Trong Yêu Vực, đặc biệt là ở Thú Chiến Vực hỗn loạn này, muốn yên ổn không phải chuyện đơn giản.
Lôi Uyên Sơn.
Trong ngọn núi u tịnh, Lâm Động ngồi trên một tảng đá, nguyên lực hùng hồn bao phủ quanh người, rồi thuận theo nhịp thở của hắn biến thành từng con khí long chui vào mũi hắn.
Khi nguyên lực đi vào, khí tức của Lâm Động cũng dần trở nên yên ổn, nhưng đằng sau sự yên ổn đó lại là một kiểu vô cùng tận tựa đại hải.
Xoẹt!
Từ xa có tiếng gió rít, cuối cùng một thân ảnh to lớn quen thuộc đáp xuống. Lâm Động mở mắt, thấy Tiểu Viêm ở bên cạnh. Thời gian này Tiểu Viêm đang dần khống chế được Lôi Uyên Sơn, gương mặt vốn hung dữ nay đã có chút uy nghiêm.
- Lôi Uyên Sơn đã hoàn toàn ổn định rồi chứ?
Lâm Động nhìn Tiểu Viêm, cười nói.
Tuy Từ Chung đã chết, phần lớn đại tướng của Lôi Uyên Sơn quy thuận, nhưng vẫn còn một số cường giả trung thành với Từ Chung. Trong mười ngày nay cũng có không ít sự hỗn loạn, nhưng đã bị Tiểu Viêm dập tắt hoàn toàn.
Nhờ sự giúp đỡ của bọn Trần Thông, Lôi Uyên Sơn dần dần cũng hoàn toàn được Tiểu Viêm khống chế. Dù sao một năm nay danh tiếng của hắn trong Lôi Uyên Sơn cũng chỉ thua kém Từ Chung. Nay Từ Chung đã chết, địa vị của hắn được nâng lên là đương nhiên. Còn việc đoạt vị, trong Yêu Vực đó cũng không phải việc gì phản nghịch.
Ở đây tôn thờ sức mạnh, nếu thực lực của thủ lĩnh không bằng thủ hạ thì bị thay thế là đương nhiên.
- Ừm.
Tiểu Viêm gật đầu, cười:
- Mông Sơn và Thiên Ngạc Tướng e là trong lòng có ý làm phản, nhưng tạm thời không dám có động tĩnh gì. Đệ sẽ bảo Trần Thông bọn họ theo sát chúng. Chỉ cần chúng có dấu hiệu gì là đệ có thể tiêu diệt.
Lâm Động gật đầu, hai người bọn Mông Sơn đúng là loại cặn bã, để lại có chút phiền phức, nhưng cũng không thể trừ bỏ công khai, đành đợi chúng không nhịn được nữa mới là thượng sách.
Đương nhiên Lâm Động cũng không sợ chúng gây ra sóng gió gì lớn, không còn Từ Chung chống lưng nữa thì chúng khó lòng tạo được uy hiếp cho hắn.
- Thương thế của đại ca thế nào rồi?
Tiểu Viêm nhìn Lâm Động, thời gian vừa rồi Lâm Động cũng đã tu dưỡng lại về trạng thái bình thường, không còn hư nhược như trước nữa.
- Không còn gì đáng ngại.
Lâm Động lắc đầu, rồi nhìn xuống ngón tay, thứ năng lượng đó, sau khi hắn bước vào Tử Huyền Cảnh mới có thể dựa vào tinh huyết trong cơ thể và sức mạnh của Tổ Thạch mới cân bằng được sắc mạnh của Lôi Đình Tổ Phù và Thôn Phệ Tổ Phù. Mà rõ ràng mức độ mạnh mẽ của đòn công kích đó vô cùng đáng sợ, sức mạnh dung hợp của hai tổ phù không phải chơi đâu.
Chỉ đáng tiếc là sức mạnh đó tiêu hao quá lớn.
- Thực lực ngươi tuy không tồi, nhưng có lẽ trong Bát đại Yêu Soái ngươi là yếu nhất.
Lâm Động nhìn Tiểu Viêm nói.
Tiểu Viêm gật đầu, tuy hắn có thể chất biến dị, nhưng dù sao cũng kém những lão yêu quái kia một khoảng thời gian. Khoảng cách về thời gian này hắn chỉ có thể lấp đầy bằng cách khác, ví dụ như tinh huyết truyền thừa…
Lâm Động nhìn Tiểu Viêm cười một cái, rồi vung tay lên, Phần Thiên Đỉnh hiện ra rồi nhanh chóng biến to lên, sau đó hắn chui vào trong.
- Theo ta vào đây, đến lúc lấy tinh huyết rồi…
Bên trong Phần Thiên Đỉnh là một cỗ thi thể khổng lồ của con cự hổ. Trên đó tỏa ra thứ mùi tanh nồng của máu. Khi Từ Chung mất đi sự sống, hắn cũng trở về với bản thể của mình.
Lâm Động xuất hiện ở trên không, nheo mắt nhìn thi thể cự hổ.
- Đại ca, có lẽ tinh huyết truyền thừa đã bị Từ Chung luyện hóa, lẽ nào vẫn lấy lại được?
Tiểu Viêm vào theo, nhìn thi thể cự hổ, hỏi.
- Người khác có lẽ rất khó…
Lâm Động cười, tay nắm lại, một cái xoáy đen hiện ra lan tỏa một luồng thôn phệ lực mạnh mẽ:
- Đệ quên ta có Thôn Phệ Tổ Phù sao?
Dứt lời, Lâm Động búng tay, một vòng xoáy đen bay ra lơ lửng bên trên thi thể cự hổ rồi dần dần thôn phệ vào trong.
Con cự hổ dần biến mất trong vòng xoáy, khoảng nửa giờ sau thì biến mất hoàn toàn, không còn chút xương thịt nào.
Uỳnh!
Khi đó, vòng xoáy đen bỗng rung chuyển, rồi vô số chùm sáng năng lượng bắn ra chói lòa.
Lâm Động thấy vậy, tay siết chặt lại, xoáy đen biến thành hắc quang chui vào cơ thể hắn. Trên không trung hiện ra một quả huyết cầu đỏ rực to bằng đầu người.
Lâm Động có thể cảm nhận được trong huyết cầu là một luồng năng lượng vô cùng thuần túy. Bề mặt có nó có huyết văn ngưng tụ như biến thành một con huyết hổ đang gầm thét.
- Quả nhiên là một nửa số tinh huyết truyền thừa!
Tiểu Viêm nhìn huyết cầu, gương mặt đầy phấn khích. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Động khẽ cười, tinh huyết truyền thừa tuy bị Từ Chung luyện hóa nhưng dù sao cũng là luyện hóa vào cơ thể hắn. Mà giờ Lâm Động luyện hóa cả cơ thể Từ Chung, đương nhiên tinh huyết lại ra ngoài. Nhờ sức mạnh của Thôn Phệ Tổ Phù, chỉ cần năng lượng trong cơ thể Từ Chung chuaw hoàn toàn dung hợp với tinh huyết thì Lâm Động vẫn còn cách.
- Hấp thụ chỗ tinh huyết này có lẽ đệ sẽ xung kích Tử Huyền Cảnh viên mãn…
Nói đến đây Lâm Động chép miệng, nghĩ đến việc hắn tu luyện khổ sở đến cũng chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng Tiểu Viêm thì leo thẳng lên Tử Huyền Cảnh viên mãn. Tuy có liên quan đến thể chất biến dị nhưng thật sự khiến người ta không khỏi mất cân bằng. Nhưng rồi nghĩ đến chiến đấu lực vượt qua thực lực bề ngoài thì hắn mới thấy được an ủi…
Lâm Động vung tay, huyết cầu rơi xuống rồi Tiểu Viêm bắt lấy. Nhưng khi hắn định luyện hóa thì bỗng kêu lên kinh ngạc.
- Ủa?
Lâm Động ngẩng lên nhìn Tiểu Viêm.
Tiểu Viêm khẽ bóp huyết cầu, chỉ thấy một đạo huyết quang bắn lên rồi dần biến thành một miếng đồng cổ xưa hình tam giác.
Trên miếng đồng phủ đầy ánh sáng lục nhìn giống như dấu vết gỉ sét do thời gian, ở một góc thì thấy hai chữ cổ xưa.
- Vật…bảo?
Lâm Động tiến lại nhìn, lông mày nhíu lại, đây là gì?
Tiểu Viêm khẽ xoa cằm như đang suy nghĩ. Một lúc lâu sau mới vỗ mạnh tay lên miếng đồng, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Động.
- Đại ca, đệ biết đây là thứ gì rồi!
- Ồ?
Lâm Động nhướn mày.
Tiểu Viêm cười:
- Đại ca đã nghe đến Viễn Cổ Vật Bảo Khố chưa?