tám đại Chiến Hoàng cảnh cũng nhao nhao xuất thủ, đám người Quách Sĩ Thần mang theo Tuyết Nguyệt Tứ Đại Chiến Hoàng hướng không trung lao đi.
Lúc này Tiêu Phàm bình tĩnh như trước đứng ở đó như một cái giếng cổ, vô hỉ vô nộ.
- Ngươi Kiếm Đạo không kém ai? Ngươi liền dương dương tự đắc, tự cho mình hiểu Kiếm Đạo sao?
Tiêu Phàm khinh thường nhìn Tuyết Ngọc Long, sau đó từng bước một hướng về phía Tuyết Ngọc Long đi đến.
Tuyết Ngọc Long tóc tai bù xù, hai mắt huyết hồng, một tay che tay cụt, nhe răng trợn mắt, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiêu Phàm đã chết không biết bao nhiêu lần.
- Hoàng Chủ!
Tứ đại Chiến Vương cường giả bảo hộ Tuyết Ngọc Long cấp tốc hướng về phía Tiêu Phàm phóng đi.
- Các ngươi là đối thủ của chúng ta.
Hai người Bàn Tử và Ảnh Phong lập tức đứng ra. Tuyết Ngọc Long phải chết, ai cũng không thể thay đổi kết cục này.
- Tiêu Phàm, có bản sự để cho ta chết ở dưới kiếm ngươi!
Tuyết Ngọc Long hít sâu một hơi, sợ hãi trên mặt biến mất không thấy gì nữa.
Việc đã đến nước này, hắn biết rõ kết cục đã định trước của bản thân, kỹ không bằng người, trách không được ai.
- Được!
Tiêu Phàm vui vẻ đáp ứng. Tuyết Ngọc Long có lẽ không xứng làm đối thủ của hắn, nhưng thân làm một hoàng chủ, cũng có tôn nghiêm của bản thân, điểm này Tiêu Phàm sẽ không chà đạp.
Từ trong mắt mà nói, Tuyết Ngọc Long cũng một đời kiêu hùng, đáng tiếc dã tâm quá lớn, chọn sai đối thủ.
- Tuyết Hải Vô Nhai!
Tiêu Phàm động, Tu La Kiếm chớp nhoáng, kiếm khí màu trắng lấp lóe đầy trời, giống như bông tuyết bay múa che khuất mọi góc, vô số kiếm khí tại hư không điên cuồng gào thét.
- Cái này?
Đám người thấy cảnh này con ngươi co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Đây không phải Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm sao? Làm sao Tiêu Phàm cũng biết được!
Hơn nữa, Tiêu Phàm thi triển một kiếm này so sánh với Tuyết Ngọc Long thi triển một kiếm trước đó càng thêm thành thạo, dường như đã tu luyện Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm nhiều năm.
Một kiếm Tiêu Phàm thi triển ra, uy lực cường đại rất nhiều, chỉ là giờ phút này người xuất kiếm cùng đối tượng công sát hoàn toàn thay đổi.
Phốc phốc!
Vô số kiếm khí xuyên thủng thân thể Tuyết Ngọc Long, máu tươi chảy ra, Tuyết Ngọc Long trong lòng cũng cực kỳ không bình tĩnh, trong mắt đều là vẻ không tin.
Nhưng Tiêu Phàm cũng không có dừng tay, Tu La Kiếm rung động, kiếm khí tung hoành.
- Thiên Tuyết Phi Hồng!
- Tuyết Phiêu Như Nhứ!
- Lưu Phong Hồi Tuyết!
...
Từng đạo từng đạo thanh âm từ trong miệng Tiêu Phàm thốt ra. Kiếm pháp càng ngày càng lăng lệ, uy thế càng ngày càng kinh người. Tuyết Ngọc Long căn bản không có bất luận sức hoàn thủ, hoàn toàn trở thành bia sống.
- Tuyết Nguyệt Phong Hoa!
Một tiếng run rẩy, trong hư không bỗng xuất hiện vô số kiếm mang màu trắng, kiếm mang đầu đuôi tương liên, tầng tầng lớp lớp, bông tuyết bay múa giống như Tuyết Nguyệt tiên tử. Trong chớp mắt vô số kiếm mang ngưng kết thành băng tinh, đồng thời Tuyết Nguyệt tiên tử tựa như sống lại.
Đám người hít một hơi lạnh, rất nhiều người thậm chí coi là tự cho rằng mắt mờ, hình tượng này tựa như vừa mới được chiếu lại.
- Phốc!
Băng tinh chi kiếm xuyên thủng thân thể Tuyết Ngọc Long, hắn một thân hoàng bào bị máu tươi thẩm thấu, quỳ một chân mặt đất, thân thể run không ngừng, cơ hồ chỉ còn lại một hơi.
- Tiêu Phàm vậy mà cũng có thể thi triển mười hai kiếm bên trong Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, chẳng lẽ hắn trước kia học qua kiếm pháp này?
- Hẳn là có, bằng không hắn cũng không có khả năng biết rõ Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, càng thêm không thể nào gặp chiêu phá chiêu.
- Nếu như là dạng này, Tiêu Phàm cũng không phải yêu nghiệt, chỉ là hắn vận khí tốt mà thôi.
Những Chiến Vương cường giả đó trong lòng cũng cực kỳ không bình tĩnh, không ít người cho rằng Tiêu Phàm khẳng định học qua Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, bằng không không có khả năng đánh bại Tuyết Ngọc Long.
- Không có khả năng, ngươi làm sao cũng biết Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm! Nhất định là tên hỗn trướng Tuyết Ngọc Hiên, lại đem bí mật bất truyền gia tộc nói cho một ngoại nhân biết!
Tuyết Ngọc Long tê tâm liệt phế gào thét, giờ phút này, hắn hận nhất không phải Tiêu Phàm, mà là Tuyết Ngọc Hiên.
Tuyết Vô Hưu mấy người cũng tựa như trong nháy mắt minh bạch cái gì, Tiêu Phàm có kiếm pháp giống Tuyết Ngọc Hiên, có khả năng rất lớn là Tuyết Ngọc Hiên đem Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm nói cho Tiêu Phàm.
- Ta vừa mới học, không được sao?
Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, hắn không muốn đem việc này giá họa cho Tuyết Ngọc Hiên.
- Ngươi học? Thật coi người trong thiên hạ là kẻ ngu sao?
Tuyết Ngọc Long nhe răng cười một tiếng.
Đừng nói hắn không tin, chính là những Chiến Hoàng cường giả kia cũng không tin. Trong chiến đấu học trộm chiến kỹ đối phương, hơn nữa còn có thể trong nháy mắt vận dụng đến cấp độ thuần thục như vậy, làm sao có thể?!
- Rất khó sao?
Tiêu Phàm lắc đầu, sau đó, đột nhiên giơ Tu La Kiếm lên, trong hư không rơi xuống tuyết trắng mênh mang. Lấy Tu La Kiếm làm trung tâm không ngừng xoay quanh, ngưng tụ thành một chuôi kiếm mang to lớn.
Xa xa nhìn lại, kiếm mang kia tựa như một vầng loan nguyệt sáng chói, tung xuống vạn sợi ngân huy, đem Tiêu Phàm phụ trợ nhập thánh.
- Tuyết Trung Nguyệt? Đây là kiếm thứ mười ba?
Đám người Tuyết Vô Hưu con ngươi co rụt lại. Bọn hắn cũng chưa từng học được một kiếm này, bởi vì một kiếm này sớm đã mai táng bên trong lịch sử bụi bặm, nhưng giờ phút này lại bị Tiêu Phàm thi triển ra.
Nếu như là Tuyết Ngọc Hiên nói cho Tiêu Phàm, tối đa cũng chỉ có mười hai kiếm, bởi vì Tuyết Ngọc Hiên cũng không có khả năng biết rõ kiếm thứ mười ba!
Chẳng lẽ thực sự là Tiêu Phàm vừa mới lĩnh ngộ Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm trong lúc chiến đấu?
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -