Thương Mai nhìn nàng có chút khó hiểu, nàng có ý gì? Nàng bảo cô ở bên Mộ Dung Khanh cho đàng hoàng? Không phải nàng thích Mộ Dung Khanh sao?
“Ngươi nói rõ ràng cho ta.” Thương Mai nói.
Nhu Giao huyện chúa giận dỗi: “Còn chưa đủ rõ ràng à? Ta biết thừa thủ đoạn của đích nữ nhà quyền quý như ngươi, hồ ly tỉnh lại thích bày trò mưu mô, tâm tư Tô Thanh đơn thuần mới dễ bị ngươi lừa, nhưng ta thì không, ta đã nhìn thấu thủ đoạn của ngươi từ lâu rồi, ngươi muốn lừa Tô Thanh phải qua được ải của ta.”
Lần này Thương Mai coi như đã hiểu: “Không phải ngươi thích biểu ca của ngươi à?”
Nhu Giao huyện chúa giật mình sửng sốt: “Ai nói với ngươi ta thích biểu ca?”
“Tô Thanh!”
“Xuỳ, đó là trước đây, trước đây ta từng thích biểu ca, nhưng khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, sau khi biết tính huynh ấy thì ta thay lòng rồi.” Nhu Giao huyện chúa đáp.
“Tính chàng làm sao? Không phải rất tốt sao?” Thương Mai không khỏi bênh vực người trong lòng.
“Rất tốt? Ngươi nói tính huynh ấy rất tốt?” Nhu Giao huyện chúa như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trên đời.
“Đúng là rất tốt, anh minh, cơ trí, thận trọng…”
“Ngươi dừng lại đã.” Nhu Giao huyện chúa đưa tay chặn lại: “Ta phải hỏi cho rõ, biểu ca mà chúng ta đang nói tới chính là Nhiếp Chính Vương Mộ Dung Khanh phải không?”
“Đúng!”
Nhu Giao huyện chúa bối rối: “Nhưng anh minh, cơ trí, thận trọng mà ngươi nói đâu phải huynh ấy, huynh ấy hung dữ ngang ngược, gian xảo, độc ác, còn suốt ngày xụ mặt, ngươi có chắc ngươi đang nói về Mộ Dung Khanh không?”
Thương Mai bật cười khanh khách: “Đó là thỉnh thoảng thôi, nhưng phần lớn thời gian đều rất tốt.”
Nhu Giao huyện chúa liếc cô một cái: “Ngươi rất thích huynh ấy à? Vừa nãy ngươi nói huynh ấy câu thân ngươi vài lần, lại còn uy hiếp ngươi, đều là giả?”
Thương Mai sụp vai, có chút ủ rũ, chán nản: “Là giả, ta tưởng ngươi thích chàng nên mới cố ý nói để gạt ngươi.”
Nhu Giao huyện chúa bật cười thành tiếng, sự thù địch biến mất: “Ta thích huynh ấy thì đúng là tự tìm ngược đãi.”
“Không đúng.” Thương Mai không dễ buông bỏ lòng phòng bị đến thế: “Khi Tô Thanh nói ta là vị hôn thê của Mộ Dung Khanh, ngươi bắt đầu có địch ý với ta.”
“Đó là vì ta thấy Tô Thanh dìu ngươi, vừa nãy ngươi còn cùng hắn uống chung một hũ rượu…” Nhu Giao huyện chúa không chút xấu hổ nói: “Ta thích Tô Thanh.”
Thương Mai “à” lên một tiếng: “Tô Thanh biết không?”
“Ngươi nghĩ con ngỗng ngu ngốc ấy có biết không? Ta nói bóng nói gió mấy lần nhưng hắn đều không hiểu, hoặc là hiểu nhưng hắn không thích ta, cảm thấy ta đã từng thành thân nên ghét bỏ ta?” Nhu Giao huyện chúa nói, nhưng không hề đau buồn.
“Sao ngươi không trực tiếp thổ lộ?” Thương Mai hỏi.
Nhu Giao huyện chúa lắc đầu: “Không hay lắm! Nếu hắn không thích ta thì sau này ta cũng ngại đối mặt với hắn.”
Thương Mai biết triều đại này tương đối bảo thủ, không phải không có nữ nhân thổ lộ với nam nhân, nhưng tương đối hiếm.
Loại mặt dày mày dạn như Hạ Oanh Nhiễm cũng không hiếm thấy, nhưng cũng không được coi là thổ lộ nhỉ? Chỉ có thể coi là kẻ bám đuôi thôi.
Nhưng biết Nhu Nhi không phải mối đe dọa của mình, Thương Mai như bỏ được hòn đá lớn trong lòng, thời gian này cô luôn lo lắng về Nhu Nhị, cuộc sống không hề dễ dàng.
Còn chuyện của nàng ấy và Tô Thanh là chuyện của hai người bọn họ, cô không khống chế được, dù sao không uy hiếp đến bản thân là được.
“Ta rời khỏi Kinh Thành hơn nửa năm, không biết tình hình hiện tại của hắn, hắn có ý trung nhân chưa?” Nhu Giao huyện chúa kéo cô lại hỏi.
“Chắc là chưa đâu, nhưng Trần Loan Loan nói Tô Thanh bằng lòng lấy nàng ấy.”
Nhu Giao huyện chúa nhíu mày: “Trần Loan Loan? Cháu gái của Trần thái quân? Người này không dễ đối phó.”
“Là nàng ấy, nhưng thật ra nàng cũng có người trong lòng rồi, nàng thích Tiêu Thác.”
“Vậy chẳng phải đơn giản rồi sao? Bảo Tiêu Thác cưới nàng!” Nhu Giao huyện chúa nói ngay.
“Nằm mơ nàng ấy cũng muốn, nhưng Tiêu Thác lại không có ý với nàng.”
“Đánh ngất rồi ném lên giường, con lừa ngốc Tiêu Thác ấy phải cứng mà lên cung thôi.” Nhu Giao huyện chúa lập tức đáp lời.
Thương Mai ngạc nhiên nhìn nàng, có cảm giác Trần Loan Loan và Nhu Giao huyện chúa mới là người đến từ hiện đại.
Tiêu Thác ở phủ đại tướng quân xa xôi đã ngủ, nhưng trong mơ lại hắt hơi liên tục, khi tỉnh lại thì hơi mơ màng, sau đó cuộn người ngủ tiếp.
Khi nguy cơ với Nhu Giao huyện chúa đã được giải quyết, Thương Mai cảm thấy rất vui, cô cả đêm không ngủ, một tay cầm thuốc chống muỗi bằng ngải cứu, tay kia cầm hũ rượu, ngồi nói chuyện phiếm với Nhu Giao huyện chúa.
Hai người trò chuyện suốt đêm.
Trong Tướng phủ.
“Lão phu nhân, Quý Thái phi lệnh cho người tới nói ba người Hạ Thương Mai, Mộ Dung Khanh và Nghiêm Vinh từng tới bãi cỏ ngoài Kinh Thành tìm gì đó, còn mang rất nhiều thảo dược về.” Thuý Ngọc bẩm báo.
“Bãi cỏ? Tìm thảo dược à?” Mắt lão phu nhân lóe lên, mặc dù lần này Hạ Thương Mai tới vùng dịch dưới sự ép buộc của quân lệnh trạng nhưng bà ta luôn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, với tính cô chẳng phải sẽ gây chuyện trước sao?
“Có lẽ vậy ạ.” Thuy Ngọc đáp.
Lão phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi ra lệnh cho người thiêu rụi bãi cỏ đó đi.”
Thuý Ngọc hỏi: “Lão phu nhân sợ nàng sẽ thật sự tìm được thuốc chữa bệnh cương thi sao?”
Lão phu nhân trả lời: “Không thể không cho là như vậy, lão thân đã suy nghĩ cả đêm, cảm thấy lần này Hạ Thương Mai quá thuận lợi, thậm chí nàng không làm loạn gì đã đi, mà người của Quý Thái phi cũng tới báo cáo nói rằng tiểu viện Trần gia dường như có mùi thối của cương thi bốc lên. Lão thân nghi ngờ tiểu viện Trần gia giấu người bệnh cương thi, Hạ Thương Mai ở đó năm ngày, có thể đã nghiên cứu ra phương thuốc.”
“Nhưng bãi cỏ đó ở ngoài Kinh Thành, chắc cũng không có thảo dược gì, đều là cỏ thông thường.”
Lão phu nhân nắm tay lại: “Chúng ta không thể mạo hiểm, phải làm mọi cách ngăn cản không cho Hạ Thương Mai tìm ra phương thuốc chữa bệnh, nếu không lần này nàng lập công lớn, sau này sẽ không thể giết được nàng nữa.”
Thuý Ngọc gật đầu: “Vâng, nô tỳ sẽ ra lệnh cho người.”
Ngày hôm sau, Thương Mai rời khỏi vùng dịch, lại tới bãi cỏ đó tìm kiếm nhưng phát hiện bãi cỏ đã trở thành một mảnh đất khô cằn.
Tô Thanh đi cùng cô, hắn thấy vậy thì tức giận: “Có người ra tay rồi, xem ra người phía sau đã không còn nhẫn nại nữa, sợ người thật sự tìm được phương thuốc chữa bệnh cương thi.”
Thương Mai không tức giận, cô ngồi xổm xuống nhặt tro cỏ, về lên một ít bùn đất, nhào kỹ rồi tiếp tục bước về phía trước tìm kiếm.
“Người tìm gì vậy? Ở đây làm gì còn ngọn cỏ nào nữa?” Tô Thanh hỏi.
Thương Mai không nói, cứ thế lật đống tro cỏ ven đường lên tìm, một lúc lâu sao mới đứng dậy hỏi Tô Thanh: “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên Nghiêm Vinh bị cắn, khi hắn về, có vết bùn trong vết thương đúng không?”
Tô Thanh nhớ lại: “Ta không nhớ.” Thương Mai nắm một nắm đất bỏ vào trong chai rồi nói: “Chúng ta về tiểu viện của Trần gia đi, ta có chuyện muốn hỏi Nghiêm Vinh.”