Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo, Tuyết Nguyệt kiếm thứ mười ba bổ xuống, Tuyết Nguyệt trong con mắt Tuyết Ngọc Long dần dần phóng đại.
- Không!
Tuyết Ngọc Long gào thét, nhưng mà cái vòng Tuyết Nguyệt trong nháy mắt đem hắn thôn phệ không còn một mảnh, thanh âm hoàn toàn bị tiếng vang cực lớn bao phủ.
Một khe rãnh sâu mấy mét từ dưới chân Tiêu Phàm lan tràn, xông ra hai ba mươi mét mới dừng lại, hư không đất đá bắn ra bốn phía, bụi bặm tràn ngập.
Sau một khắc, bốn phía triệt để yên tĩnh lại, yên tĩnh đến im ắng.
Đám người ngốc như cọc gỗ, ực ực nuốt nước miếng, trong miệng đủ để nhét quả trứng vịt. Tâm tư bọn hắn vẫn như cũ dừng lại ở một màn vừa rồi.
Một kiếm tung ra, Tuyết Ngọc Long liền chết!
Làm cho người khác rung động chính như Tiêu Phàm nói, Tuyết Ngọc Long chết dưới kiếm pháp của mình đây là điều đáng buồn biết bao!
Kiếm không bằng người, còn tưởng rằng người khác học trộm.
Hồi lâu, đám người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhớ tới Tiêu Phàm trước đó nói chuyện qua.
Rất khó sao?
Vẻn vẹn ba chữ có thể thấy được Tiêu Phàm coi thường Tuyết Ngọc Long. Tiêu Phàm chưa bao giờ coi Tuyết Ngọc Long là đối thủ, thật đáng buồn Tuyết Ngọc Long còn tự cho mình là đúng, coi mình là thiên hạ đệ nhất!
Sắc mặt Tuyết Vô Hưu khó coi tới cực điểm, bọn hắn giờ phút này cũng tin tưởng Tiêu Phàm trong chiến đấu học được Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm.
May mà bọn hắn còn tưởng rằng Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm là bí mật bất truyền bị lộ, bây giờ là bị Tiêu Phàm lĩnh ngộ ra.
Tiêu Phàm chậm rãi thu hồi Tu La Kiếm, nhàn nhạt nhìn vũng máu đọng trên mặt đất, con ngươi băng lãnh nhìn bốn Chiến Vương đối diện Bàn Tử và Ảnh Phong.
Bốn người cảm giác như bị một con rắn độc tiếp cận, thình lình lạnh run.
- Hô!
Chỉ một thoáng, một đạo thân ảnh như u linh xông vào chiến trường, ngay sau đó, từng đạo kiếm mang lóe qua, Kiếm Thế kinh người, máu tươi tại hư không vẩy ra không ngừng.
- A!
Một tiếng hét thảm, trong đó một Chiến Vương cảnh trung kỳ bị Tiêu Phàm một kiếm chém giết, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, mặt khác ba cường giả Chiến Vương bị dọa đến vội vàng lui lại.
Ầm!
Cũng đúng lúc này, Bàn Tử và Ảnh Phong trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Tiêu Phàm. Chiến Thiên Kích trực tiếp đem một người trong đó băm thành thịt vụn, Tử Thần Liêm Đao cũng cắt vỡ cổ họng một người.
Một người còn lại nhấc chân chạy, mặc dù hắn là tu vi Chiến Vương cảnh hậu kỳ, nhưng giờ phút này hắn đã không còn ý chí chiến đấu, ba người Tiêu Phàm quá là đáng sợ.
- Lúc này chạy không cảm thấy đã muộn sao?
Con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh, hắn không có ý định buông tha người của Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
Chỉ có giết bọn hắn tới sợ hãi, mới có thể chân chính kiêng kị Đại Yến, bằng không bỏ lỡ hôm nay, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều sẽ không thể nào buông tha Đại Yến.
Chân đạp Thế Vân Tung, tốc độ Tiêu Phàm đạt tới cực hạn, Tu La Kiếm chậm rãi vung ra, lại là một chiêu Tuyết Trung Nguyệt.
Phốc một tiếng, cường giả Chiến Vương hậu kỳ bị phân thành hai, huyết vũ huy sái, lục phủ ngũ tạng rơi xuống đất.
Ngọn núi xa xa phía trên, Huyết Yêu Nhiêu nhìn thấy một màn này, trên mặt chấn kinh thật lâu không thể bình tĩnh, trong lòng lắp bắp nói:
- Quả nhiên không hổ là Điện Chủ Tu La Điện, giết người không chớp mắt, diệt sát Chiến Vương cảnh trung hậu kỳ cũng như chém rau.
Huyết Yêu Nhiêu tự hỏi giết người vô số, nhưng giờ phút này bị khí thế Tiêu Phàm chấn nhiếp, trong lòng càng thêm kiên định. Trước khi Tiêu Phàm trưởng thành, vô luận như thế nào, dù là hi sinh tính mạng mình cũng phải bảo vệ Tiêu Phàm.
Bất quá giờ phút này Tiêu Phàm, vẫn như cũ không có xu thế ngừng tay. Sát tâm nổi lên, mục tiêu chuyển hướng cùng bát đại Chiến Vương Kiếm Vương Triều chiến đấu Tuyết Nguyệt Chiến Vương.
Lúc Tiêu Phàm xuất hiện ở không trung chiến trường, bát đại Chiến Vương Kiếm Vương Triều không khỏi run run, may là mục tiêu của Tiêu Phàm không phải là bọn hắn mà là tám người đối diện.
- Giết!
Bàn Tử gầm thét, cũng không chút do dự xông vào chiến trường. Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội lật bàn, hắn lại làm sao có thể bỏ lỡ.
Ảnh Phong tự nhiên không cam lòng ở phía sau, cầm trong tay Tử Thần Liêm Đao bắt đầu thu hoạch sinh mệnh tướng sĩ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
- Dừng tay!
Tuyết Vô Hưu gầm thét, hận không thể đem Tiêu Phàm chém thành muôn mảnh. Đáng tiếc, Phúc bá nào sẽ cho hắn cơ hội, kéo chặt lấy hắn căn bản thoát thân không ra.
- Giết!
Sơn phong phía trên, Huyết Yêu Nhiêu phất phất tay trắng, sau lưng hơn mười người lách mình tại chỗ biến mất. Bọn họ đều là sát thủ Chiến Tông cảnh thân kinh bách chiến, ứng phó một chút tu sĩ Chiến Tông cảnh phía dưới, tự nhiên dư sức.
Máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi. Có sát thủ Tuyết Lâu gia nhập, Tuyết Nguyệt Tướng Sĩ hoàn toàn ngã rạp một mảnh, nơi này trở thành một mảnh Tu La địa vực.
Trong không khí tràn ngập mùi vị máu tanh khiến Tuyết Nguyệt Tướng Sĩ tuyệt vọng vô cùng. Nhưng mà đối với Đại Yến tướng sĩ mà nói, đây là chất xúc tác làm sôi trào dòng máu của bọn họ.
Bang!!!
Cửa thành mở ra, tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, hơn ngàn tướng sĩ Đại Yến ra sân, hô tiếng hô "Giết" rung trời, chiến kỹ chói lọi triệt để đem chiến trường bao phủ.
Ai cũng không ngờ tới, Tuyết Nguyệt tiến đánh Đại Yến lại nhận kết quả này.
Cho dù Tuyết Nguyệt giờ phút này rời đi cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Tu sĩ Chiến Vương cảnh tử thương thảm trọng, không có thời gian mấy chục năm không có khả năng khôi phục.
Tuyết Vô Hưu không ngừng ho ra máu, sắc mặt đỏ bừng lên. Hắn càng lo lắng, nhược điểm bại lộ càng nhiều, Phúc bá hoàn toàn đánh át hắn.
Cùng lúc đó bốn Chiến Hoàng cũng chẳng tốt đẹp gì, máu me khắp người, có hai người thân thể lung lay sắp đổ.
Rốt cục, Tuyết Lâu Tề Cô một kích trí mạng, trong đó một Chiến Hoàng lại phải chôn xương nơi này.
- Làm sao lại trở thành thế này?
Tuyết Vô Hưu loạn phát bay tứ tung, không thể tin được tất cả những thứ này, chẳng lẽ Tuyết Nguyệt thật muốn bại?
Chết một Chiến Hoàng, Tề Cô tự nhiên không xuất thủ, lấy năm đấu năm, Phúc bá bọn hắn còn chiếm thượng phong, bây giờ lấy năm đấu bốn, thế cục đã thập phần sáng tỏ.
- Tuyết lão quỷ, xem ra ngươi tính sai rồi. Đại Yến ngươi diệt không được, Thần Phong Học Viện ngươi càng không cách nào nhúng chàm.
Phúc bá cười nhạt một tiếng, một chưởng vỗ vào lồng ngực Tuyết Vô Hưu, chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của hắn.
Phốc!
Gần như đồng thời, một đạo huyết mang từ sau xuyên thủng lồng ngực hắn. Chẳng biết lúc nào Tề Cô đã ở sau lưng hắn, cho hắn một kích trí mạng.
- Ha ha, ta hậnnnnn!!!!!!!
Tuyết Vô Hưu ngửa mặt lên trời phẫn nộ gào thét, con ngươi âm lãnh gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nơi xa. Đáng tiếc, Phúc bá căn bản sẽ không cho hắn cơ hội.
Hai đạo lợi mang lấp lóe chặt đứt cánh tay Tuyết Vô Hưu, máu tươi phun ra ngoài, Tuyết Vô Hưu rơi xuống mặt đất.
Gần như đồng thời, một Tuyết gia Chiến Hoàng khác cũng bị Quách Sĩ Thần diệt sát, còn lại hai người bị năm người Quách Sĩ Thần vây quanh ở trong, trong mắt đều là vẻ kinh hoảng.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một vệt sáng từ phía chân trời bay vụt tới. Trên hư không xuất hiện hai đạo thân ảnh, chính là Nhân Thân Vương Tuyết Nam Thiên và Tuyết Ngọc Hiên.
Tuyết Ngọc Hiên đột nhiên hướng về phía Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ, hít sâu một hơi nhìn Tiêu Phàm, chắp tay kêu lên:
- Tiêu huynh!
Tuyết Ngọc Hiên biết rõ chỉ có Tiêu Phàm mới có thể kết thúc trận chiến tranh này. Những người này đều là vì Tiêu Phàm mới xuất hiện ở đây.
Tiêu Phàm hít sâu khẩu khí, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Mọi người dừng tay.
Thanh âm không lớn, lại giống như một tiếng sấm nổ vang vọng chiến trường. Tất cả mọi người đều dừng lại, ánh mắt nhao nhao rơi vào trên người Tiêu Phàm.
- Đa tạ Tiêu huynh.
Tuyết Ngọc Hiên cảm kích nhìn Tiêu Phàm, lại hướng về bốn phía tất cả Tu Sĩ nói:
- Đa tạ các vị dừng tay, Tuyết Ngọc Hiên ở đây đa tạ.
Người Tuyết Nguyệt Hoàng Triều còn sống nhẹ thả lỏng khẩu khí, cũng may Tuyết Ngọc Hiên cùng Tuyết Nam Thiên tới kịp lúc, bằng không bọn hắn đều phải chết ở chỗ này.
- Tiêu Phàm!
Cũng đúng lúc này, trong phế tích, một đạo thanh âm gào thét vang lên. Chỉ thấy một đạo thân ảnh máu me đầm đìa lung la lung lay đứng dậy, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn Tiêu Phàm.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -