- Tuyết Nguyệt kiếm thứ mười ba thực sự là ngươi vừa mới lĩnh ngộ ra sao?
Tuyết Vô Hưu cơ hồ dùng hết một tia khí lực cuối cùng quát lớn.
Nghe nói như thế, trong mắt hai người Tuyết Ngọc Hiên và Tuyết Nam Thiên lóe lên vẻ kinh ngạc. Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm là bí mật bất truyền của Tuyết gia, chỉ có đệ tử chính mới có thể tu luyện, chẳng lẽ Tiêu Phàm cũng có? Hơn nữa còn biết rõ kiếm thứ mười ba?
- Rất khó sao?
Tiêu Phàm ngữ khí thập phần bình thản, vẫn chỉ có ba chữ.
- Khụ khụ...
Tuyết Vô Hưu trong miệng ho ra máu, vẫn như cũ không muốn tin tưởng.
- Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, học được mười hai kiếm phía trước, rút ra một kiếm cuối cùng rất khó sao?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.
Rút ra một kiếm cuối cùng rất khó sao?
Tiêu Phàm nói tựa như một chuôi đao nhọn hung hăng cắm ở lồng ngực đám người Tuyết gia, làm bọn hắn không thở nổi.
Đám người cũng không khỏi kinh hãi nhìn Tiêu Phàm mặc một bộ đồ đen vô cùng khinh cuồng, trong lòng khẽ run lên.
- Tuyết Ngọc Hiên, kể từ hôm nay ngươi làm Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ, chuyện hôm nay, nguyên nhân bắt nguồn từ ta, cũng từ ta mà kết thúc!
Tuyết Vô Hưu đột nhiên nhìn về phía Tuyết Ngọc Hiên, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết.
Hắn hít sâu một hơi, trong tay phát ra quang mang hướng thẳng đến thiên linh cái.
Ầm! Tuyết Vô Hưu đầu nổ tung, thi thể không đầu ngã xuống đất.
- Thúc tổ!
Tuyết Ngọc Hiên sợ hãi kêu, muốn ngăn cản nhưng căn bản không kịp.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, sự tình phát triển cũng vượt qua dự liệu của hắn. Hắn từng nghĩ tới sẽ thay Tuyết Ngọc Hiên tranh đoạt Hoàng Chủ chi vị, chỉ cần giết chết Tuyết Ngọc Long liền có thể. Chỗ nào biết rõ, vậy mà sẽ dẫn phát chiến tranh Đại Yến và Tuyết Nguyệt.
Mọi người có lẽ cho rằng Tuyết Vô Hưu chết liền đã thua, nhưng rất nhiều người biết rõ, Tuyết Vô Hưu cũng không có bại, hắn dùng cái chết để bảo trụ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Mọi người đều biết rõ quan hệ của Tiêu Phàm và Tuyết Ngọc Hiên. Tiêu Phàm không thể nào đuổi tận giết tuyệt, cũng chỉ có Tiêu Phàm mới có thể kết thúc trận chiến tranh này.
Trận chiến tranh này bộc phát, ai có thể nghĩ đến sinh tử của một đại Hoàng Triều vậy mà lại bị khống chế trong tay một tu sĩ Chiến Vương cảnh nho nhỏ.
Ánh mắt đám người nhao nhao rơi trên người Tiêu Phàm, là chiến hay là không, chỉ cần hắn nói một câu.
- Nên kết thúc.
Tiêu Phàm đột nhiên hít sâu khẩu khí, hắn cũng cảm nhận được chiến tranh tàn khốc, chỉ bởi vì Tuyết Ngọc Long cùng hắn có ân oán, Tuyết Vô Hưu tham dục mới dẫn xuất nhiều thế lực như vậy.
Tu sĩ chết phía dưới Vân Thành hàng vạn người. Phóng tầm mắt nhìn tới, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, trong phạm vi mười mấy dặm đều trở thành phế tích.
Một trận chiến này tất nhiên sẽ khắc ghi trong sử sách, tên Tiêu Phàm làm sao lại không được liệt trên đó.
- Tuyết Nguyệt nghe lệnh, lập tức triệt binh, trở về Tuyết Nguyệt!
Tuyết Ngọc Hiên nhìn thi thể đầy đất, trong mắt có chút không đành lòng. Tất cả những thứ này không phải do Tiêu Phàm, kẻ cầm đầu chính là Tuyết Ngọc Long và Tuyết Vô Hưu!
Chiến tranh tàn khốc, tranh đoạt Hoàng Chủ chi vị cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ là chiến trường đổi một cái địa phương mà thôi. Nghĩ vậy, trong lòng Tuyết Ngọc Hiên cũng buông lỏng một hơi, chí ít giết chết Tuyết Ngọc Long cũng không phải là người em trai ruột này.
Tuyết Nguyệt tướng sĩ nện bước rời xa Vân Thành.
- Tiêu huynh, ngày sau sẽ đến thỉnh tội.
Tuyết Ngọc Hiên hơi ôm quyền, thấy Tiêu Phàm gật đầu, Tuyết Ngọc Hiên cũng quay người rời đi.
Chiến tranh giữa Tuyết Nguyệt và Đại Yến như vậy kết thúc, về phần phía sau sẽ còn phát triển như thế nào, ai cũng không rõ ràng. Nhưng mọi người biết rõ, chỉ cần Tiêu Phàm không chết, Tuyết Nguyệt tuyệt đối không dám phạm Đại Yến.
- Phụ Vương!
Đúng lúc này, thanh âm Vân Lạc Vũ vang lên. Trong ngực máu me đầm đìa, bản thân bị trọng thương, cơ hồ chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Một đạo thân ảnh lóe qua, Tiêu Phàm bỗng nhiên xuất hiện ở trên người Vân Thiên Trì. Trong tay xuất hiện mấy cây kim châm, tinh chuẩn cắm vào mấy huyệt đạo của Thiên Trì.
Tay hắn nắm chặt mạch đập Vân Thiên Trì, một tia Hồn Lực rót vào bên trong thân thể, lông mày nhíu chặt, sắc mặt có chút khó coi.
- Tiêu huynh, van cầu ngươi mau cứu phụ vương ta!
Trong mắt Vân Lạc Vũ có hơi nước bốc hơi, hai chân hướng mặt đất quỳ xuống.
- Vân huynh, không cần như thế!
Tiêu Phàm vội vàng nâng lên Vân Lạc Vũ, không để hắn quỳ xuống dưới:
- Ta sẽ tận hết khả năng!
- Tiêu huynh đệ, thân thể ta, ta biết rõ, như đèn dầu hết bấc, ngươi không cần lãng phí tâm thần.
Sắc mặt Vân Thiên Trì trắng bệch, thanh âm suy yếu vô cùng.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, vẫn như cũ lẳng lặng điều tra thương thế Vân Thiên Trì.
- Lạc Vũ, từ hôm nay ngươi sẽ thay ta đảm nhiệm Đại Yến Chi Vương.
Vân Thiên Trì đã bắt đầu bàn giao hậu sự.
- Không, phụ vương, ngươi sẽ không sao.
Vân Lạc Vũ nước mắt chảy dài, đầu như trống lúc lắc lay động.
- Đứa nhỏ ngốc, trên đời này có ai không chết, sinh lão bệnh tử chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
Vân Thiên Trì lắc đầu, tựa như coi nhẹ sinh tử.
Sau đó, vừa nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Tiêu huynh đệ, Vân mỗ có một yêu cầu quá đáng!.
- Nếu là yêu cầu quá đáng, vậy cũng không cần nói.
Tiêu Phàm trực tiếp cự tuyệt. Vân Thiên Trì mở miệng một tiếng Tiêu huynh đệ, mình mới mười bảy tuổi bị một người bốn mươi năm mươi tuổi xưng huynh gọi đệ, khiến hắn cảm giác thập phần quái dị.
Vân Lạc Tuyết thấy thế, thiếu chút nữa thì chửi ầm lên, bản thân phụ thân sắp phải chết, có gì ngươi trước đáp ứng không được sao?
- Tần lão, van cầu ngươi mau cứu Phụ Vương ta.
Vân Lạc Vũ đành phải chuyển hướng Tần Mặc.
Tần Mặc hít sâu một hơi, thân thể ngồi xuống nắm lấy cánh tay khác của Vân Thiên Trì bắt mạch. Lúc này, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:
- Đan điền bị phá vỡ, Hồn Hải phá toái, Chiến Hồn bị hủy, lão hủ đành bất lực.
Vân Lạc Vũ và Vân Lạc Tuyết nghe vậy, sắc mặt mặt xám như tro. Tần Mặc là Luyện Dược Sư Lục Phẩm đỉnh phong, hắn không cứu được thì ở đây ai có thể cứu. Bọn hắn lại không biết, Tần Mặc đã trở thành Thất Phẩm Luyện Dược Sư.
- Tiêu huynh đệ, Vân mỗ khẩn cầu ngươi thu Lạc Vũ làm đồ đệ.
Vân Thiên Trì khá là kích động, gắt gao bắt lấy tay Tiêu Phàm, một bộ ngươi không đáp ứng ta liền không chết không thôi.
- Ngươi biết ta sợ nhất là phiền phức.
Tiêu Phàm lắc đầu, vẫn như cũ vô tình cự tuyệt.
- Tiêu Phàm, chẳng lẽ phụ vương ta lần cuối cùng thỉnh cầu ngươi cũng không đáp ứng? Thu nhị ca làm đồ đệ đối với ngươi không có tổn thất gì.
Vân Lạc Tuyết rốt cục nhịn không được, nước mắt chảy ra ngoài.
Tiêu Phàm coi như không nghe thấy, hắn tự nhiên biết rõ Vân Thiên Trì có ý đồ gì. Muốn hắn vĩnh viễn ở Đại Yến, thế nhưng hắn nào có thể vĩnh viễn ở tại nơi này.
Hắn cũng có việc bản thân cần hoàn thành, phụ thân Tiêu Trường Phong sinh tử chưa biết, mặc dù không có bao nhiêu tình cảm, nhưng Tiêu Phàm thân là con của người ta, cũng không thể thờ ơ.
Hơn nữa hắn còn muốn đem Tiểu Ma Nữ trở về. Hai chuyện này đều chưa thể làm được làm sao có thể lưu tại Đại Yến?
- Ngươi!
Vân Lạc Tuyết phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, Vân Thiên Trì chỉ có thể đắng chát cười một tiếng.
- Yên tâm, có ta ở đây, ngươi chết không được.
Tiêu Phàm tức giận nhìn Vân Thiên Trì nói.
- Cái gì?
Hai huynh muội Vân Lạc Vũ và Vân Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt màu xám khôi phục thần thái, bốc cháy lên tia hi vọng.
- Tiêu Phàm, ngươi thật có thể cứu hắn?
Tần Mặc cũng kinh ngạc không thôi, đan điền phá toái, Chiến Hồn bị hủy, trừ khi thần linh tại thế, nếu không làm gì có ai có thể cứu sống Vân Thiên Trì?
Chí ít, Tần Mặc không có bất kỳ biện pháp nào.
- Vân Lạc Vũ, ngươi trước thu thập chiến trường, tìm cho ta một chỗ yên tĩnh.
Tiêu Phàm gật đầu, vừa nhìn về phía Tần Mặc nói:
- Tần lão, làm phiền ngươi giúp ta một chút.
- Được!
Vân Lạc Vũ và Tần lão hai người không chút do dự nói, thần sắc không khỏi kích động.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -