Cũng giống như đang đi dưới ánh nắng ấm áp chợt lọt vào một thế giới toàn băng tuyết, thậm chí lại không có quần áo ấm khiến cho toàn thân buốt lạnh. Hạ Nhất Minh không ngờ được Chiêm Huyên lại muốn giết cả nhà hắn.
Trong Hạ gia trang đến thời điểm này, tổng cộng già trẻ lớn bé khoảng chừng một vạn người. Nhưng đối với Chiêm Huyên chẳng khác gì mấy con dê trên núi vậy.
Nguyên nhân sâu xa trong đó, Hạ Nhất Minh hoàn toàn hiểu rõ. Đó chính là mối liên hệ giữa Khai Vanh quốc và Thiên La quốc. Bởi mình là người của Thiên La quốc nên cường giả của Khai Vanh quốc chắc chắn không thể để cho mình sống.
Bất luận là giá họa cho bộ tộc Đồ Đằng hay hiện thân ám sát mình cũng chỉ nhằm một mục đích là tiêu diệt hắn.
Hôm nay, hắn tận mắt chứng kiến mình đi vào Luân Hồi chi địa, như vậy chắc chắn là bản thân đã chết. Nhưng không ngờ, chúng vẫn không chịu bỏ qua chút ân oán mà muốn giết cả nhà mình để diệt cỏ diệt tận gốc.
Hơn nữa, hai mắt Hạ Nhất Minh suýt chút nữa thì nứt ra khi nghe thấy Phương Thịnh muốn tham gia và việc tận diệt Hạ gia trang. Vào lúc này, cơn giận đã làm mất đi sự tỉnh táo khiến cho Hạ Nhất Minh cũng chẳng còn đủ sức để mà nhận ra câu nói của Phương Thịnh là thật hay giả nữa. Hắn chỉ còn biết cứ người nào nói ra câu đó thì chắc chắn là muốn chết...
Nếu Phương Thịnh mà biết câu nói đùa của hắn đã bị Hạ Nhất Minh nghe thấy. Hơn nữa, vì câu nói đó mà đối phương hạ quyết tâm nhất định phải giết mình thì hắn có hối cũng chẳng kịp.
Sát khí từ người Hạ Nhất Minh tỏa ra nồng nặc. Nhất thời, tia sáng từ trong vòng ngọc chui ra, trở về đan điền của hắn. Sau khi mất đi sự tỉnh táo, tia sáng đó bất chợt không còn tuân theo sự khống chế của hắn.
Tinh thần hắn lại bay lên cao, một lần nữa xuất hiện giữa không trung, bao quát toàn bộ khu rừng. Hắn nhanh chóng ghi nhớ vị trí đó vào trong đầu, sau đó quay lại tìm vị trí của bản thân.
Nhờ vào năng lực thần kỳ của vòng ngọc, hắn nhanh chóng tìm ra vị trí của mình, sau đó liền xác định ngay được con đường gần nhất để di chuyển đến chỗ đó.
Thân hình khẽ lay động, Hạ Nhất Minh giống như một tia chớp vọt đi. Trong tay hắn vẫn cầm vòng ngọc, điều chỉnh con đường đi của bản thân. Mặc dù trên đường có vô số đại thụ, cây cối chắn ngang. Nhưng hắn vẫn bám theo cái lộ tuyến ngắn nhất đã xác định.
Sát khí tỏa ra từ cơ thể được hắn khống chế trong phạm vi vài thước. Nhưng bất cứ một nhánh cây hay sinh vật nào chạm phải luồng sát khí đó, trong nháy mắt liền cứng đờ. Phải mất tới nửa ngày, chúng mới trở lại như cũ. Thậm chí sau khi tỉnh lại chúng nhanh chóng bỏ chạy, trong ngày hôm đó không dám thò đầu ra ngoài.
Tốc độ của Hạ Nhất Minh càng lúc càng nhanh. Sau khoảng một khắc, hắn mơ hồ có thể cảm ứng được từ phía trước có mấy luồng hơi thở rất mạnh. Hắn nhanh chóng nhét vòng ngọc vào trước ngực. Sau đó dồn sức xuống hai chân, tăng tốc lên tới cực hạn, lao đi.
Thân hình hắn lóe lên, vọt qua một cây đại thụ. Nhất thời, bóng dáng của Chiêm Huyên đã xuất hiện trong tầm mắt.
Mặc dù, hắn cũng nhìn thấy ở đây có một vị lão nhân tóc bạc trắng. Nhưng vào giờ phút này, cho dù hắn có nhìn thấy Thần Toán tử đi chăng nữa thì cũng đừng hòng ngăn cản được Hạ Nhất Minh giết chết đám người Chiêm Huyên.
Thân thể hắn khẽ xoay một vòng, một vầng sáng nhiều màu lập tức xuất hiện trên tay.
Chân khí trong cơ thể hắn giống như nước lũ, cuồn cuộn di chuyển. Hắn chợt rống lên một tiếng thật to:
- Giếttttttttt ........
Lúc này, khi nhìn thấy đám người Chiêm Huyên, hắn càng thêm giận dữ. Lý trí của hắn không còn có thể khống chế được cơn giận trong lòng.
Cơn giận ứ đầy trong lồng ngực, khiến cho hắn nếu không có chỗ phát tiết thì không thể chịu được...
Chân khí của hắn lưu chuyển đến từng ngõ ngách trong cơ thể. Ngay cả mỗi sợi tóc trên đầu cũng được chân khí làm cho dựng đứng. Cái cảm giác lúc này cũng giống như khi hắn đang bị vây trong biển ánh sáng. Tuy nhiên vẫn có một chút khác biệt nho nhỏ.
Ngay khi tiếng rống phát ra từ miệng hắn, tất cả các loại năng lượng ẩn chứa trong đan điền như cảm nhận được tâm tình của hắn.
Ngoại trừ Ngưng Huyết nhân đang phải chữa trị ra, một chút quang mang, một chút âm sát chi khí, lại thêm cả năng lượng thần bí của bảo tháp đều bị đan điền khuấy tung lên.
Ba nguồn năng lượng khác nhau cùng lúc tuôn ra, hòa lẫn với nhau trong kinh mạch của hắn tạo thành một thứ năng lượng quái dị, nương theo uất khí trong lồng ngực hắn mà phát ra ngoài.
"Ầm ầm....uỳnh uỳnh...."
Trong không khí có thể thấy rõ một con sóng vô hình tỏa ra xung quanh người Hạ Nhất Minh.
Bốn người trước mắt, kể cả lão nhân không biết lai lịch trong phút chốc đều phải hứng chịu sự công kích của âm thanh. Cả bốn người đó đều là tôn giả. Hơn nữa mấy người Hác Huyết đều mới vừa đi ra từ Sinh Tử giới. Ở trong đó, cả ba người đều có sự lĩnh ngộ nhất định đối với Sinh Tử chi quang. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vì vậy, Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề nương tay. Sau khi âm thanh từ trong miệng phát ra, hắn chợt dừng lại, mở to hai mắt...
Trước mặt hắn, cả bốn người đều đang choáng váng, thân thể run rẩy. Từ trong tai của họ đang có một dòng máu nhỏ chảy ra.
Uy lực của tiếng rống không cần nói cũng biết. Nó chẳng những có đượng năng lượng của biển ánh sáng, âm sát chi khí tỏa ra từ Long Xà trong Quỷ Khốc lĩnh mà còn thêm cả năng lượng thần bí của bảo tháp.
Ba loại năng lượng kết hợp với nhau tạo ra một uy lực không thể tưởng tượng. Mấy người bên Sơn Đính lão nhân mặc dù đã có sự đề phòng nhưng vẫn không thể lường trước được uy lực của nó. Nhất thời, bốn người chỉ thấy trong đầu như có một tiếng nổ, toàn thân lập tức rơi vào một trạng thái mơ hồ: Nhìn không thấy, nghe không rõ...
Nếu như vào lúc này, Hạ Nhất Minh ra tay thì hắn chẳng phái phí một chút lực nào cũng có thể giết chết được bốn người đó. Tuy nhiên, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ được uy lực của tiếng rống lại có thể đả thương người tới mức độ như vậy.
Khi hai loại năng lượng quang, ám hợp lại với nhau thì lực phá hoại hiển nhiên là rất lớn. Hơn nữa, nó lại còn có thêm thần lực trợ giúp, khiến cho uy lực của nó tăng vọt, ngay cả kinh mạch của bản thân cũng chực nứt toác.
Hạ Nhất Minh cứ vậy đứng im một chỗ, không hề dám cử động. Hắn sợ chỉ cần mình nhúc nhích một chút, kinh mạch sẽ rời ra từng khúc.
Trong lúc hắn đang hoảng hốt, chân khí hỗn độn từ trong đan điền lại xuất hiện. Chân khí giống như hòa lẫn năng lượng bản nguyên chảy qua kinh mạch. Bất kỳ vị trí nào mà nó đi qua, cảm giác nhức nhối, khó chịu lập tức lại biến mất.
Chỉ trong chốc lát, cái cảm giác kinh mạch căng phồng hoàn toàn biến mất. Một luồng chân khí mới lại nhanh chóng chảy vào kinh mạch, khiến cho Hạ Nhất Minh như có cảm giác được tái sinh.
Có điều, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đám người Hác Huyết cũng đã thoát ra khỏi trạng thái ngây ngất vừa rồi. Ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Nhất Minh đầy một sự sợ hãi, giống như đang nhìn thấy một con quái vật.
- Hạ Nhất Minh...ngươi còn sống? - Chiêm Huyên kinh ngạc kêu lên.
Hạ Nhất Minh cười dài, cao giọng nói:
- Đúng thế! Hạ mỗ có thể đi ra từ Sinh Tử giới là chuyện nằm ngoài dự đoán của các vị đúng không?
Mặc dù trong lòng hắn đang hận không thể chém chết người này ngay lập tức. Nhưng vào lúc này, hắn không hề dám coi thường vọng động. Thậm chí, hắn còn hy vọng có thể hoãn động thủ được chút nào hay chút ấy. Bảo vì, vào lúc này trong cơ thể hắn, chân khí đang lưu động một cách chậm rãi. Thậm chí, ngay cả một chút nhúc nhích cũng không dám.
Đó là do kết quả của tiếng rống vừa rồi gây ra. Nó khiến cho Hạ Nhất Minh vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Bây giờ, chân khí vẫn chưa trải khắp kinh mạch toàn thân thì làm sao hắn dám giao thủ cùng với người khác?
Nét mặt Chiêm Huyên hết sức khó coi. Hơn nữa, dòng máu từ hai tai chảy xuống càng khiến cho nét mặt hắn thêm đáng sợ. Hắn run giọng nói:
- Không thể như thé. Ta tận mắt nhìn thấy ngươi đi vào Luân Hồi chi địa cơ mà..
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Luân Hồi chi địa thì sao? Ai nói với ngươi là nơi đó chắc chắn có thể giam giữ được người trong thiên hạ?
Bờ môi Chiêm Huyên run run... Mặc dù hắn rất muốn nói, mấy ngàn năm nay, tất cả mọi người đều công nhận Luân Hồi chi địa là nơi chỉ có vào mà không có ra. Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh vẫn còn sống nhăn răng, lại đang đứng sờ sờ trước mặt, khiến cho những lời đang định nói ra cứ ứ lại trong cổ.
Sơn Đính lão nhân lẳng lặng nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt hết sức đề phòng. Tiếng rống vừa rồi của Hạ Nhất Minh mặc dù không khiến cho hắn sợ đến mức độ vỡ mật, nhưng cũng khiến cho hắn phải run rẩy.
Vào lúc này, sắc mặt hắn hết sức âm trầm, mở miệng nói:
- Ngươi đã lĩnh ngộ được ý niệm?
Nét mặt ba người Hác Huyết lập tức trở nên khó coi. Bọn họ hoàn toàn khác với Hạ Nhất Minh. Xuất thân của cả ba người đều từ các thế gia và môn phái nên chẳng hề xa lạ với hai từ ý niệm.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, cất tiếng cười dài. Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, thể hiện rõ một sự vui mừng.
Tiếng cười đó hoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Bởi vì vào lúc này, hắn đã xác định được thương thế trong kinh mạch đã khỏi hắn. Cho dù hắn có toàn lực vận chuyển chân khí cũng không hề gặp một chút trở ngại.
Sau khi nghe thấy tiếng cười của Hạ Nhất Minh, bốn người Hác Huyết nhìn nhau, trong lòng càng thêm nặng nề. Không ngờ sau khi Kim Chiến Dịch quang hóa thành công thần binh, Hạ Nhất Minh cũng lĩnh ngộ được ý niệm. Nếu để cho hai người này tu luyện thêm mấy chục năm nữa... Nhất định bọn họ sẽ trở thành đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên trẻ tuổi nhất.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh thôi không cười nữa, cao giọng nói:
- Các vị! Các vị có biết tại sao Hạ mỗ lại đến đây không?
Hung quang trong mắt Chiêm Huyên chợt lóe lên, nói:
- Vì sao?
Hai mắt Hạ Nhất Minh nhìn bọn họ hết sức chăm chú. Hắn chẳng thèm khống chế sát khí trên người nữa.